Bị Trần Lâm bất ngờ kéo vào lòng ôm ấp.
Liễu Mộng Điệp thoáng ngây người, bàn tay ngọn vô thức đặc lên bộ ngực rắn chắc của Trần Lâm rồi khẽ ngước mặt lên nhìn khuôn mặt không phải quá anh tuấn nhưng vô cùng tà dị kia, trái tim vô thức đập nhanh hơn vài nhịp.
Tuy nhiên, khi nhận thấy bàn tay heo của người mà ai cũng biết là ai đang bóp nhẹ lên bờ mông của mình, Liễu Mộng Điệp không nhịn được nhíp mắt lại đầy nguy hiểm nhìn Trần Lâm.
Bàn tay đang đặc nhẹ trên ngực của Trần Lâm không chút khách khí đưa lên nắm lấy lỗ tai cậu xoai tròn.
- Nhóc con, tà hủ đá của lão nương mà người cũng dám ăn, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà...
Không chút khách khí nhéo lỗ tai của huyết tổ đại nhân, Liễu Mộng Điệp nghiến răng nghiến lợi nói.
Hét lên thảm thiết như heo bị thọc tiết, Trần Lâm khóc không ra nước mắt đau khổ cầu xin.
- Đại tỷ ta đùa thôi mà... đau đau... sứt ra thật đó...
Thầy Trần Lâm đau khổ cầu xin, Liễu Mộng Điệp khẽ hừ một tiếng nhưng vẫn buôn tay ra khiến Trần Lâm lệ nóng chảy đầy mặt ôm lấy một bên tai đã ửng đỏ không ngừng vuốt ve.
Bất chợt Trần Lâm khẽ nhíu mày vội rút Tà Nguyệt đao ra chém tới.
Con thây ma liêm đao thấy không ai để ý đến mình, không chút đạo nghĩa giang hồ xuất thủ đánh lén, không ngờ tên đột nhiên xuất hiện kia lại phản ứng vô cùng nhanh rút đao chém tới...
Tuy nhiên, con thây ma liêm đao vẫn tự tinh vào bản thân mình không chút sợ hãi đánh đến.
Đàng tiếc nó đã sai.
Tà Nguyệt đao và cánh tay biến dạng của con thây ma chém vào nhau ánh lên những tia lửa đỏ trông vô cùng đẹp mắt.
Tuy nhiên, khác với hai quân nhân kia bị con thây ma liêm đao đánh lui, lần này đến lượt đó bị đánh bay.
Không một chút sức phản khả, con thây ma liêm đao bị một chém của Trần Lâm đánh bay trượt dài trên mặt đất, ánh mắt vô cùng kiêng kỵ nhìn cậu.
Ngược lại, Trần Lâm vẫn đứng nguyên tại chỗ cạnh Liễu Mộng Điệp, một tay cầm Tà Nguyệt đao bức lui con thây ma liêm đao, tay còn lại không biết sống chết lại vô tình ôm nhẹ vòng eo thon gọn của Liễu Mộng Điệp...
May thay trước khi Liễu Mộng Điệp sắp phát hỏa thì Trần Lâm đã biết khôn rút lấy bàn tay heo kia về trong nuối tiếc rồi khẽ ho khan nói.
- Đại tỷ người đứng qua một bên đi, tên này để cho ta mần thịt được rồi.
Nói xong Trần Lâm khẽ liếc nhìn con thây ma liêm đao, ánh mắt dần dần trở nên nghiêm túc.
- Ngươi nhất định phải cẩn thận.
Liếc nhìn Trần Lâm một cái, Liễu Mộng Điệp mặt lạnh nhưng lòng không lạnh quan tâm nói.
Nói xong nàng nghiên răng nghiến lợi lấy ra một bình hồi phục dược tề rồi uống cạn.
Không chút khách khí đập luôn cái bình thủy tinh của hệ thống, Liễu Mộng Điệp nhảy lên tường thành vung tay tạo ra hàng chụt con bướm trắng trút giận xuống thi triều bên dưới.
Thấy biểu hiện của Liễu Mộng Điệp, Trần Lâm không nhịn được bật cười lắc đầu nói.
- Bà chị này thật kỳ lạ, có mấy bình dược tề thôi mà có cần phải vậy không...
Rõ ràng trận chiến này Liễu Mộng Điệp dùng mất hai bình dược tề giá trị không hề nhỏ khiến nàng tức đến lộn ruột, dĩ nhiên nguyên nhân sâu xa trong đó là do Vũng Hải sẽ kiếm cớ không chi trả cho nàng, nói trắng ra là người của mình nên quỵt luôn...
Thử hỏi sao mà không tức cho được
Lắc lắc đầu nhìn chị đại Liễu Mộng Điệp đang hùng hổ trút giận xuống thi triều...
Trần Lâm khẽ nhếch mép cười rồi dần dần nhìn về phía con thây ma liêm đao, ánh mắt cũng dần dần trở nên sắt lạnh.
Thực tế Trần Lâm đã đến khi chiến sự nổ ra, chỉ là cậu lại đứng phía xa quan chiến chưa vội ra tay.
Tuy nhiên khi trông thấy vụ nổ lớn do Liễu Mộng Điệp tạo ra, Trần Lâm đã biết ngay nàng gặp phiền phức nên vội vàng phát động độn thuật bỏ lại đám người Yến Nhi mà lượn trên đầu thi triều đến đây...
May thay hai quân nhân kia liều mạng với con thây ma kia câu giờ cho Liễu Mộng Điệp, Trần Lâm cũng nhờ thế mà đến kịp lúc.
Liễu Mộng Điệp rõ ràng có tình cảm đặc biệt với Trần Lâm...
Ngược lại, Trần Lâm cũng có tình cảm đặc biệt với nàng, mặc dù rất có thể hai thứ tình cảm này hoàn toàn khác nhau, nhưng đụng đến Liễu Mộng Điệp là tới công chuyện với Trần Lâm...
Khẽ vuốt nhẹ Tà Nguyệt đao, Trần Lâm mỉm cười cực kỳ man rợ không chút kiêng kỵ lao đến con thây ma liêm đao.
Ngược lại, con thây ma liêm đao cảm nhận được khí thế của Trần Lâm lại thoáng hoảng sợ lui lại phía sau.
Bằng vào bản năng nhiều lần đào mạng, nó biết phải chạy nếu không chắc chắn phải chết...
Tuy nhiên Trần Lâm nào có cho phép.
Một đao chém xuống bị con thây ma liêm đao sở trường tốc độ né tránh khiết mặt đất bình yên bị chém một đường dài.
Trần Lâm quay người liên tiếp chém tới không buông tha.
Liên tục bị Trần Lâm ép lui, con thây ma liêm đao chỉ có thể chật vật né tránh, từng tia lửa chớp tắt cùng những tiếng keng... keng... nghe đinh tai nhức óc khi hai hung khí va vào nhau không ngừng vang lên.
Bất chợt... rắc... một tiếng...
Trước hơn chục nhát chém trí tử của Trần Lâm, cánh tay liêm đao của con thây ma liêm đao rốt cuộc cũng không chịu nỗi, bị chém bay văng ra xa...
Chất dịch màu tím sẫm tựa như máu từ phần cánh tay biến dạng không ngừng phun ra như suối khiến con thây ma gầm lên một tiếng đầy đau đớn.
Biết không phải đối thủ của Trần Lâm, con thây ma liêm đao vô cùng khôn ngoan bất chấp thương thế trên người vội vàng quay đầu bỏ chạy, tốc độ vô cùng nhanh hiển nhiên không phải lần đầu nó bỏ chạy như thế...
Thấy thế Trần Lâm chỉ cười nhạt muốn phát động Quỷ Ảnh Độn Thuật đuổi theo, quyết săn bằng được con thây ma này.
Tuy nhiên, ngay khi Trần Lâm muốn đuổi theo có thây ma liêm đao thì cậu đội nhiên dừng lại nhíu mày nhìn về tường thành phía xa.
Không một giây chần chờ Trần Lâm đưa lên Tà Nguyệt đao tự như ngọn giáo ném về phía xa.
Tà Nguyệt đao ánh lên tia hắc quang tựa như một vệt sáng đen phá không lao đi.
...
Bên kia Ngô Bình rốt cuộc cũng cảm nhận được độ “nặng” của con thây ma siêu to khổng lồ kia.
Hoàng Kim Chiến Khí có thể xem như là năng lực bá đạo nhất trong các dạng năng lực tăng phúc cho cơ thể, không chỉ có thể trấn áp đối thủ nhờ long uy mà còn tăng lên không ít chỉ số, tuy chỉ là tạm thời nhưng hiện quả nó mang đến không khác gì tăng thêm cho Ngô Bình 2-3 cấp...
Tuy nhiên, trước con thây ma siêu to khổng lồ này, chút tăng phúc cùng long uy kia không thể giúp Ngô Bình giành lấy chiến thắng, thậm chỉ đánh ngang với đối thủ cũng không thể...
Chỉ có thể không ngừng bị con thây khổng lồ kia chèn ép phải chật vật né tránh.
Rõ ràng cấp độ chênh lệch giữa Ngô Bình và con thây ma khổng lồ là rất lớn.
Vội vàng lui ra sau tránh thoát một quyền khủng bố của con thây ma khổng lồ, Ngô Bình mặt không còn chút máu, trên trán lắm tấm mồ hôi nhìn con thây ma khổng lồ đầy kinh sợ...
- Con thây ma này... không... không thể tồn tại quanh Vũng Hải được...
- Rốt cuộc chuyện quái gì đang diễn ra vậy.
Thở những hơi thở khó nhọc, Ngô Bình không nhịn được kinh sợ thì thầm.
Tuy không phải thiên hạ đệ nhất gì, nhưng Ngô Bình lại là một trong những người chơi mạnh nhất Vũng Hải...
Thậm chí với sức mạnh của Hoàng Kim Chiến Khí, Ngô Bình hoàn toàn có lòng tin lọt top 100 nhân loại mạnh nhất, ấy vậy không lại thua con thây ma khổng lồ kia một bật.
Điều đó chứng tỏ một chuyện...
Con thây ma khổng lồ kia là một tồn tại vượt qua sức mạnh mà nhân loại có thể đạt đến, cũng chính là tầng thứ của những kẻ trên bảng xếp hạng của hệ thống kia.
Mặc dù không thuộc cấp độ của những Thi hoàng, Long hoàng, Huyết tổ gì đó, nhưng chắc chắn hơn bất kỳ nhân loại nào.
Dù sao chỉ có duy nhất một nhân loại loạt top 100 người chơi có “chiến lực” mạnh nhất tinh cầu và vị trí của hắn cũng là thứ 100.
Mặc dù cái chiến lực bảng kia chỉ là bảng thông số sức mạnh của một cá thể chủ yếu là dựa nhiều vào trang bị, chỉ mang tính tham thảo không chính xác tuyệt đối, thanh niên top 17 có thể bán hành thằng top 7 như thường, nhưng nó vẫn có giá trị tham khảo nhất định...
Thế nên một tồn tại cực mạnh như con thây ma khổng lồ không nên xuất hiện ở một hậu phương như Vũng Hải...
Chuyện này chắc chắn có vấn đề gì đó mà Ngô Bình không biết, nhưng lão vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được, cái thi triều này chỉ sợ chỉ là chút thiên tượng của một cơn giông tố còn lớn hơn trong tương lai...
Dĩ nhiên, tương lai ra sao thì Ngô Bình không rõ nhưng chắc chắn hiện tại lão đang bị con thây ma khổng lồ chèn ép không có đường lui...
Hoàng Kim Chiến Khí điên cuồng tỏa ra, Ngô Bình cắn răng vung côn đánh về phía một quyền như thái sơn đè xuống của con thây ma khổng lồ kia.
Quyền phong và thiết côn và vào nhau, Ngô Bình như diều đứt dây một lần nữa bị đánh bay.
Nặng nề đập vào vách đá phía sau khiến nó vỡ nát, Ngô Bình không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể run run chống lấy cây thiết côn đứng lên.
Tuy nhiên, Ngô Bình chưa thở được mấy hơi thì con thây ma khổng lồ đã lao đến, bòng đen to lớn che khuất đại địa khiến Ngô Bình giật mình hoảng sợ vội vàng lui ra sau né tránh, lão đã không có khả năng chơi cứng với con thây ma khổng lồ kia nữa.
Bất chợt từ dưới mặt đất, một bóng đen có phần nhỏ bé phá đất lao lên nhằm ngài đầu Ngô Bình đánh tới.
Trước sự tập kích bất người của kẻ thù, lại đang bị con thây ma khổng lồ truy đuổi...
Ngô Bình không kịp né tránh chỉ có thể trừng lớn đôi mắt nhìn quyền pho nhỏ bé đang đánh tới, cố gắng nghiên đầu tránh đi trong vô vọng...