Chương 275: Đêm trước trận chiến

Trở lại với đại quân Vũng Hải...

Sau khi Lôi Vũ phát sinh xung đột không đáng có với đám người Yến Nhi.

Ngô Bình giận đến tím mặt cho Lôi Vũ một bạt tai rồi đuổi hắn về doanh trại chờ lệnh...

Dĩ nhiên, không một ai vì hành động đó mà có ý khiến với Ngô Bình, thậm chỉ còn thấy lão xử Lôi Vũ như vậy là quá nhẹ.

Tuy Lôi Vũ là con tin có thể xem như người bị hại, nhưng cũng chính hắn đã chơi ngu kích động mâu thuẫn đôi bên khiến cho đám người Yến Nhi bỏ đi.

Chiến Đội Những Bông Hoa Nhỏ kia của Trần Lâm không chỉ có danh tiếng, mà còn có thực lực nhất định ai nấy đều biết, giờ họ bỏ đi rồi đồng nghĩa với chiến lực của đại quân sẽ bị giảm mạnh, những thây ma cao cấp cũng ít người kìm chân hơn và mạng sống của những quân nhân lẫn thợ săn tham gia trận chiến này cũng sẽ nguy hiểm hơn...

Dính đến lới ích của bản thân và lợi ích đó lại chính là sinh mạng, khiến ai nấy đều không khỏi tức giận liếc nhìn túp liều của Lôi Vũ trên ngọn đồi, thầm oán trách tại sao lúc đó không có tên nào nhảy ra bịt mồm Lôi Vũ lại để hắn nói bậy. Tuy nhiên dường như ai cũng đã quên mất rằng, bản thân đám người Yến Nhi cũng là những kẽ làm quá mọi chuyện...

Rõ ràng con người lại vậy, ai đúng, ai sai đều không quan trọng bằng lợi ích của bản thân, thằng nào làm ảnh hưởng đến mình thì tức là thằng đó sai.

Tuy nhiên, ai đúng ai sai hiện tại không quan trọng nữa, việc quan trọng nhất lúc này chính là cố gắng xây dựng tuyến phòng thủ cho trận chiến sắp đến.

Số lượng thây ma của thi triều đang lao đến kia khoảng hai trăm nghìn đến ba trăm nghìn con, đông gắp 5-6 lần quân số đại quân, solo một một đại quân thua chắc.

Tuy nhiên, nhân loại không phải một chủng tộc thích chơi solo, họ thích chơi hàng nóng hơi.

Với công sự phòng thủ chu đáo đủ sức kìm chân thi triều, một quân nhân chính quy hoàn toàn có thể một chấp chín.

Ngoài ra khác với đàn sói đen mà đại quân đã đụng độ ngày trước, thây ma phổ thông trên cơ bản không biết... nhảy, chỉ có thây ma cấp tiến hoá trở lên mới có thể nhảy lên tường thành, còn thây ma phổ thông chiếm số lượng lớn chỉ có thể trèo lên người nhau rồi leo lên tường thành thông qua việc thây ma chất chồng lên nhau hình thành những pháp thây ma hoặc là bị ném lên.

Thế nên vấn đề của đại quân chính là giải quyết những con thây ma cao cấp và ngăn không cho những tháp thây ma được hình thành khiến tuyến phòng thủ quả tải dẫn đến vỡ trận.

Thấy ma cao cấp, hiển nhiên là có những người cao cấp lo.

Còn tháp thây ma thì đã có những chiếc xe tang lo liệu, nên trận chiến tương lai quân số kẻ địch dù có đông hơn gấp 6 lần thì đại quân vẫn không sợ...

Tuy nhiên, biết là thế nhưng Ngô Bình vẫn không khỏi lo lắng đích thân giám sát những số quân lính đang chuẩn bị công sự phòng thủ.

Ấn số nguy hiểm nhất khi đối đầu với thi triều kia chính là thây ma cao cấp, giờ không chỉ đám người Trần Lâm bỏ đi, còn khiến cho La Thiên lẫn Triệu Hùng đều bị thương chiến lực giảm mạnh, nếu số lượng thây ma cao cấp nhiều hơn tính toán sẽ rất phiền phức...

Ngồi một bên Liễu Mộng Điệp thấy Ngô Bình mặt nhăn như khỉ ăn ớt không nhịn được bật cười rồi kéo một hơi thuốc cho đời nó sáng.

Phê pha trong làn khói thuốc, Liễu Mộng Điệp gõ gõ tẩu thuốc trong tay cười nói.

- Yên tâm đi tên kia chắc chắn sẽ lại lết xác về thôi...

Nghe Liễu Mộng Điệp nói thế, nhưng Ngô Bình vẫn không an tâm hỏi.

- Tên nhóc kia tính khí không dễ chịu, ta không thể đặc hết lòng tin vào hắn được...

Liễu Mộng Điệp cũng khẽ cười cười gật đầu.

Với sự hiểu biết của Liễu Mộng Điệp với Trần Lâm, nàng có thể hoàn toàn chắc chắn tên kia sẽ không dễ dàng cứ như thế mà bỏ đi, chắn chắc sẽ quay trở lại quậy một trận ra trò, đồi lại công đạo cho người của mình...

Thế nên không cần phải lo lắng Trần Lâm một đi không trở lại.

Tuy nhiên, thân là thống lĩnh tối cao của một đại quân, Ngô Bình không thể đặc hết mọi lòng tin vào suy đoán, vẫn phải tính toán trường hợp xấu nhất có thể diễn ra.

- Ngài thấy Lôi Vũ thế nào?

Bất chợt khi đang nói lên Trần Lâm, Liễu Mộng Điệp đột nhiên quay xe chuyển đề tài hỏi về Lôi Vũ.

Khẽ trần ngâm một lúc, Ngô Bình lắc đầu nói.

- Bất học vô thuật, ham chơi biến làm...

- Cần một khoảng thời gian dạy dỗ nữa mới chín chắn hơn được...

Nghe thấy thế Liễu Mộng Điệp khẽ gật gật đầu có chút trầm giọng nói.

- Phải ngài nói không sai, Lôi Vũ có thể nói là chưa trải sự đời lại thích thể hiện mình...

- Dù sao hắn cũng được nuông chiều từ bé, có chút ngông cuồng tự đại cũng là điều dễ hiểu.

- Tuy nhiên hắn không phải một tên quá ngu, nhưng lại hơn non...

- Chỉ sợ bị người ta xúi giục rồi dắt mũi mà không biết.

Nghe thấy những lời nói của Liễu Mộng Điệp, Ngô Bình không khỏi rơi vào trầm ngâm.

Rõ ràng Lôi Vũ dù làm không ít chuyện thương thiên hại lý, ăn chơi lêu lổng nhưng vẫn biết tính toán thiệt hơn, biết lấy lòng lão cha hắn cũng như chính bản thân Ngô Bình đã thể hiện Lôi Vũ không phải quá ngu, thế nên những chuyện gần đây chắc chắn là bị ai đó tác động...

Từ cổ chí kim hôn quân ra đời đều không phải do nịnh thần rót mật vào tai rồi che mờ đôi mắt đó sao?

Ngô Bình hiển nhiên ý thức được việc đó, ánh mắt dần dần hiện lên sát ý liếc nhìn doanh trướng phía xa...

Tuy nhiên rất nhanh Ngô Bình lại lắc đầu khó hiểu nói.

- Chuyện này chắc chắn có liên quan đến tên La Thiên kia...

- Chỉ là ta vẫn thắc mắc, La Thiên cũng không ngu sao hắn lại cố sống cố chết dây vào tên nhóc Trần Lâm kia làm gì.

- Dù sao xuất phát điểm cũng chỉ là chút mâu thuẫn nhỏ.

Rõ ràng chuyện La Thiên cứ nhắm vào Trần Lâm hết lần này đến lần khác, thậm chí không tiếc nguy hiểm lợi dụng Lôi Vũ khiến Ngô Bình cảm thấy khá khó hiểu.

La Thiên không phải đại nhân vật gì nhưng cũng không phải hạng tầm thường, không thể nào không biết nặng nhẹ, lợi hại trong đó.

Ngược lại, Liễu Mộng Điệp cũng khẽ trầm ngâm một lúc rồi bới chầm chậm nói.

- Ta có một giải thuyết...

- Ta đã hỏi các quân nhân có mặt, lúc nãy khi đánh nhau với đám người Yến Nhi, La Thiên không hề dung đến băng thuật.

- Còn nữa, ta cũng từng nghe Thái Trọng nói La Thiên dừng như ngoài băng thuật ra còn có thêm một khả năng gia tốc nữa...

- Thế nên một là La Thiên có hai năng lực, còn không thì hắn có một trang bị cao cấp có năng lực đặc biệt, rất có thể là tạo băng.

- Ý ngươi nói băng thuật của La Thiên là đến từ trang bị, như vậy...

Như nghĩ ra gì đó ánh mắt của Ngô Bình khẽ sáng lên nói.

Liễu Mộng Điệp cũng gật bật đầu nói tiếp.

- Phải rất có thể là như vậy và trang bị kia chỉ sợ đã bị Trần Lâm lấy mất.

- La Thiên bị mất bảo bối chắc chắn sẽ bằng mọi giá lấy về, chỉ là lại dám vì hắn mà động đến một Trần Lâm có thể đánh ngang với Lôi Thành...

- Thế nên La Thiên mới lợi dụng Lôi Vũ gây mâu thuẫn giữa Vũng Hải và Trần Lâm, cốt yếu là để chúng ta thay hắn đánh nhau với Trần Lâm...

- Còn hắn thì sẽ thừa cơ lấy đồ của mình về.

Nghe thấy Liễu Mộng Điệp nói như thế, dù rất có thể là nàng đang tự biên tự diễn nhằm biện hộ cho Trần Lâm, nhưng Ngô Bình vẫn cảm thấy khá hợp lý ánh mắt một lần nữa liếc nhìn doanh trướng phía xa...

...

Theo ánh mắt của Ngô Bình vào trong túp lều rộng lớn của Lôi Vũ...

Lúc này Lôi Vũ đang ôm mặt máu tức giận đập phá mọi thứ trong phòng.

Cái ghế gỗ xấu số bị Lôi Vũ đập mạnh xuống đất hóa thành mảnh vụn văng ra tứ phía rơi lên chân La Thiên đã đứng.

Liếc nhìn mảnh gỗ dưới chân, La Thiên khẽ cười lạnh nói.

- Lôi thiếp gia cậu đang bị thương đừng tức giận quá ảnh hưởng đến cơ thể...

Đúng như lời La Thiên nói, Lôi Vũ đập nát cái ghế gỗ không ít thì nhiều cũng động đến thương thế khiến hắn đau đến nhăn mặt ngồi bịch xuống đất thở hồng hộc.

Tuy nhiên, càng là như thế thì Lôi Vũ lại càng tức giận nghiến răng nghiến lợi nói.

- Lão già Ngô Bình kia rõ ràng đã về phe Lôi Hồng...

- Ta bị người khác bắt lão vô dụng kia không bắt được bọn đúng thì thôi còn trút giận lên đầu ta...

- Khốn kiếp đúng là không xem bổn thiếu gia ra gì.

Rõ ràng trong mắt Lôi Vũ chuyến đi lần này hắn luôn bị Ngô Bình chèn ép, tức hơn là chuyến đi lần này xuất phát điểm là lão cha chuẩn bị cho hắn, cục tức càng lúc càng lớn này làm sao có thể nuốt trôi.

Khẽ nhếch mép mỉm cười, La Thiên ôm lấy thương thế thở dài một tiếng lắc đầu khổ sở nói.

- Ta thấy không phải Ngô trưởng quan muốn nhắm vào cậu đâu, lão ta cũng bất đắc đi ma thôi.

- Lão đại của đám nữ nhân kia, tên tiểu tử Trần Lâm thực sự quá mạnh lại được Liễu Mộng Điệp hậu thuẫn...

- Ngô Bình tát cậu một bạt tai cũng là vì muốn ổn định tên nhóc kia mà thôi, dù sao thi đàn kia cũng sắp kéo đến Ngô Bình cần tên kia hơn là cậu.

Nghe thấy La Thiên nhắc đến Trần Lâm, Lôi Vũ hiển nhiên là động nộ nghiến răng nghiến lợi nói.

- Trần Lâm... phải chính là do tên kia...

- Chỉ là hắn ta dám trở về đại quân sao?

Ánh mắt khẽ sáng lên tia tinh quang huyền bí, La Thiên khẽ cười lạnh nói.

- Tại sao không?

- Hắn được Liễu Mộng Điệp ưu ái, lại có chiến lực phi phàm...

- Khi thi đàn đến hắn chỉ cần lao ra giết chết mấy con thây ma cao cấp thì ai dám nói gì hắn nữa...

- Chuyện ngày hôm nay cũng sẽ chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không, vĩnh viễn trôi vào quên lãng....

Nghe La Thiên nói thế, đồng tử Lôi Vũ khẽ run lên bàn tay vô thức siết chặt.

La Thiên nói không sai, tại hiện trường Ngô Bình còn không làm gì bọn họ thì ngày may khi tình thế nguy cấp, đám người Trần Lâm lao ra như vị cứu tinh cứu vớt sinh mạng của mọi ngươi thì còn hỏi tội gì nữa...

Bị cơ tức giận lẫn ganh ghét chiếm lấy lý trí, Lôi Vũ nghiến răng nghiến lợi thở hồng hộc hỏi.

- Không phải người có ké hoạch đối phó tên kia sao?

Nghe thấy Lôi Vũ hỏi về chuyện đối phó Trần Lâm, La Thiên lần này vô cùng thật lòng lắc đầu thở dài nói.

- Lúc đầu ta thực sự muốn lợi dụng trận chiến sắp đến ra tay tên nhóc kia...

- Chỉ là giờ hắn ta đã trốn mất kết hoạch cũng khó lòng mà thực hiện được.

- Huống chi đám nữ nhân ngu ngốc đi theo hắn cũng không phải dạng vừa, chừ khi là đám thủ hạ của Lôi đại nhân ra tay nếu không rất khó để chơi lại hắn lúc này.

- Ta nghĩ hay là thôi đi, chúng ta không có cách nào chơi lại tên nhóc kia đâu.

Không ngờ La Thiên lại bảo mình bỏ qua chuyện này, Lôi Vũ kẻ luôn đi trên đầu người khác hiển nhiên là không thể chấp nhật được tức giận vỗ lên thành bàn.

Chỉ là cái bàn thì không bị gì nhưng tay Lôi Vũ lại run lên đau đớn khiến hắn mếu cả mặt.

Bất chợt như ý thức được gì đó, ánh mắt Lôi Vũ khẽ sáng lên nhớ đến những lời mà La Thiên vô tình nhắc đến “thủ hạ của lão cha”.

Ngược lại La Thiên đang đứng một bên cũng khẽ mỉm cười quỷ dị liếc nhìn Lôi Vũ.