Chương 273: Sau những tháng ngày xa cách, huyết tổ đại nhân đã trở lại (18+)

Ngồi trên đỉnh tòa nhà chứng kiến công cuộc luyện tập “farm” thỏ của Hàn Thiên Lam.

Trần Lâm không nhịn được nhìn trời than thở, xem ra Hàn đại tổng tài còn cần phải luyện tập dài dài...

May thay Hàn Thiên Lam là quan văn không phải quan võ, nên Trần Lâm cũng không trông cậy vào chiến lực của nàng làm gì, chỉ “vui mừng khôn xiết” nhìn vào cái huyết kém bên cạnh, cái huyết kén của thành viên cuối cùng Phó Mỵ Nương...

Nếu nói ai là người ghét “trích huyết” nhất thì đó không ai khác chính là Trần Lâm.

Dĩ nhiên, là không phải ghét năng lực của trích huyết, mà ghét cay ghét đắng tác dụng phụ của nó, cái khoảng thời gian suy yếu sau khi trích huyết vô cùng khốn nạn kia.

Nhất là việc phải trích huyết nhiều người liên tục, khiến cho trích huyết gần như thành cơ ác mộng với Trần Lâm, may thay cơ ác mộng đã kết thúc, mùa xuân tươi đẹp tràn đầy happy hạnh phúc đã về...

Uống một ngụm rượu, Trần Lâm không nhịn được mỉm cười vui vẻ nghĩ đến chiến lực cho tương lai.

Trên cơ bản những người cần trích huyết đều đã trích huyết xong, chỉ còn lại bà chị Liễu Mộng Điệp đang ở cùng đại quân.

Tuy nhiên, bà chị này lại khá dể, đợi sau khi đánh nhau với thi đàn xong thì thừa cơ nào đó bắt cóc về thành phố Thanh Thủy làm thịt là xong, mặc dù sẽ dẫn đến không ít phiền phức nhưng sẽ chả ma nào có thể nghĩ đến Trần Lâm, thân tín ruột của Liễu Mộng Điệp cả.

Ngoài ra Trần Lâm còn không quên một người, đó không ai khác chính là Lôi Uyển Nhi nữ nhân mà Trần Lâm đã nhắm đến ngay từ lần đầu gặp mặt.

Nguyên nhân hiển nhiên không phải vì dung mạo gần như bị hủy của nàng, cũng không phải năng lực của dòng họ Lôi của nàng, mà đến từ sát khí.

Ngay từ lần gặp đầu tiên, Trần Lâm đã cảm nhận được sát ý rất nặng từ trong cơ thể tàn tạ của Lôi Uyển Nhi, hiển nhiên Lôi Uyển Nhi là một nữ nhân thú vị và Trần Lâm rất thích những điều thú vị...

- Người ta đánh hụt mà ngài lại vui như vậy sao?

Ngồi ngay bên cạnh Trần Lâm, Yêu Cơ thấy cậu cười như một thằng ngu không nhịn được cười hỏi.

Nhưng đôi mắt câu hồn lại len lén nhìn Trần Lâm rồi nâng lên một ly rượu nhỏ uống một ngụm.

Hiến nhiên Yêu Cơ mộc linh của đóa hoa hồng sắc cũng đã bị Trần Lâm dạy hư, bắt đầu tập tành uống rượu.

Chỉ là chất cồn của Hải Hồn Huyết Tửu, loại rượu vô cùng mạnh của huyết tộc khiến khuôn mặt nhỏ của nàng không khỏi ửng đỏ mê người vô cùng.

Nghe thấy Yêu Cơ hỏi, Trần Lâm khẽ nhìn lại nàng muốn nói gì đó nhưng đã bị Yêu Cơ hút hồn không nhịn được thất thần.

Yên Cơ đệ nhất mỹ nữ huyết tộc nhưng chỉ thích mặc một cái áo khoác dài bằng lụa đỏ mỏng như cánh ve,Trần Lâm hoàn toàn có thể nhìn xuyên qua lớp áo mỏng đó, mơ hồ thấy được bầu ngực căng tròn tinh khôi không một tỳ vết cùng khe ngực như một vực sâu không đáy khiến huyết tổ đại nhân không nhịn được nuốt nước bọt.

Nở một nụ cười đê tiện, Trận Lâm tiến đến kéo Yêu Cơ vào lòng thì thầm.

- Ta đột nhiên muốn ăn bánh bao.

Nói xong bàn tay heo của Trần Lâm không chút khách khí bóp nhẹ lên cặp nhũ phong no tròn của Yêu Cơ qua lớn áo, lớp áo mỏng mát lạnh cùng làn da mịn màng bên dưới khiến Trần Lâm không khỏi mê say tham lam hôn hít lên chiếc cổ thon gầy của nàng...

Bị Trần Lâm khích thích Yên Cơ khẽ vươn tay ra sau xoa đầu cậu cưới nói.

- Muốn ăn bán bao thì tìm đi Trương Tố Nga đi, nói với ta làm gì.

Nói xong Yêu Cơ khẽ trở mình đẩy Trần Lâm ra rồi nhanh tay chôm luôn một bình rượu chạy đến lan can vừa uống rượu vừa ngắm hoàng hôn.

Rõ ràng Yêu Cơ có chút ganh ghét với cặp bánh bao kia của Trương Tố Nga.

Ngược lại Trần Lâm chỉ khẽ ngắm nhìn Yêu Cơ rồi mới ngắm hoàng hôn.

Ánh chiều tà như nhuộm đỏ cả bầu trời, Yêu Cơ yêu mỵ tuyệt luân chỉ khoác một chiếc áo khoác mỏng đứng trên thành lan can lặng lẽ tắm trong sắc đỏ của hoàng hôn hiện lên như một bức tranh tuyệt mỹ động lòng người.

Chỉ là nhân vật chính trong bức tranh đó lại là một con ma men khi đã tranh thủ mở nắp bình rượu uống một ngụp.

Cơn gió trên cao bất chợt thổi qua khiến mái tóc đen dài của Yêu Cơ tung bay, cánh tay cũng khẽ run lên khiến một ít rượu chảy ra khoé miệng xuống bầu ngực trắng nõn của nàng.

Thấy thế ánh mắt Trần Lâm sáng lên như đèn phe hét lớn.

- Để ta.

Nhanh như một tia chớp, Trần Lâm lao đến cúi người xuống kéo lớp áo khoác mỏng manh kia ra để lộ bầu ngưu quả anh đào no tròn, rồi như người say không lối về le lưỡi liếm sạch rượu chảy trên ngực Yêu Cơ, đầu lưỡi tinh quái trượt vào khe vu sơn rồi liếm quanh hạt đào tiên đỏ hồng kia khi nó bỏng chóc ước ác bởi nước bọt của chính Trần Lâm.

Bị Trần Lâm không từ chút thủ đoạn nào lợi dụng thời cơ, Yêu Cơ hờn dỗi cố đẩy tên khốn đang tác quái trên ngực mình ra...

Nhưng Trần Lâm như có gặm xương đã rì chặc lấy eo Yêu Cơ không con nàng cơ hội thoát thân, chỉ có thể mặc con hắn chơi đùa với một ngực của anh đào của mình.

Dần dần dưới sự kích thích của Trần Lâm, bộ ngực như gái mới lớn của Yêu Cơ cũng săn cứng lại, hai hạt đậu đỏ bị Trần Lâm không ngừng mút chùn chụt khiến Yêu Cơ không nhịn được rên rỉ...

- Ưuuu... ngài thật là xấu...

- Đã bảo là không cho ngài ăn... a... a...

Cắn nhẹ vào nhũ hoa đỏ hồng của Yêu Cơ...

Trần Lâm mỉm cười đê tiện liếm vòng lên chiếc cổ trắng ngần của nàng rồi khẽ ngậm lấy vành tai của nàng thì thầm.

- Giờ ta không muốn ăn bán bao nữa, chỉ muốn hút mật hoa mà thôi...

Nói xong Trần Lâm như một bá vương đè Yêu Cơ xuống nền sân thượng của tòa nhà lúc này cũng đã được phủ kín bởi thảm cỏ do huyết thụ biến đổi thành, rồi tham lam mút lấy đôi môi đỏ mọng của Yêu Cơ, chiếc lưỡi như linh xà khẽ chuôi qua miệng cũng nàng quấn lấy bạn tình của nó.

Bàn tay heo nhẹ nhàng luồn vào lớp áo khoát mỏng như cảnh ve của Yêu Cơ rồi không chút khách khí nhàu nặng bầu ngực sữa của nàng.

- Chủ nhân... người ưmmm... người thật là... ưmmm

Bị Trần Lâm vừa hôn ngấu nghiến, vừa xoa bóp cặp ngực trần trụi của mình, Yêu Cơ không nhịn được cảm giác kích thích rên rỉ trong vô thức.

Bàn tay mềm mại chủ động mò xuống tìm đến côn thịt lông lá nóng hổi đang căng cứng sau lớp quần của Trần Lâm nhè nhàng vuốt ve côn thịt trong khi cả hai vẫn đang mút lấy lưỡi nhau.

- A… a… chủ nhân… ta... ta muốn...

Thở ra những hơi thở khó nhọc, ánh mắt Yêu Cơ tràn ngập tình ý liếc nhìn Trần Lâm cầu hoang.

Biết Yêu Cơ đã động tình, Trần Lâm nhanh chóng xé áo và tuột luôn hai cái quần của mình ra để cho tiểu Trần Trần uy dũng bất phàm hiện ra trước mặt Yêu Cơ.

Trông thấy côn thịt to lớn đầy lông lá như nhất trụ kình thiên của Trần Lâm.

Yêu Cơ cũng không nhịn được nuốt nước bọt vô thức đưa tay sóc nhẹ nó, nhưng vẫn hờn dỗi chu mỏ nói.

- Sau này không cho nhắc đến bánh bao...

Nghe thấy Yêu Cơ lại nhắc đến chuyện bánh bao, Trần Lâm không nhịn được bật cười.

Yêu Cơ có thể nói là đệ nhất mỹ nữ huyết tộc, yêu cơ mỵ cốt diễm lệ tuyệt luân là yêu nữ trời sinh, chỉ là không phải cái gì nàng cũng đứng nhất...

Trong đó ngực là trí mạng nhất, khi bầu ngực sữa của Yêu Cơ chỉ có thể xem như hai quả đào tiên, dù mê người vô cùng nhưng xét về kích cỡ vẫn thua xa hai quả dưa hấu của mỹ phụ mũm mĩm Trương Tố Nga, khiến đệ nhất mỹ nữ huyết tộc ghen ghét không thôi...

- Vạn Lý Tường Thành của có nét đẹp riêng của Vạn Lý tường thành mà, huống chi là quả đào... ưmmm... nàng...

Nhìn thấy ánh mắt đều ghen ghét của Yêu Cơ, Trần Lâm không nhịn được cười nói.

Đáng tiếc khi huyết tổ đại nhân còn chưa nói hết câu, thì Yêu Cơ đã đưa đôi môi đỏ mộng của mình hôn chụt một phát lên quy đầu khiến Trần Lâm sướng “dãnh giò” rên rỉ nói không ra hơi.

Dừng như có thiên phú trời sinh, Yêu Cơ vô cùng điêu luyện đưa lưỡi tách lớp da quy đầu ra, rồi đưa dần côn thịt to lớn vào trong miệng mút nhẹt nhẹ rồi mạnh dần.

Không ngờ đến có ngày này, huyết tổ đại nhân không nhịn được rên rĩ trước dâm uy của Yêu Cơ.

- Yêu nữ này… đã... quá… a… sướng a...

- Ư… ư… đừng... dừng lại...a..

Quả thật mặc dù chưa luyện tập nhiều nhưng Yêu Cơ khẩu dâm rất điêu luyện, quả là yêu nữ trời sinh. Cùng với việc đã tích nội tại khá lâu, huyết tổ đại nhân rốt cuộc cũng “lật thuyền trong mương” rên rỉ.

- Từ từ ưmmm… ta ra mất… ưuuu...

Giật giật liên hồi, côn thịt to lớn lông lá của Trần Lâm từng hùng bá một phương rốt cuộc cũng không nhịn được nữa phóng xuất ồ ạt tinh hoa vào trong miệng nhỏ của Yêu Cơ.

Ngậm chặc lấy côn thịt to lớn đang giật giật trong miệng mình, Yêu Cơ có chút khó thở sặc sụa nhưng vẫn ngẩng mặt lên mỉm cười dâm mỹ, xung quanh miệng nàng dính đầy nước bọt và tinh hoa của Trần Lâm...

Cảm nhận được côn thịt to lớn kia dù đã phóng xuất nhưng vẫn cứng như thép, Yêu Cơ khẽ nhã nó ra rồi ực một cái nuốt bửa trưa của mình xuống bụng...

Ánh mắt cầu hoang liếc nhìn Trần Lâm mời gọi, tựa như yêu nữ không xương Yêu Cơ chầm chậm đứng dậy cởi bỏ chiết áo khoác mỏng đang mặc ra khiến nó rơi xuống đất, thân thể tuyệt đẹp vạn ngươi mê chứ thế hiện ra trước mặt Trần Lâm.

Miệng lưỡi khô khốc, Trần Lâm không thể nhịn được nữa vồ lấy nàng, đầu gục vào hai đào tiên săn chắc đang căng cứng của Yêu Cơ, say mê bú liếm một bên bàn ta heo cũng không rảng rỗi se se đầu nhũ hoa bên còn lại…

– Ưu... ưu… chủ nhân ơ… ta... ta… sướng… sướng...

Không nhịn được sướng khoái Yêu Cơ rên rỉ như mèo cái động dục khiến Trần Lâm máu chó cắn nhẹ lên bầu ngực của nàng để lại một dấu răng ửng đỏ...

Ăn xong ai quả đào tiên, Trần Lâm nhẹ nhà hôn dần xuống cái bụng phẳng lì của Yêu Cơ cho đến khi đôi môi khô khóc chạm vào một vùng đồng của huyền bí.

- Quả thật là một tuyệt tác của tạo hóa...

Liếc nhìn âm hộ đỏ hồng đầy lông măng đang mời gọi, Trần Lâm không nhịn được nuốt nước bọ than thở.

Không một chút báo trước Trần Lâm đưa lưỡi liếm một phát dọc theo khe thịt đỏ hồng trước mặt khiến Yêu Cơ giật bắn mình rên rỉ, rồi kê sát miệng vào âm hộ nàng say mê bứ liếm khiến Yêu Cơ oằn mình chịu trận, âm hộ cũng bắt đầu rõ nước lên láng...

- Không ngời nàng không chỉ biết phun sương... mà còn biết phun nước nha...

Cảm nhận được độ lầy lôi trong ke hẹp thiên thai kia, Trần Lâm không nhịn được mỉm cười trêu chọc...

Chỉ là lúc này Yêu Cơ nào có quan tâm Trần Lâm nói gì, cơ sướng khoái khiến nàng phát điện không chỉ có thể oằn mình tường đợt rên rỉ.

- Chủ... chủ nhân... ưmmm ta sướng... nữa... nữa đi... a... a...

Đáp lại lời khẩn cầu của Yêu Cơ, Trần Lâm mỉm cười đưa liếm hết chết mật dịch chảy ra trên mép âm hộ nàng, rồi khẽ cắn nhẹ lên ép thịt hồng hào mép âm hộ khiến Yêu Cơ giật nảy mình vừa đau vừa sướng khoái, âm hộ lầu lôi có bóp dữ dội khiến nàng rên rỉ như méo cái dừng như sắp lên đến đỉnh vu sơn...

Bất chợt Trần Lâm vội nhã âm hộ đang run lên bật bật kia ra rồi mỉm cười đê tiện nhìn Yêu Cơ.

Đang trong cơn sướng khoái bị cắt đứng, Yêu Cơ liếc nhìn Trần Lâm rên rỉ.

- Đừng chủ nhân... ta ngứa... cho ta đi... mà...

- Ta sắp ra rồi... chủ nhân... a... a...

Tuy nhiên Trần Lâm chỉ mỉm cười vỗ mạnh lên mông Yêu Cơ để lại một dấy tay đỏ hồng.

Hiểu được ý của Trần Lâm, Yêu Cơ mỵ nhãn như tơ liếc nhìn cậu rồi nhanh chóng quay người lại chỉ cập mông to tròn cùng âm hộ lầy lội ửng đỏ về phía Trần Lâm.

Cầm lấy côn thịt to lớn hùng dũng chĩa thẳng ngay cửa âm hộ Yêu Cơ, Trần Lâm đê tiện không vội đút vào mà cứ cạ lên cạ xuống quy đầu vào mép âm hộ khiến Yêu Cơ rùng mình từng đợt tên rĩ...

- Chủ nhân chơi ta đi mà... đừng trêu chọc Yêu Cơ nữa...

- Được ta sẽ cho nàng sướng tận mây xanh… nhé...

Nói xong Trần Lâm đẩy mạnh con thịt to lớn vào trong âm hồn lầy lội của Yêu Cơ mà nhắp nhè nhẹ rồi ngày càng mạnh hơn...

Hai bộ phật sinh dịch va vào nhau phát ra những tiếng Bạch... Bạch như một buổi hòa nhạc...

Yêu Cơ tựa như một con mẫu cẩu bò dưới mật đất cho Trần Lâm nhấp như điên từ phía sau đến, cả cơ thể run lên theo từng cú nhấp đến khi đổ gục ra trước nhưng Trần Lâm vẫn nắm chặc lấy mông nàng tăng tốc...

Hai cánh tay vươn ra mò xuống dưới bộ ngực Yêu Cơ mà bóp nhẹ...

- Chủ nhân... chết Yếu Cơ rồi... ta sướng ươm...

Không chịu được sướng khoái, Yêu Cơ rên lên một tiếng sung sướng vang vọng cả cây sống khiến ba người Yếu Nhi đanh chạy đến thành phố Thành Thủy cũng nghe thấy, âm hộ co thắc dữ dội rồi phun ra một luồn âm tinh tựa như nước lũ tràn bờ.

Trần Lâm cũng không nhịn được nữa hét lớn một tiếng rồi bắn đầy tinh hoa nóng hổi vào sau trong âm hộ Yêu Cơ hòa cùng âm tinh của nàng.

Yêu Cơ cùng lúc cong người đón nhận từng đợt tinh khí như thác nước phun vào âm hộ mình, tinh khí trắng đụt hòa quyện với dâm khí của Yêu Cơ ứa đầy ra ngoài mép âm hộ nàng tràn ra ngoài.

– Chủ nhân... người làm con sướng chết đi được...

Yêu Cơ mỵ mỹ liếc nhìn Trần Lâm rồi khẽ lấy tay chúi những giọt nước miếng cạnh mép miệng trông vô cùng dâm đãng cười nói.

– Nàng cũng làm ta chịu không nổi đây này, âm hộ là nhất...

Cảm nhận được nét dâm đãng trời sinh của Yêu Cơ, Trần Lâm mỉm cười nói.

Bàn tay tinh nghịch mò xuống vào âm hộ nàng móc nhè nhẹ, đến khi Trần Lâm đưa tay lên thì tinh hoa của bản thân và dâm khí của Yêu Cơ đã dính theo tay cậu như một sợi chỉ trong suốt, khiến nàng ngượng ngùng đỏ má xấu hổ.

- Đừng mà… chủ nhân cứ làm thế thì sao… ta… chịu được… a… a…

- Ngài... ngài tìm Tố Nga đi...

Yêu Cơ còn chưa nói hết câu thì Trần Lâm đã cho tay vào trong âm hộ nàng ngoáy sâu khiến nàng oằn mình chịu trận.

Sau hơn ngàn lần bị hung vật kia đam lút cán, âm hổ nhỏ bé của Yêu Cơ đã ửng đỏ lên, dù vô cùng sướng khoái nhưng chơi nữa chắc chết...

Liếp dọc lấy chiếc cổ trắng ngần của Yêu Cơ rồi khẽ cắn nhẹ vào vành tai nàng, Trần Lâm khẽ nhếch mép cười nói.

- Mình làm thêm hiệp nữa nhé...

Nghe Trần Lâm muốn chơi tiếp, Yêu Cơ khẽ rùng mình hoảng sợ.

Cái game này quá là ăn gian đi, Trần Lâm vốn dĩ không thể thua, chơi với một ngươi không thể thua thì chỉ có chết với bị thương.

Tuy nhiên, hỏi như thế nhưng Trần Lâm đã sớm đề Yêu Cơ xuống tiếp tục triền miên để thỏa lắm những ngày tháng chưa được đụng đến mùi gái đã qua kia...

Bất chợt, một bóng người có phần mũm mĩm ôm lấy một nồi bánh bao lớn mở tung cánh cửa lên sân thương cười nói.

- Đại nhân bánh bao của ngài.... đây...

Tuy nhiên khi trông thấy khủng cảnh trước mặt, nàng khẽ ngân người rồi vội vàng quay đầu lại bỏ chạy.

Tuy nhiên một bàn tay đã nhanh hơn nắm lấy nàng rồi chầm chậm kéo nàng lại...

.

.

.

.

.

(Tí nữa là ta quên luôn mình đang viết truyện sắc... ahi.. .hi... :Tác giả said)