Chương 271: Song Đầu Hắc Mãng

Kim long gào thét, hắc kiếm sắc lạnh...

Hai chị em Phương Tuyết một trước một sau liên phủ đối kháng cùng một quyền đang đánh đến của Ngô Bình.

Đáng tiếc chênh lệch cấp độ là thứ mà trang bị khó thể bù vào khi giao chiến trực tiếp...

Keng... keng... keng...

Từng tiếng kim loại va chạm nghe đinh tai nhức óc không ngừng vang lên.

Hai trang bị cam không ngờ lại không thể làm gì được hoàng kim quyền sắc kia, bị một quyền của Ngô Bình đánh bật lại.

Đủ để thấy được “hoàng kim chiến khí” của Ngô Bình không tầm thường, ngược lại hai thanh kiếm của hai chị em Phương Tuyết cũng chưa phải là một trang bị cam chân chính, với sự chênh lệch khá lớn về cấp độ hai người bị đánh lui cũng không có gì lạ.

Tuy nhiên Ngô Bình lại không mấy vui vẻ liếc nhìn hai chị em Phương Tuyết, người khác không thấy được nhưng bản thân lão hoàn toàn có thể cảm nhận được, hai thanh kiếm kia mặc dù không thể vượt qua được sự gia trì của hoàng kim chiến khí, nhưng nó đã thực sự cắt vào da lão nếu bị chém vào nơi yếu hại lão không nghĩ mình có thể chịu được...

Ngược lại, hai chị em Phương Tuyết bị một quyền bức lui không những không sợ hãi mà còn cháy lên chiến ý vô hạn, một trái một phải vung kiếm chém về phía Ngô Bình, để xem lão có thể đỡ được hai phía giáp công hai không...

Nhìn hai đạo kiếm quang đang chém đến, Ngô Bình không khỏi tức giận hừng lạnh thầm nghĩ.

- Không lẽ máu chó có tính lây nhiễm sao, tên nhóc kia không nói, không ngờ hai nha đầu này cũng vậy, động một tí là rút kiếm động thủ...

Quyết tâm dạy cho hai nữ nhân kia một bài học, hoàng kim chiến khí phát động đến cực hạng tỏa ra vô tận kim sắc chi khí khiến Ngô Bình như một cột khói di động....

Kim khí gia trì, Ngô Bình không chút sợ hãi vung quyền đánh đến muốn bức lui hai thanh hắc kiếm đang chém đến kia.

Bất chợt trước khi hắc kiếm và kim quyền va vào nhau, hai chị em Phương Tuyết đột nhiên lóe lên tựa như hai ngọn hắc phong lướt qua người Ngô Bình, hai thanh kiếm cũng lệch hướng lướt trên tay lão ánh lên những tia lửa điện rồi nhắm vào cổ chém đến...

- Năng lực tốc độ...

Nhìn hai thanh hắc kiếm lướt qua song quyền chém vào cổ mình, đồng tử Ngô Bình không khỏi co rút lại thì thầm.

Rõ ràng dù hoàng kim chiến khí là gia trì toàn thân, nhưng không phải bộ phận nào trên có thể của Ngô Bình cũng có thể chịu được một kiếm của hai chị em Phương Tuyết và cổ chính là một trong số đó.

Tuy nhiên Ngô Bình không phải kẻ tầm thường để có thể chết dễ dàng như vậy...

Gàooo....

Trước khi hai thanh hắc kiếm kia sắp chém bay đầu Ngô Bình thì kim quang đại thịnh, một tiếng long âm đột nhiên vang lên, hư ảnh hoàng kim chân long uốn lượn quanh người Ngô Bình tỏa ra uy áp khủng bố chấn bay song kiếm đang chém đến còn hất bay chủ nhân của chúng ra xa.

Trượt dài trên mặt đất, hai chị em Phương Tuyết không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt có phần kinh ngạc trước sức mạnh của Ngô Bình.

Không ngờ uy áp vô hình kia không chỉ hất bay hai chị em Phương Tuyết mà còn khiến các nàng thụ thương, tuy không phải là nghiêm trọng nhưng cũng không phải dễ chịu gì, nhất là cánh tay cầm kiếm lúc này đang đau đớn vô cùng, suýt chút nữa là tụt ra khỏi tay các nàng...

Tuy nhiên Ngô Bình không vì các nàng yếu thế mà buông tha, kim quang đại thịnh hư ảnh hoàng kim long gần như ngưng thực hiện lên vô cùng rõ ràng trước mắt mọi người.

Dĩ nhiên Ngô Bình đã động nộ ra tay không chút kiêng kỵ.

Dù sao Ngô Bình cũng không phải thánh nhân, chỉ suýt chút nữa thôi là đầu lão đã lăng dưới đất, giây phút sinh tử trước mắt Ngô Bình dù có tốt tính cách mấy cũng không giữ được bình tĩnh...

Dậm mạnh xuống đất khiến mặt đất nứt vỡ, Ngô Bình tung người lên không trung tứa như du long đánh xuống hai chị em Phương Tuyết, kim long như hóa thành thực thế nhe nanh muốn vuốt uốn lượn theo một quyền kia lao đến, uy áp khủng bố vô hình tỏa ra khiến hai chị em gần như không thở nổi chỉ có thể cắn răng cố nắm chặc lấy thanh kiếm trong tay chống trả.

Bất chợt trước uy áp khủng bố của con hoàng kim long tỏa ra, thanh hắc kiếm trong tay hai chị em Phương Tuyết và Phương Ngân đột nhiên run lên nhè nhẹ rồi ngày một kịch liệt, cả không gian trước mắt hai chị em đền biến thành một màu tối đen vô tận chỉ có hai thanh kiếm đang lặng lẽ cắm ở nơi xa không ngừng tỏa ra ánh sáng bàng bạc...

...

Từ trên thiên không lao xuống, hoàng kim long khủng bố uốn lượn quanh người Ngô Bình tựa như kim long xuất hải lao đến hai chị em Phương Tuyết đang quỳ dưới đất.

Bất chợt không gian như nứt vỡ, hai cổ uy áp khủng bổ đột nhiên tỏa ra như hai con thượng cổ ma thú bừng tỉnh sau giấc ngủ dài đối đầu cùng uy áp từ thiên không đè xuống của con hoàng kim long đang tỏa ra.

Cùng lúc đó hai chị em Phương Tuyết cũng mở mắt, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Ngô Bình đang đánh đến. Từ hai thanh kiếm của các nàng đột nhiên tỏa ra vô tận hắc khí cuồng cuộn như một cột khói dần dần bao phủ lấy hai chị em vào trong.

Sâu bên trong vô tận hắc khí, hai cặp mắt sắc bén gần như có thể cắt đôi vạn vật đột nhiên sáng lên rồi phá không lao ra, hiện ra chân thân là một con rắn hai đầu toàn thân tỏa ra hắc khí không chút khoảng nhượng lao đến kim long...

Kim long nộ rống, song đầu hắc mãng không chút yếu thế gào thét điên cuồng lao vào nhau...

Đùng một tiếng...

Không gian như bị chấn động, mọi người đều không nhịn được bị hất lui...

Song đầu hắc mãng bị hoàng kim long đánh nát, hắc khí tán loạn như bị cuồng phong quét qua, hai chị em Phương Tuyết cũng như diều đứt dây bị đánh bay ra xa rơi bịch xuống đất phun máu.

Ngược lại, hoàng kim long cũng không khá hơn, gần như bị song đầu hắc mãng cắt làm trăm mảnh nhỏ bay tứ phía.

Ngô Bình cũng không khác gì ăn mày quần áo tả tơi, khắp cơ thể tràn ngập các vết thương lớn nhỏ không ngừng rĩ máu, lồng ngực phập phồng nhìn hai chị em Phương Tuyết phía xa đầy kinh dị...

Tuy không hiểu lắm do đâu, nhưng hai nữ nhân trước mặt rõ ràng sở hữu năng lực tốc độ, lại đột nhiên phát động năng lực khá tương tự mình, gọi ra một con rắn đen hai đầu có sức tàn phá vô cùng lớn đã chém hoàng kim long do bản thân tạo ra thành trăm mảnh khiến Ngô Bình không khỏi kinh dị...

- Tên nhóc Trần Lâm rốt cuộc đạp phải vận cức chó gì, kiếm về được một đám nữ ma đầu thế nào vậy trời...

Cảm nhận được tình trạng của bản thân không khác gì thành viên của Cái Ban hôi, Ngô Bình không thỏi lắc đầu thầm than.

- Khư... khư... các vị dường như quên luôn ai đó rồi thì phải...

Bất chợt một âm thanh trong trẻo vang lên khiến Ngô Bình thoáng giật mình.

Yến Nhi không biết từ lúc này đã bắt lấy Lôi Vũ làm con tin, không chút khách khí nắm đầu hắn kéo lên kề sẵn một con dao vào cổ sẵn sàng chọc tiết heo bất cứ lúc nào.

Dao kề cổ Lôi Vũ hiển nhiên là đã tỉnh lại, lúc này đã sợ đến xanh mặt khóc lóc kêu lớn.

- Chú... chú Ngô cứu ta... ta không muốn chết...

- Bọn chúng sẽ giết ta thật đó...

Nghe thấy Lôi Vũ khóc lóc cầu cứu, Ngô Bình khẽ nhíu mày thầm trách bản thân sơ suất, lúc nãy nóng quá đã quên mất hắn để Yến Nhi lợi dụng thời cơ bắt lấy con tin.

Bây giờ lại rơi vào thế khó, bởi lẽ đúng như Lôi Vũ nói đám nữ nhân kia sẽ giết thật, không hề có chút gọi là kiêng kỵ đến Vũng Hải hay Lôi Thành mà nương tay.

Bên kia Liễu Mộng Điệp cũng đã chạy xuống đến nơi thấy tình hình đôi bên căn như dây đàn không nhịn được nói lớn.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Trần Lâm đâu rồi?

- Các người mau thả Lôi Vũ ra hắn mà chết sẽ rất phiền phức...

Tuy nhiên, Yến Nhi không hề nghe theo Liễu Mộng Điệp cũng không buồn trả lời nàng chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đại quân.

Hai chị em Phương Tuyết cũng đã bò dậy, tuy thụ thương không nhẹ nhưng vẫn đứng cạnh Yến Nhi cảnh giác nhìn Ngô Bình.

Thấy ba nữ nhân điên kia không hề xem mình ra gì, Liễu Mộng Điệp chỉ biết lắc đầu thở dài thầm mắng tên nào đó đã dạy ra một đám quái nhân như vậy, rồi bỏ họ lại đây chạy đi đâu mất...

Quả thật xét theo mọi góc độ, Trần Lâm mới là thành phần thiện lành dễ chơi dễ nói chuyện nhất trong tổ đội quái dị này.

Biết là không thể hỏi được gì từ ba người Phương Tuyết, Liễu Mộng Điệp chỉ đành liếc nhìn Lôi Hồng nhỏ giọng hỏi.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tuy đám người kia có chút khó gần nhưng chắc sẽ không chủ động gây chuyện mới phải.

Nghe thấy Liễu Mộng Điệp hỏi, Lôi Hồng chỉ biết lắc đầu cười khổ nói.

- Là Lôi Vũ kiếm chuyện trước... chỉ là xuất phát điểm lại chỉ là chuyện nhỏ...

- Sau khi lập phòng tuyết tại đây, các tổ trinh sát đều được lệnh trở về.

- Chỉ là tổ của Trần Lâm chỉ có ba người kia trở về, còn Trần Lâm đã dẫn theo một số người khác tự ý tách ra, nghe Yến Nhi báo cáo lại là đi tiêu diệt thây ma lạc đàn cày cấp cho đám người kia.

- Thế nên các quân nhân canh gác cũng không để ý, dù sao Trần Lâm không yếu dẫn theo đám thuộc hạ tranh thủ cày cấp cũng là chuyện thường.

- Chỉ là không hiểu tại sao, Lôi Vũ lại biết tin này còn buông lời trêu chọc bảo Trần Lâm sợ hãi thi đàn đã chạy trốn rồi.

- Đám người Yến Nhi lại không nhịn được xuất thủ dẫn đến đôi bên đánh nhau đến bây giờ...

Nghe thấy tình tiết vô cùng máu chó của câu chuyện, vậy mà dẫn kết cuộc đôi bên đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán, Liễu Mộng Điệp chỉ biết ôm đầu chết lặng.

Mặc dù Lôi Hồng chắc chắn đã thêm mắm dặm muối, nhưng rõ ràng có thể thấy được Lôi Vũ còn cay cú chuyện lúc sáng nên đã đến kiếm chuyện, kết quả chơi gì không chơi lại đi nói xấu Trần Lâm trước mắt đám người Yến Nhi...

Hơn ai hết Liễu Mộng Điệp biết rõ địa vị vô cùng đặc biệt của Trần Lâm đối với đám nữ nhân kia, tuy bình thương chính bản thân họ đều có phần chèn ép Trần Lâm, nhưng để họ biết có kẻ dám đâm sau lưng hắn chính là tới công chuyện và giờ đúng là tới công chuyện thật.

- Moá... tên nhóc kia không biết giở thủ đoạn gì khiếm đám nha đầu này trung thành đến vậy, không lẽ khoai to thật sao.

Bất lực thở dài, Liễu Mộng Điệp chỉ có thể thầm than thở rồi kéo một hơi thuốc cho đầu óc minh mẫn tìm cách giải quyết.

Bên kia Ngô Bình hiển nhiên cũng nghe được đầu đuôi câu chuyện không nhịn được lắc đầu chết lặng, ánh mắt khẽ liếc nhìn những quân nhân đanh hờ hững cầm súng đứng đó cho có lệ kia rồi nhìn lại Lôi Vũ đang khóc lóc.

Rõ ràng đám quân nhân đang cảnh giới xung quanh, thậm chí cả đại quân đang bắt đầu xuất hiện ý nghĩ không phục với Lôi Vũ, nếu không phải vì quân lệnh thì chỉ sợ đám quân nhân kia sẽ để ba người Yến Nhi vui vẻ bỏ đi mà không thèm ngăn cản.

Chuyện Trần Lâm có đào ngũ gì đó có hay không thì cần phải kiểm chứng lại, nhưng đó không phải là chuyện mà một người cũng vừa “trốn chui chốn nhủi” bỏ mặc quân lính như Lôi Vũ có thể nói đến.

Huống chi, một con gà cấp độ 7 khinh thường một người chơi rõ ràng là hơn cấp 20 là sợ hãi thây ma mà phải bỏ chạy, nghe kiểu gì cũng thấy đang đóng phim hài, nói ra người ta còn cười cho.

Ấy vậy mà tương lai của Vũng Hải lại chơi ngu đến độ như vậy, khiến Ngô Bình không nhịn được ôm đầu bất lực, chỉ tiết giờ là mạt thế nếu không lão thực sự muốn léo Lôi Vũ cùng Lôi Thành đi xét nghiệm cha con.

Ngược lại, Lôi Vũ cũng khóc không ra nước mắt...

Tính ra Lôi Vũ cũng không phải ngu, chỉ có thể nói là hắn sống trong nhung lụa chưa biết mùi đời, trên cơ bản vẫn biết nặng nhẹ biết chọc ai là sẽ bỏ mạng...

Chỉ là có đánh chết Lôi Vũ cũng không ngờ rằng ba nữ nhân nhìn khá xinh đẹp kia lại kích động đến như vậy, chỉ giởn chơi có tí xíu mà đã rút kiếm chém người, còn muốn lấy luôn cả mạng của hắn.

Thực tế xuất phát điểm của Lôi Vũ chỉ là... chọc gái.

Khi nghe tin Trần Lâm không về, Lôi Vũ đã nãy sinh ý nghĩ muốn kích động ba người Yến Nhi rằng Trần Lâm đã bỏ rơi các nàng nhằm làm mâu thuẫn nội bộ, thậm chí thu luôn được ba người càng tốt.

Chỉ là đời không như là mơ, ba người Yến Nhi đúng là đã bị kích động, những đối tương lại là Lôi Vũ và quan hệ đôi bên cũng đã được kéo gần lại đến độ dao kề cổ mà thôi.