Chương 268: Quyết Định Của Ngô Bình

Mới sáng sớm tinh mơ...

Lôi Vũ ăn ngay một bạt tai của Ngô Bình, lại bị lão giáo huấn một trận nên hiển nhiên là một bụng lửa giận...

Giờ lại thấy cảnh Trần Lâm đang tay trong tay với Lôi Hồng khiến Lôi Vũ cảm thấy vô cùng khó chịu.

Hơn ai hết Lôi Vũ biết rõ lão cha muốn truyền ngô báo về cho mình.

Tuy nhiên chuyện đó lại vấp phải không ít khó khắn đến từ những cao tầng của Vũng Hải, nguyên nhân dĩ nhiên là là vì vị tỷ tỷ ruột Lôi Hồng kia.

Nếu không phải có lão cha Lôi Thành và anh em tốt của lão cha là Ngô Bình chống lưng thì Lôi Vũ đã sớm bị Lôi Hồng đá đít khỏi cái ghế thái tử Vũng Hải kia rồi, thế nên Lôi Vũ luôn kiêng kỵ bà chị này.

Giờ mục tiêu mà bản thân muốn nhắm đến lại bị bà chị này hớt tay trên, thử hỏi Lôi Vũ sao không giận cho được.

Khẽ hừ lạnh một tiếng, Lôi Vũ tức giận hùng hổ tiến đến đứng trước mặt Trần Lâm vô cùng kiêu ngạo nói.

- Ngươi là Trần Lâm gì đó đúng không?

- Ta thấy ngươi không tệ, sau này làm thuộc hạ cho ta đi, đảm bảo ngươi ăn xung mặc sướng nữ nhân tuỳ ý chọn...

Đang mãi lo suy nghĩ về tương lai của Vũng Hải, Ngô Bình lại quên mất Lôi Vũ để cho hắn tự ý làm bậy.

Khi nhận ra được vấn đề thì đã quá trễ...

Lôi Vũ đã chơi ngu lấy số, tiến đến như thầy ông nội lên giọng mời chào Trần Lâm, khiến không chỉ Ngô Bình mà toàn trường đều chết lặng, ngỡ ngàng ngơ ngác đến bật ngửa, không biết bản thân là ai, đây là đâu, chuyện quái gì vừa diễn ra...

Trần Lâm không phải bất kỳ khẽ nào mà Lôi Vũ từng gặp trước đây, chỉ cần nghe đến cái tên Lôi Vũ có bố là Lôi Thành thì ai nấy đều ngoắc đuôi với hắn.

Nếu chọc giận tên hung nhân này, Trần Lâm thực sự có khá năng vô cùng lớn một đao chém chết Lôi Vũ rồi tính sau.

Ý thức được việc này, Ngô Bình thầm mắng một tiếng heo đồng đội rồi nhanh chân chạy đến, phòng khi Trần Lâm có ra tay lão cũng kịp thời bảo vệ thằng con đầu bò của anh em mình.

May thay Trần Lâm cũng nằm trong số những người vì câu nói kia của Lôi Vũ mà đứng hình mất ba giây.

Tuy nhiên khi lấy lại được ý thức...

Trần Lâm không hề ra tay, cũng không hề nổi giận, chỉ cười lớn như gặp được một chuyện vô cùng hài hức liếc nhìn Lôi Hồng hỏi.

- Thằng ngu này là người cạnh tranh cái ghế thái tử Vũng Hải với cô?

- Đcmn có lộn không vậy...

Nghe Trần Lâm nói thế toàn trường lại một lẫn nữa đứng hình mất ba giây.

Liễu Mộng Điệp là người đầu tiên hoàn hồn, không nhịn được bật cười sặc sụa phun ra mớ cháo đang ăn dỡ.

Trần Lâm luôn trực tiếp như vậy, không cho ai chút mặt mũi nào.

Bên kia Lôi Hồng cũng khẽ giật mình kinh ngạc, lúc này nàng cũng hiểu được tại sao Liễu Mộng Điệp lại dặn đi dặn lại mình phải cẩn thận với Trần Lâm, tên này đúng là không giống với bất kỳ người nào mà nàng từng gặp.

Khẽ mỉm cười tự diễu, Lôi Hồng thoáng trầm ngâm một lúc rồi như không có việc gì cười nói.

- Hắn ta là nam nhân.

- À... thì ra là vậy...

Nhận được cậu trả lời, Trần Lâm thoáng ngạc nhiên gật gật đầu.

Tuy nhiên không hiểu nguyên nhân gì, Trần Lâm lại liếc nhìn Lôi Vũ đang giận tím mặt cho thêm chút dầu vào lửa cười nói.

- Tính ra lão già Lôi Thành kia cũng thật là cổ hữu.

- Tha chọn một con heo đực làm hoàng đế, chứ quyết không chọn một con sói cái.

- Quả là quá lạc hậu đi, không hề có chút tác phong hiện đại của ta... ha... ha...

Nói Trần Lâm khinh bỉ từ sâu trong tận xương tủy cười lớn.

Nói về nữ quyền huyết tộc có thể nói là số một Thiên Lam tinh này, khi hơn 96,69% quyền lực đều trực tiếp nằm trong tay nữ nhân.

Sau khi nhường ngôi cho tam đại nữ vương, Trần Lâm thực tế đã về ở ẩn chỉ giữ vai trò phù hộ là chính, trừ quản lý việc chế biến rượu ra Trần Lâm không hề trực tiếp nắm giữ bất kỳ sự vụ gì khác của huyết tộc...

Thế nên khi Trần Lâm bỏ đi huyết tộc không hề bị ảnh hưởng giả cả, ngược lại nếu người bỏ đi là Minh Nguyệt, Hồng Ánh hay Thanh Vân... thì chắc chắn huyết tộc sẽ đại loạn.

Dĩ nhiên nguyên nhân xuất phát từ chính bản thân Trần Lâm muốn vậy, hay nói đúng hơn chính Trần Lâm đã hạ bệ huyết tổ đại nhân xuống đất...

Thế nên giờ đụng phải vấn đền nữ quyền vô cùng chó má của Vũng Hải, người yếu cái đẹp như Trần Lâm cảm thấy vô cùng bất bình, tuy không ủng hộ ai những vẫn phải đá đít tên nào đó cho bỏ ghét.

Bên kia tên nào đó bị Trần Lâm đá đít hiển nhiên là không vui, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Trần Lâm.

Đời Lôi Vũ chưa từng bị ai khinh thường đến vậy, trước mạt thể không có, đến khi sau mạt thế lại càng không, cả cuộc đời từ khi sinh ra đều sống trong nhung lụa giờ lại bị Trần Lâm cho một bạt tai đau điếng khiến Lôi Vũ phát điên muốn lao đến chơi khô máu với Trần Lâm.

Rất... rất may, trước khi Lôi Vũ sắp chơi ngu lấy số thì một cánh tay đã nắm lấy đầu hắn kéo lại.

Lạnh lùng nhìn Lôi Vũ cảnh cáo, nhưng thật lòng Ngô Bình rất muốn thả Lôi Vũ ra cho Trần Lâm lấy tí huyết của tên điếc không sợ súng này một bài học.

Chỉ Trần Lâm dám chơi nhưng Ngô Bình không dám theo.

- Trần Lâm, Lôi Vũ là con trai độc nhất của Lôi Thành chọc vào hắn không có lợi cho cậu đâu.

Nắm đầu Lôi Vũ ném qua một bên, Ngô Bình như không có chuyện gì cười nói.

Nghe thấy thế Trần Lâm cũng cười cười nói.

- Hắn không chọc đến ta là được...

- À... mà mới sáng sớm ngài đến tìm ta có việc gì?

- Có phải đêm qua ta gánh team quá mạnh nên giờ muốn đến ban thưởng gì đó phải không.

Liếc nhìn tên nhóc không sợ trời không sợ đất trước mặt, Ngô Bình khẽ bật bưởi lắc đầu nói.

- Không có thưởng, cũng không phải đến tìm cậu.

- Ta đến tìm Lôi Hồng.

Nghe thấy Ngô Bình muốn đến tìm Lôi Hồng, Trần Lâm khẽ nhướng mày khó hiểu liếc nhìn Lôi Hồng đánh đứng một bên.

Về cơ bản, Lôi Hồng cũng ở gần doanh trướng của Ngô Bình.

Thế nên không có lý do gì Ngô Bình khiến chỉ mới sáng sớm mà lão đã đi tìm, con cất công xuống đến chỗ của Trần Lâm, nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy lời nói của Ngô Bình vô lý.

Chỉ là lão ta lại không có lý do gì để nói dối khiến Trần Lâm khá khó hiểu.

Tuy nhiên, câu chuyện đau đầu này của đám người Vũng Hải lại không liên quan gì đến Trần Lâm nên cậu cũng mặc kệ mà tập trung vào chuyện quan trọng hơn, cái nồi cháo đang chờ đợi mình.

Bên kia Lôi Vũ nghe Ngô Bình đột nhiên thay đổi kế hoạch cũng cảm thấy khó hiểu, trong mơ hồ cảm giác thấy tia nguy hiểm vội vàng tiến lên nhỏ giọng nói.

- Chú Ngô... à Ngô trưởng quan, không phải chúng ta đến đây để tìm...

Đáng tiếc khi Lôi Vũ còn chưa nói hết câu thì Ngô Bình đã lạnh lùng nhìn hắn khiến hắn hoảng sợ không dám nói câu nào.

Liếc nhìn Lôi Vũ, Ngô Bình đột nhiên như thông suốt mọi chuyện trầm giọng nói.

- Lôi Vũ à Lôi Vũ, ngươi đã lớn rồi, chuyện của ngươi phải do ngươi đích thân giải quyết.

- Nếu chút chuyện nhỏ này cũng không lo được thì sau này làm sao có thể quán xuyến Vũng Hải.

- Từ này về sau ta sẽ không thay lão cha của ngươi quản ngươi nữa, muốn bay như thế nào là chuyện của ngươi, là hùng ưng trên bầu trời hay là gà dưới mặt đất cũng là do chính ngươi.

Nói xong Ngô Bình đột nhiên cảm thấy thoải mái khoan thai lạ thường, cơ thể nhẹ nhàng như bong khiến lão không nhịn được cười lớn như một thằng điên, đúng là không gì thoải mái bằng trút được gắng nặng trong người.

Cười một tràng dài sảng khoái khiến mọi người đều đưa ánh mắt kinh dị nhìn mình, Ngô Bình không chút quan tâm quyết định kế hoạch vừa mới thay đổi của mình.

Liếc nhìn Liễu Mộng Điệp đang đứng phía xa, Ngô Bình đột nhiên trầm giọng nói.

- Liễu phu nhân, sau một trận chiến với đàn sói đen ta thấy cách phân công nhiệm vụ chưa được tốt lắm.

- Thế nên ta quyết định có đôi chút chỉnh sửa.

- Tổ đội trinh sát nhìn chung khá nhàn hạ, thế nên ta muốn phu nhân quán xuyến luôn cả đội hậu cần.

- Không biết người nghĩ thế nào.

Đang giành ăn với Trần Lâm, Liễu Mộng Điệp nghe thấy Ngô Bình muốn nàng quản lý luôn cả đội hậu cần thì không nhịn được nhíu mày nhìn lão.

Về cơ bản Liễu Mộng Điệp đi theo chuyến này hoàn toàn là đi chơi, công việc chính của nàng là lợi dụng khả năng quần công vô đối của bản thân tiêu diệt đại lượng thây ma phổ thông, từ đó hạn chế tiêu hao đạn dược của Vũng Hải, thế nên đối với nàng quản lý đội ngũ gì cũng được.

Tuy nhiên hậu cần quân hiện tại đang do Lôi Hồng quản lý, giờ lại chuyển qua cho nàng khiến Liễu Mộng Điệp cảm thấy hoài nghi, không biết Ngô Bình đang có dự tính gì đây.

Khẽ trầm ngâm một lúc, Liễu Mộng Điệp như không có việc gì liếc nhìn khuôn mặt trắng bệch ra của Lôi Hồng cười nói.

- Nếu Ngô trưởng quan đã có lệnh, thuộc hạ như ta cũng không thể nào từ chối.

Rõ ràng Liễu Mộng Điệp không có lý do gì để từ chối, huống hồ nàng cũng muốn xem Ngô Bình đang bày trò gì.

Chỉ có Lôi Hồng, lúc này mặt đã trắng bệch ra không còn chút máu liếc nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình thầy của nàng không ngờ lại đang tức đi quyền lực từ tay nàng, cơ thể không nhịn được run lên vị giận, vì sợ lần vì không cam lòng.

Tuy nhiên khác với suy nghĩ của Lôi Hồng, Ngô Bình lại liếc nhìn nàng rồi nhìn lại Lôi Vũ cười nhẹ nói.

- Đêm hôm qua đàn sói tấn công khiến cho ta ngộ ra được nhiều điều.

- Chiến dịch lần này chỉ sợ khó khăn hơn chúng ta dự tính rất nhiều.

- Thế nên ta quyết định lập ra hai tổ hỗ trợ chứ không phải một như trước đây.

- Một tổ hiển nhiên sẽ do Lôi Vũ chỉ huy.

- Tổ còn lại sẽ do Lôi Hồng chỉ huy.

- Hai tổ đội sẽ song song nhau hỗ trợ đại quân trong chiến dịch lần này.

Nghe thấy quyết định của Ngô Bình, mọi người đều không nhịn được ngạc nhiên nhìn lão.

Chỉ có Liễu Mộng Điệp là khẽ mỉm cười liếc nhìn Lôi Hồng rồi nhìn lại Ngô Bình thầm nghĩ.

- Lão già này rốt cuộc cũng đã thông suốt rồi.

Hiển nhiên, người thông minh lại từng trải như Liễu Mộng Điệp lập tức hiểu được ý định của Ngô Bình, rõ ràng là lão muốn thông qua chuyện này để hai người Lôi Hồng và Lôi Vũ công bình tranh đấu, còn người chiến thắng trong cuộc chơi sẽ được gì thì Liễu Mộng Điệp không biết, cũng không muốn biết.

Dĩ nhiên đương sự trong cuộc chơi, Lôi Vũ thì không nghĩ như vậy.

Khi nghe Ngô Bình muốn chia hai tổ hỗ trợ, một do mình lãnh đạo còn lại do Lôi Hồng chỉ huy, hắn đã không nhịn được nhảy dựng lên hét lớn.

- Chú Ngô... không được, rõ ràng lão cha muốn ta lập công...

- Chú là như vậy là trái ý lão...

Tuy nói là lập ra hai tổ và bản thân Lôi Hồng cũng sẽ đem một số thuộc hạ từ đội hậu cần qua, nhưng về cơ bản thì một phần quyền lực trong tổ độ hỗ trợ của Lôi Vũ vẫn phải chia cho Lôi Hồng, nói trắng ra là Ngô Bình đang chia quyền lực của Lôi Vũ cho Lôi Hồng.

Chuyện dính đến máu thịt như vậy Lôi Vũ tuy có chút bất học vô thực nhưng cũng không phải kẻ ngu, hiển nhiên là không chấp nhận.

Tuy nhiên quyền quyết định lại không nằm trong tay Lôi Vũ.

Khẽ liếc nhìn Lôi Vũ đanh nhảy dựng lên như gà mắt đẻ, Ngô Bình khẽ thở dài lạnh giọng nói.

- Ngươi có thể chạy về nói với lão cha của ngươi.

- Nếu hắn ta đến đây ta sẽ nghe theo, còn hiện tại lời nói của ta là lớn nhất tại đây.

- Quân lệnh như sơn, ngươi không muốn chấp hành cũng phải chấp hành.

- Lôi Vũ lần cuối cùng ta khuyên ngươi, đến phút cuối cùng sức mạnh của bản thân mới là cốt lõi nhất, không phải lúc nào lão cha của ngươi cũng chống lưng cho ngươi được.

Nghe thấy Ngô Bình cương quyết như thế, đến lượt Lôi Vũ mặt trắng bệch ra không còn chút máu, tuy nhiên hắn lại không dám nói gì chỉ có thể tức giận bỏ đi.

Liếc nhìn Lôi Vũ hùng hổ bỏ đi, Lôi Hồng không biết nên vui hay nên buồn tiến đến khẽ cúi đầu nói.

- Ngô trưởng quan đa tạ ngài.

Rõ ràng ý định ban đầu của Ngô Bình chính là nghe theo Lôi Thành ủng hộ Lôi Vũ, thậm chí không tiếc công đích thân đến đây mời lôi kéo Trần Lâm về cho Lôi Vũ.

Tuy nhiên, lão đã quyết định thay đổi ý định ở phút 90, tuy không quay xe ủng hộ Lôi Hồng những cũng không ủng hộ Lôi Vũ nữa.

- Ta không giúp ai cả, ta chỉ muốn tìm ra lựa chọn tốt nhất cho Vũng Hải.

Ngô Bình chỉ lắc đầu cười nhẹ nói.

Nói xong Ngô Bình phất tay rời đi không thèm chào hỏi Trần Lâm một tiếng cũng không hề nhắc lại chuyện phần thưởng gì đó.

Lôi Hồng cũng khẽ trầm ngâm rồi cúi chào Liễu Mộng Điệp và Trần Lâm nhanh chóng rời đi.

Ngô Bình đã cho nàng cơ hội, nàng nhất định phải tận dụng thật tốt nó.

Bên kia thấy đám khách nhân không mời lũ lượt rời đi nhanh như cái cách họ đến.

Trần Lâm không nhịn được bĩu môi khinh bĩ nói.

- Mấy người này thật là... mới sáng sớm đã chơi mấy trò đau đầu rồi.

- Bộ không chán hay sao vậy.

Ngồi một bên hút thuốc, Liễu Mộng Điệp nghe Trần Lâm nói thế không nhịn được mỉm cười thả một làn khói vào mặt Trần Lâm rồi nói.

- Chính khách vốn là như thế, nhóc con như ngươi không hiểu được đâu.

- Mà ngươi cũng nên cẩn thân, Lôi Thành đang bắt đầu tìm người thừa kế.

- Tuy lão vẫn còn sống tốt sống khỏe được mấy chục năm nữa mới chịu nhường ngôi, nhưng đây vẫn tính là giai đoan nhạy cảm, mấy con ngựa hoang như ngươi rất dễ bị làm thịt trước.

Nghe thấy Liễu Mộng Điệp nói thế, Trần Lâm khẽ bĩu môi trổ tài vỗ mông ngựa cười nói.

- Có Liễu tỷ anh minh thần võ, kiêu xa thoát tục đây chiếu cố, tiểu đệ nào phải sợ...

Thấy Trần Lâm cũng biết nịnh như vậy, Liễu Mộng Điệp khẽ bật cười không chút khách khí gõ tẩu thuốc lên đầu huyết tổ đại nhân cười nói.

- Ranh con, miệng lưỡi trơn tru y như thằng cha của ngươi vậy.

Nói xong Liễu Mộng Điệp cũng phủ mông bỏ đi, để lại Trần Lâm một mình xoa xoa đầu.