Chương 264: Lang Vương Hiện Thân

Nhẹ nhàng hóa thành một làn khói né tránh con sói đen to lớn đang vồ tới.

Trần Lâm tựa như trêu đùa với trẻ con liếc nhìn con sói đen rồi nhìn lại toàn trường...

Trên cơ bản tình hình đã ổn định trở lại...

Đàn “quái con” sói đen phổ thông đang bị các quân nhân thủ trên bức tường bao áp chế, chỉ có thể không ngừng né tránh nhưng viên đạn đang bay đến, không thể tiếp cận tường thành. Thậm chí không ít con còn không may bị bắn chết, tử thương vô cùng thảm trọng.

Dù sao đàn sói đen cũng mạng về chất, ngoài bốn thành phần gánh team kia ra thì đàn sói phổ thông không đáng ngại với quân đội chính quy.

Tuy nhiên bốn anh em cự lang đen thui, thành phần gánh team chính của đàn sói đen, cũng không phải là an nhàn gì, đã được đội ngũ siêu anh húng trái đất chiếu cố.

Siêu xayda Ngô Bình, ánh lên hoàng kim chiến khí “một mình tao chấp hết” điên cuồng chiến đấu cùng con cự lang không chút yếu thế...

Đánh nhau vô cùng hăng máu, từ trên tường thành nhảy xuống dưới đất khiến mặt đất bình yên hóa thành bình địa, bức tường bao cũng bị đánh sập nhiều chỗ. May thay không có con sói nào dám tiếp cận trận chiến này, nên cũng không có con nào lời dụng được bức tường đổ xông vào bên trong.

Dĩ nhiên, phía sau bức tường cũng không bình yên...

Nơi đó cũng có một trận chiến không kém phần ác liệt, giữa một con quái vật và... hơn chục anh hùng trái đất, khiến cho chuyện năm anh em siêu nhân đè đậm một con quái mà mồm vẫn hô hào chính nghĩa trở thành chuyện quá nỗi bình thường.

Lôi Hồng không làm nhục dòng họ mình, suất lĩnh những người chơi cao cấp dưới trường bao vậy lấy con cự lang, tuy bị con cự lang bán hành không nhẹ nhưng trên cơ bản vẫn kìm chân được nó.

Nhàng nhã nhất trong trận chiến này ngoài Trần Lâm ra thì không ai khác chính là bộ ba Yến Nhi, Phương Thảo và Phương Ngân.

Trên cơ bản con cự lang đang chiến đấu với ba người các nàng đã bị thương từ trước.

Huống chi ba người Yến Nhi dù chỉ được coi là người chơi cao cấp chưa đột phát cấp 20, nhưng lại dùng toàn hàng nóng khiến cho con cự lang đáng thương chỉ biết ôm đầu máu né tránh.

Bất chợt một cái miệng đầy máu cắn đến khiến Trần Lâm khẽ nhíu mày hóa thành làn khói bay ra xa.

- Nè sói ngu... đánh nhau nhiều quá không tốt đâu...

- Hay là chúng mình ngồi xuống ăn miếng bánh, uống miếng trà nhìn đám người kia đanh nhau được rồi.

Lượn một vòng bay ra xa tránh thoát một cắn trí mạng của con sói, Trần Lâm như không có chuyện gì liếc nhìn con sói đen to lớn cười nói.

Thật tế Trần Lâm có thể một đao chém chết nó từ lâu nhưng cậu không muốn vậy.

Đời có câu, kẻ thù của kẻ thù là bạn...

Đàn sói đen này vô tình án ngữ ở vùng đồng cỏ giữa miếu Vũng Hải và miếu thành hoàng.

Như thế cũng đồng nghĩa với việc, chúng cũng là chứng ngại vật giữa Vũng Hải và thành phố Thanh Thủy của huyết tộc.

Nếu một mai, Vũng Hải suất lĩnh đại quân đánh huyết tộc ở thành phố Thanh Thủy, biết đâu đàn sói đen này lại thành trở ngại của Vũng Hải, như cái cách chúng đang cản trở đại quân của Vũng Hải đến miếu thành hoàng.

Dù sao sói đen nói riêng và chủng tộc họ sói nói chúng đề có tập tính bảo vệ lãnh thổ rất mạnh, chúng chắc chắn sẽ không để một đại quân của tộc nào khác dễ dàng chạy nhong nhong trên đất của mình.

Thế nên Trần Lâm mới quyết định cho đàn sói đen này một cơ hội, cố không giết chúng để sao này còn chạy nhảy cắn người. Nếu không, không chỉ Trần Lâm mà ba người Yến Nhi cũng đã sớm giết chết con cự lang đang trọng thương kia rồi.

Dĩ nhiên đây không phải lần đầu Trần Lâm chơi trò này.

Mặc dù không phải chuyên gia về chính trị, nhưng Trần Lâm lại từng là một nhân loại, lịch sử hàng nghìn năm phát triển của nhân loại, những cuộc minh tranh ám đấu đi vào sử sách, Trần Lâm ít nhiều cũng biết qua.

Thế nên hiện tại Trần Lâm chỉ cần áp dụng một chút trong đó mà thôi...

Trong suốt quá trình đến Vũng Hải, ngoài huyết tộc ra thì có một chủng tộc luôn luôn được nhắc đến, đó tưởng lạ mà quên chính là tộc đàn chó hoang, bá chủ thực sợ ở vùng hoang nguyên.

Chỉ càn quét một phát đã gần như xóa sổ nhân loại tại vùng hoang nguyên mà Vũng Hải chả giám ho tiếng nào, nên hiển nhiên đây là một tộc đàn vô cùng hùng mạnh, ít nhất là với nhân loại.

Tuy nhiên, Trần Lâm và cả Minh Nguyệt đều không đụng đến tộc đàn chó hoang kia, tất cả chỉ vì Đại Ca thành.

Một vĩ nhân nào đó đã từng nói, “Cách tốt nhất để có được một đồng mình trung thành chính để một con sói luôn nhìn chằm chằm vào họ...”

Huyết tộc không có gì có thể chắc chắn Đại Ca thành sẽ không “trở cờ” quay lại hợp tác với Vũng Hải, thế nên Trần Lâm cố tình để tộc đàn chó hoàng này tồn tại, như một kẻ địch mạnh và nguy hiểm luôn nhìn chằm chằm vào Quân Phương thành và cả Đại Ca thành.

Như thế Đại Ca thành chỉ có thể mãi mãi dựa lưng vào huyết tộc nếu không muốn hai mặt đều là kẻ thù.

Luôn luôn cho đồng minh thân thiết của mình một kẻ thù, chính là cách duy trì mối quan hệ tốt nhất.

Thật tế đây chính là lý do mà năm xưa khi đại đế quốc Xô Viết tan rã, kẻ thù một mất một còn với họ Mỹ quốc không co chân đạp cho chết luôn hậu duệ của họ là Nga Hoàng đế quốc.

Dù sao Nga Hoàng đế quốc cũng là một nước lớn có rất nhiều chủng tộc lẫn bè phái, chỉ cần kích động chia nước Nga thành 80 nước nhỏ là xong game.

Tuy nhiên Mỹ quốc lại không làm như vậy, nguyên nhân dĩ nhiên không phải lòng nhân từ gì cả mà là do không có một con sói như Nga Hoàng đế quốc nhìn chằm chằm, thì Liên Minh Tây Phương cần quái gì phải tôn Mỹ quốc lên làm đại ca.

Cách tốt nhất để có được một đồng mình vĩnh viễn chính là tìm cho họ một kẻ thù vĩnh viễn. Không có đúng cũng không có sai, tất cả chỉ có hai chử lợi ích...

Hiện tại Trần Lâm cũng chính là đang dùng công thức tương tự.

Theo khảo sát sợ bộ của bản thân, vùng đất giữ thành phố Thanh Thủy và Vũng Hải khá rộng lớn. Tuy nhiên, trừ những thanh niên ăn cỏ không đáng nói đến ra thì những kẻ có số có má lại không nhiều, thế nên Trần Lâm có chút cân nhắc muốn nuôi đám tiểu đệ lông đen này cho huyết tộc.

Tuy nhiên đáp lại tấm lòng có phần thiên chí của Trần Lâm, con sói đã đen lại còn ngu không chút cảm động tiếp tục lao đến há cái miệng đầy răng nanh sắc nhọn muốn cắn vào người Trần Lâm.

- Nè, bố mày nhịn mày lâu lắm rồi nha.

Thấy tình yêu thương bị xúc phạm, Trận Lâm nổi cáu muốn cho con sói ngu này một bài học.

Không né tránh như những lần trước, lần này Trần Lâm chỉ đứng đó siết chặt nấm đánh tới.

Dù cảnh tay huyết giáp đang ở trang thái ẩn nên nó không tăng nhiều sức mạnh cho Trần Lâm, nhưng một quyền của Trần Lâm không hề nhẹ đối với một hung thú dù to lớn nhưng lại thiên về tốc độ như loài sói...

Thấy quyền phong sắc bén tựa như một thanh ma đao được rút ra khỏi võ đang đánh tới, con cự lang thoáng giật mình hoảng sợ, nó không thể nào ngờ được tên chỉ biến né tránh kia lại mạnh đến vậy.

Biết mình chọc nhằm thứ dữ, con cự lang vội nghiên người tránh thoát một quyền đáng đánh đến, tốc độ nhanh phi thương khiến cơ thể to lớn của nó như một cơn lóc đen né tránh một quyền như thái sơn áp đỉnh kia.

Thấy thế ánh mắt Trần Lâm khẽ sáng lên lập tức hoá thành một làn khói truy đuổi không bỏ...

Lượn một vòng tựa như ma thần trong làn khói xanh...

Trần Lâm bay lên đâu con sói đen không cho nó chút cơ hội né tránh nào lạnh lùng đánh xuống.

Thấy đối thủ thoát ẩn thoát hiện rồi từ trong làn khói xuất hiện trên đầu mình đánh xuống, con cự lang vô cùng hoảng sợ muốn lui ra sau tránh thoát tên giấu nghề kia.

Tuy nhiên, Trần Lâm đã nhắm đế con sói đen làm sao có khá năng cho nó một lần nữa né tránh, quyền phong sắc bé băng tốc độ không tưởng trước khi con sói đen kịp có phản ứng đã đánh lên đầu nói...

- Gàooo...

Hứng trọn một quyền của Trần Lâm, con cự lang đen hôi gầm lên một tiếng đau đớn, máu tươi không ngừng từ miệng phun ra, cơ thể to lớn không nhìn được run lên rồi ngã ầm xuống.

Bên kia toàn trường nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của con cự lang cũng khẽ giật mình nhìn lại, đều không khỏi kinh dị nhìn thiếu nên tóc trắng đang ngạo nghễ đứng trên đầu con cự lang kia.

Họ biết Trần Lâm mạnh nhưng không ngờ cậu lại mạnh đến vậy, có thể một mình hạ con sói đen cao cấp kia, còn không hề bị tổng thương gì chứng minh đây không phải một trận chiến ác liệt mà là một bên nghiền ép...

Liễu Mộng Điệp ánh mắt chóp động liếc nhìn Trần Lâm rồi nhìn lại toàn trường khẽ mỉm cười, tên nhóc này hết lần này đến lần khác đều nằm ngoài dự đoán của nàng.

Chỉ có ba người Yến Nhi là khẽ nhìn nhau.

- Không phải đại nhân đã nói là không ra tay sao?

Phương Ngân có chút khó hiểu nhìn hai đồng bạn rồi nhìn lại con sói đen phía xa thèm khát.

Nghe thấy thế Phương Tuyết cũng lắc đầu nói.

- Đừng nghĩ nhiều, chúng ta chỉ cẩn kìm chân con sói đen kia được rồi.

- Chuyện của đại nhân không đến phiên chúng ta quan tâm.

- Như ta cũng rất muốn làm thịt con sói kia.

Yến Nhi cũng không khác mấy Phương Ngân liếc nhìn con sói phía xa thèm khát nói.

Bên một góc khuất cách đó khá xa...

La Thiên đã quan sát Trần Lâm từ lâu nên hiển nhiên hắn thấy rõ trận chiến của Trần Lâm và con cự lang, nhưng cũng chính vì thế lại khiến La Thiên trầm ngâm như rơi vào hầm băng.

Hơn ai hết La Thiên thấy rõ Trần Lâm trên cơ bản chỉ xuất thủ đúng hai lần, một lần bị con sói đen né được nhưng lần sau lại đánh trúng và cũng chính quyền đó trực tiếp hạ con cự lang, có thể nói Trần Lâm chỉ dùng đúng một quyền để hạ con cự lang, điều đó cũng chứng minh chênh lệch giữa đôi bên là rất lớn.

- Rốt cuộc tên này mạnh đến mức nào, liệu đại quân có chơi được với hắn hay không...

Liếc nhìn Trần Lâm đang đứng phía xa rồi nhìn lại Lôi Vũ đang sợ hãi trốn trong vòng bảo hộ của những thuộc hạ, La Thiên không nhịn được trầm giọng nói với bản thân.

Lúc này La Thiên bắt đầu cảm thấy việc lợi dụng Lôi Vũ để giết chết Trần Lâm là một quyết định tràn ngập rủi ro.

Tuy nhiên rủ ro thì rủi ro, La Thiên không có sự lựa chọn nào khác phải ra tay với Trần Lâm, nhưng sách lược chắc chắn phải có chút sửa đổi...

Lúc đầu, La Thiên định lợi dụng chuyến đi này để kích động Lôi Vũ mâu thuẫn với Trần Lâm rồi ra tay giết chết cậu dành lại trang bị tím của bản thân bị Trần Lâm trộm đi.

Tuy nhiên Trần Lâm lại quá mạnh, mạnh hơn những gì La Thiên dự đoán quá nhiều, nếu thật sự đánh nhau La Thiên không chắc người của mình, thậm chí cả đại quân có thể cầm chân được Trần Lâm hay không cũng là một vấn đề.

Nếu như Trần Lâm thấy không ổn chạy đi mất thì La Thiên chỉ biết khóc không ra nước mắt.

Thế nên sách lược phải thay đổi, phải để Trần Lâm mâu thuẫn với Lôi Vũ tại Vũng Hải như thế Trần Lâm mới không thể chạy thoát được, còn hiện tại thì đại quân này chưa đủ tuổi cầm chân Trần Lâm.

Trên bức tường bao...

Trần Lâm hài hước nhìn con sói đen đang run rẩy dưới đất muốn đứng lên, ánh mắt đầu oán độc nhìn chằm chằm vào cậu.

Tuy nhiên Trần Lâm chỉ cười nhạt nói.

- Cho mày chừa cái tội bố láo...

Nói xong Trần Lâm lạnh lùng đưa chân lên muốn đạp chết con sói đen dưới chân.

Uhh...

Bất chợt một tiếng sói tru thê lương khiến lòng người vỡ nát vang lên, không khí dừng như cũng bị cô động lại trở nên trì trệ, sĩ khí của những quân nhân lẫn nhóm người Yến Nhi rõ ràng cũng bị hạ xuống.

May thay đàn sói không hề tấn công nữa chỉ lẳng lặng đứng dưới khoảng đất trống trước bức tường bao...

Ba con sói đang chiến đấu cũng mặc kệ kẻ địch của mình chạy đến gần Trần Lâm lẳng lặng nhìn cậu, hiển nhiên là muốn cứu đồng bạn của mình.

Tuy nhiên trông thấy cảnh đó, Trần Lâm chỉ nhếch mép mỉm cười liếc nhìn bóng tối vô tận phía xa.

Trước ánh mắt kinh dị của mọi người, mặt đất rung chuyển nhè nhẹ như có ai đó đang đóng cọc.

Từ trong vô tận bóng đêm phía xa một cự lang hình thể cự kỳ khủng bố chầm chậm bước ra.

Tuy không phải quá mức lực lưỡng, nhưng con cư lang kia lại có kích thước cự kỳ khủng bố, phải cao đến 5-6 mét không thu gì con cự hầu đã dạo chơi qua Vũng Hải ngày trước...

Lớp lông của nó đen tuyền tựa như màn đêm khiến cho nếu không phải nó bước đến gần phạm vị chiếu sáng của quang cầu thì gần như không thể thấy được nó.

Tuy nhiên, ánh mắt của con siêu cự lang kia lại cực kỳ cao ngạo liếc nhìn đại quân nhân loại phía xa như mình một đám súc vật rồi lạnh lùng nói.

- Thả tộc nhân của ta ra...

- Nếu không... chết...