Chương 248: Âm mưu của La Thiên

Trở về với đại căn cứ Vũng Hải...

Sau một đêm dài yên tĩnh, ánh mặt trời rốt cuộc cũng ló dạng xua tan đi đêm tối.

Chỉ là ở một nơi nào đó, với những kẻ nào đó, đêm tối chỉ vừa mới bắt đầu...

Tổng bộ Băng Thiên hội, trong phòng riêng của hội trưởng Băng Thiên hội La Thiên, không ngừng vang lên những tiếng đập vỡ cùng chửi bới.

Sau một đêm tịnh dưỡng...

Thương binh La Thiên rốt cuộc cũng tạm xem là hồi phục, dù sao bản thân La Thiên cũng là một người chơi cao cấp, có sức sống vô cùng mãnh liệt lại được hồi phục dược tề của hệ thống cứu chửa nên đã quá cơ nguy kịch.

Tuy nhiên, khi lấy lại được ý thức cũng đồng nghĩ với việc La Thiên phải đối mặt với hiện thực tàn khốc.

Hắn bị Trần Lâm hạ đo ván suýt thì bỏ mạng tại chỗ, nếu không phải Ngô Bình ra tay thì sợ là đã về với ông bà, ấy vậy mà hung thủ Trần Lâm lại không hề bị gì.

Mặt mũi này xem như La Thiên mất sạch, thậm chí còn không ít kẻ ác ý đồn thổi Trần Lâm sẽ là người thay thế La Thiên trở thành một trong tam đại cự đầu khi La Thiên rời đi.

Cục tức này, uất ức này, người khác có thể nhịn nhưng La Thiên thì không.

Một quyền đánh xuống, cái bàn xấu số bên cạnh trực tiếp bị đánh nát.

La Thiên ánh mắt sắc lạnh gần như kết băng liếc nhìn toàn trường lạnh giọng nói.

- Mau nói cho ta biết tên khốn kia đang ở đâu.

- Bộ các ngươi câm hết rồi sao?

Cảm nhận được độ lạnh trong lời nói của La Thiên, cũng như nhiệt lượng rực cháy trong ánh mắt của hắn.

Toàn trường, hiển nhiên đều không phải kẻ dại dột đồng loạt câm như hến không ai nói câu nào.

Chỉ có Triệu Hùng, tâm phúc đắc lực nhất của La Thiên mới giám đứng ra cắn răng nói.

- Lão đại, tên Trần Lâm kia có Liễu Mộng Điệp chống lưng, thực lực bản thân lại không tệ.

- Đến cả Lôi đại nhân cũng phải cân nhắc khi đánh nhau với hắn, đủ thấy Trần Lâm là một tên khó chơi.

- Dù sao chúng ta cũng sắp rời khỏi đây, hay là ta bỏ qua chuyện hiểu lầm này đi...

- Bảo qua, mặt mũi này ngươi nói là sao ta có thể bỏ qua cho được.

Vừa nghe Triệu Hùng nói muốn bỏ qua cho Trần Lâm, La Thiên đã tức giận đập bàn hét lên.

Cục tức này La Thiên hiển nhiên không thể nuốt trôi.

Tuy nhiên sau một lúc suy nghĩ, La Thiên đành đau khổ thở dài chấp nhận nuốt cục tức này xuống.

Triệu Hùng nói không sai, Trần Lâm không phải khúc xương dễ gặm, nếu không thì không cần đến họ chính bản thân Lôi Thành đã xuất thủ trấn ấp Trần Lâm ngay tại chỗ rồi.

Tuy nhiên, Lôi Thành lại không có khả năng làm được việc đó mà chọn cách tạm hoàn hoảng với Trần Lâm.

Đủ để thấy được Trần Lâm không dễ chơi, Băng Thiên hội kẻ sắp phải “lên đường tòng quân” dây vào Trần Lâm là trăm hại nhưng lại không có nỗi một lợi nào.

Nhắm mắt bỏ qua chút xích mích kia là tốt nhất.

Khẽ thở dài một tiếng Là Thiên lắc đầu nói.

- Lão Triệu nói không sai, chứ tạm thời tha cho tên nhóc kia trước đi.

Thấy La Thiên rốt cuộc cũng đã thông suốt, Triệu Hùng thoáng vui mừng nói.

- Đại nhân anh minh.

- Tuy nhiên ngài cũng không cần phải quả lo lắng, tên Trần Lâm coi trời bằng vung kia đã xích mích không nhỏ với Lôi Thành.

- Sớm muộn gì Lôi Thành cũng xử đẹp hắn, không cần đến chúng ta.

Nghe Triệu Hùng nói thế, La Thiên cũng khẽ gật đầu mỉm cười.

Quả thật tuy tại hiện trường đã dàn xếp ổn thỏa, nhưng thực tế Lôi Thành đã ghim Trần Lâm, sớm muộn gì cũng sẽ cho con ngựa hoang như Trần Lâm vào khuôn khổ hoặc là lên bàn nhậu.

Không cần Băng Thiên hội phải nhọc lòng.

Bất chợt như cảm nhận được gì đó, La Thiên đột nhiên biến sắc ánh mắt đầy sát ý liếc nhìn toàn trường.

Thấy thế đám đại lão của Băng Thiên hội đều hoảng sợ lui lại, không hiểu La Thiên uống nhằm thuốc gì, mới vừa rồi còn vui vẻ thoáng cái đã biết sắc còn nổi lên sát ý nhằm vào bọn họ.

Tuy nhiên tia sát ý của La Thiên không kéo dài lâu, thoáng cái đã biến mất đột ngột không khác gì lúc nó đến.

Thấy thế Triều Hùng khẽ tiến đến nhỏ giọng hỏi.

- Đại nhân ngài có chuyện gì sao?

Tuy nhiên La Thiên không hề trả lời chỉ trầm ngâm một lúc rồi nói.

- Đi cùng ta vào nội thành một chuyến, ta cần gặp Lôi thiếu gia...

Nghe thấy La Thiên đột nhiên đòi đi nội thành, còn muốn gặp Lôi thiếu gia.

Triều Hùng không giấu nổi vẽ kinh ngạc rồi như nghĩ ra điều gì đó lo lắng nói.

- Đại nhân không thể, chuyện này không thể động đến Lôi thiếu.

Tuy nhiên, La Thiên không hề nghe chỉ lạnh lùng liếc nhìn Triều Hùng rồi nhìn lại những kẻ khác trầm giọng nói.

- Triệu Hùng ở lại, còn các ngươi lui ra hết đi.

Nghe thấy La Thiên muốn đuổi hết mọi người đi, chỉ để lại Triệu Hùng.

Đám đại lão Băng Thiên hội đều ý thức được La Thiên đang muốn bàn chuyện cơ mật với Triệu Hùng nên không chút dị nghị chầm chậm rút lui.

Thấy mọi người đã đi hết, Triệu Hùng không nhịn được liếc nhìn La Thiên nhỏ giọng hỏi.

- Đại nhân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Sao ngài lại đổi ý muốn đối phó Trần Lâm.

Nghe thấy Triệu Hùng nhắc đến Trần Lâm, La Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.

- Băng Tâm của ta bị mất rồi.

- Băng Tâm bị mất, làm sao có thể không phải nó luôn bên cạnh ngài sao?

Nghe đến hai từ Băng Tâm, Triệu Hùng không giấu nỗi kinh ngác hét lên.

Tuy nhiên, La Thiên chỉ lắc đầu lấy sợi dây chuyền đang đeo trên cổ ra.

Sợi dây chuyền không có gì đặc biệt thuần một màu bạc, chất liệu chắc có lẽ cũng là bạc, chỉ là trên mặt của sợi chuyền lại trống không.

Liếc nhìn mặt dây chuyền trống không, hiển nhiên trước kia chính là để Băng Tâm mà La Thiên nói đến những giờ đã bị mất đi.

Triệu Hũng không khỏi kinh sợ nói.

- Băng Tâm thực sự mất rồi, rốt cuộc là do ai làm?

- Không lẽ là Trần Lâm.

Nghe thấy Triệu Hùng nói thế, La Thiên cũng gật đầu lạnh giọng nói.

- Không phải hắn thì ai vào đây.

- Lúc đánh nhau, hắn đã phát hiện ra ta tạo ra băng nhờ trang bị.

- Rất có thể hắn đã lợi dụng lúc ta ngất xỉu ra tay trộm lấy Băng Tâm.

Nói đến đây La Thiên vô thức nhớ đến một vỗ nơi lồng ngực mình của Trần Lâm, chắc chắn chính lúc đó hắn đã lấy đi Băng Tâm.

Đến nước này Triệu Hùng cũng không còn cách nào khác đành thở dài nói.

- Vậy là ngài định lợi dụng Lôi thiếu gia kích động mâu thuẫn giữa Vũng Hải và Trần Lâm.

Người khác không biết nhưng Triệu Hùng biết rõ.

Băng Tâm kia không chỉ là trang bị tím độc nhất của La Thiên mà còn là nền tảng của Băng Thiên hội, nhờ nó mà La Thiên có thể phát động được băng thuật và cũng nhờ nó mới có Băng Thiên hội ngày nay.

Nếu không có Băng Tâm một trang bị tím độc nhất trấn áp, Băng Thiên hội có đến Quân Phương thành cũng khó lòng an ổn làm cự đầu một phương được.

Thế nên bằng mọi giá phải đem Băng Tâm về.

Biết rõ tính nghiêm trọng của vấn đền, La Thiên trầm trọng gật đầu nói.

- Phải ta chính là muốn lợi dụng Lôi thiếu.

- Lôi thiếu gia nổi tiếng háo sắc, nhất là rất mê luyến những nữ người cao cấp.

- Để hắn biết được nữ nhân bên cạnh Trần Lâm kia chắc chắn sẽ tìm đến cửa.

- Lúc đó, với tính khí của Trần Lâm chắc chắn sẽ ra tay, Lôi thiếu mà có mệnh hệ gì chắc chắn Lôi Thành sẽ phát điện trả thù Trần Lâm.

- Lợi dụng lúc đó chúng ta sẽ âm thầm giết chết hắn lấy lại Băng Tâm.

Nghe thấy mưu kế của La Thiên...

Triệu Hùng cũng không còn cách nào khác tốt hơn đành gật đầu cùng với La Thiên vội vàng rời Băng Thiên hội tiến đến cổng thành to lớn dẫn vào nội thành.

...

Ngược lại, bên trong ngôi nhà nhỏ của mình.

Trần Lâm hồn nhiên không hề hay biết nhìn đã rơi vào âm mưu to lớn của kẻ khác, chỉ châm châm nhìn vào đĩa thức ăn trước mặt.

Đó là một đĩa thịt xào chua ngọt vô cùng bắt mắt và tác giả của nó không ngờ chính là mỹ phụ đẫy đà mũn mĩm Trương Tố Nga.

Cắn một miếng thịt xường, hương vị chua chua ngọt ngọt lang tỏa khắp khoảng miệng khiến Trần Lâm thích thú mỉm cười híp mắt.

Không ngờ Trương Tố Nga lại có biệt tài nấu ăn, đúng là đi mong gót sắt không tìm thấy, khi gặp được lại chẳng tốn công.

Dĩ nhiên Trương Tố Nga không phải chỉ biết nấu ăn, hỏi rõ mới biết thì ra nàng là quản gia cho nhà của Thái Văn Cơ ngày trước, tình cảm với Thái Văn Cơ dĩ nhiên là vô cùng sâu đậm có thể nói là thân như mẹ con.

Thế nên người Thái Văn Cơ muốn đưa đi khỏi Vũng Hải nhất, có lẻ chính là Trương Tố Nga đây.

Liếc nhìn Trần Lâm đang ăn như ma đói đầu thai, Trương Tố Nga khẽ mỉm cười nói.

- Ta chỉ biết nấu chút đồ ăn hằng mà thôi, nếu ngài thích sau này ta sẽ học thêm mấy món.

Lâm Tố Nga rất có tài nấu nướng và bản thân nàng cũng rất thích nấu ăn, thức ăn nàng làm ra hiển nhiên là vô cùng ngon miệng.

Nhưng trước đây nàng đều nấu ăn cho gia đình, mấy món nàng biết đều cũng chỉ gói gọn trong phạm vị đó, nếu muốn phát triển thiên phú của mình nàng cần học hỏi thêm.

Tuy nhiên, đây là mạt thế không ai rảnh đâu mà đi học nấu ăn làm gì, may thay Trương Tố Nga lại gặp đúng Trần Lâm.

Khẽ gật gật đầu Trần Lâm không chút để ý nói.

- Nàng rất có thiên phú, sau này chức bếp trưởng sẽ giao lại cho nàng.

- Thằng nào đụng đến nàng cứ nói với ta.

Nghe thấy thế Trương Tố Nga chỉ cười trừ.

Nhìn thân hình có phần mũm mĩm của Trương Tố Nga đủ hiểu nấu ăn chính là sở thích của nàng, trong hoàng cảnh mạt thế này Trần Lâm có thể cho phép nàng làm công tác nấu ăn đã xem như gánh cục nợ đời rồi. Chuyện bảo kê gì đó Trương Tố Nga không hề nghĩ đến.

Tuy nhiên Trương Tố Nga không hề biết rằng, câu nói kia Trần Lâm không hề nói chơi và nàng cũng càng không biết rằng mình đã được một trong những kẻ quyền lực nhất tinh cầu này bảo kê.

Bất chợt cửa phòng ăn mở tung ra, nhóm người Long Ngữ Yên cũng đã thức giấc chầm chậm đi và phòng bếp.

Thấy Trần Lâm đã có mặt từ trước, Phó Mỵ Nương bao gan nhất đứng ra cười nói.

- Ngài cũng thật lợi hại vừa mới nghe mùi đã có mặt.

Quả thật Trần Lâm thức sớm như vậy là vì ngửi thấy hương thơm thoang thoảng khi Trương Tố Nga nấu ăn nên mới mò xuống đây, trước cả nhóm người Long Ngữ Yên.

Bị nói trúng tim đen, Trần Lâm mặt mo thoáng đỏ lên cười nói.

- Quả thật tài nấu ăn của Tố Nga rất ngon.

- Sau này cái bụng của ta đều trông cậy vào nàng.

Nghe Trần Lâm nói thế, Trương Tố Nga đang chuẩn bị bát đĩa cho nhóm người Long Ngữ Yên cũng không nhịn được mỉm cười e thẹn.

Ngồi vào bàn ăn, thấy một bàn toàn là thịt, Hàn Thiên Lam từng là tổng tài của một đại công ty lớn cũng không nhịn được cười nói.

- Hôm nay thật là xa xỉ nha.

Một bàn đầy thức ăn kia đa phần là thịt và trái cây đến từ huyết tộc.

Tuy trong mắt Trần Lâm không đáng là bao, nhưng đây là mạt thế bàn thức ăn kia hoàn toàn có thể xem như bàn tiệc.

Nghe thấy Hàn Thiên Lam hỏi đến, Trương Tố Nga chỉ biết lắc đầu cười khổ nói.

- Là do đại nhân yêu cầu, ta cũng không biết làm sao hơn.

Nhận được câu trả lời của Trương Tố Nga, Hàn Thiên Lam liếc nhìn Trần Lâm thầm than.

- Tên này đúng thật là phá gia chi tử, bàn thức ăn này có thể đổi lấy không ít lôi tệ.

- Đại Ca thành thật là giàu có nha...

Bất chợt, như cảm nhận được gì đó, Long Ngữ Yên khẽ nhíu mày hỏi.

- Văn Cơ đâu, thường ngày nàng ấy luôn thức dậy rất sớm mà.

Nhắc đến Thái Văn Cơ mọi người đều khẽ giật mình vô thức liếc nhìn Trần Lâm.

Thái Văn Cơ sở hữu năng lực ẩn tàng, thế nên nàng vô thức đều khiến người khác ít chú ý đến bản thân. Tuy nhiên, vừa dọn qua nhà mới mà Thái Văn Cơ lại đột nhiên không xuất hiện thì tên chủ nhà nhất định có vấn đề.

Liếc nhìn ánh mắt cả mọi người đang đổ dồn về phía mình, Trần Lâm khóc không ra nước mắt phun ra cục xương đang gặm hét lớn.

- Các ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì, ta không có làm gì cả, ta bị oan.