Nhìn quả cầu lửa cháy sáng rực rỡ phá không lao đến.
Thu Thảo khẽ giật mình hoảng sợ vội vàng lui ra sau né tránh.
Tuy nhiên, không phải thứ gì cũng đều có chân để mà né tránh.
Quả cầu lửa cháy hừng hực không tìm được mục tiêu chỉ đành nện xuống mặt đất bên dưới bắn ra những tia lửa đỏ rực, làm cháy đen cả tấm thảm bên dưới khiến Tiền Đa Đa trông thấy phải giật mình, nhưng chỉ có thể thầm khóc trong lòng.
Dĩ nhiên mọi chuyện không vì những giọt nước mắt của Tiền Đa Đa mà kết thúc.
Lợi dụng lúc Thu Thảo lui ra sau né tránh.
Long Ngữ Yên đã lao đến, cánh tay cháy lên hỏa diễm tựa như một hỏa quyền đánh về phía Thu Thảo.
Thấy hỏa quyền rực lửa đang đang đến.
Thu Thảo chỉ có thể cắn răng vung quyền đánh trả.
Găng tay Cự Nhân ánh lên tia sáng tím ma mỵ đối chọi cùng hỏa quyền rực lửa của Long Ngữ Yên.
Dĩ nhiên với sức mạnh của một trang bị tím.
Long Ngữ Yên một lẫn nữa bị Thu Thảo đánh bay liên tục lui ra sau, lồng ngực khẽ phập phồng, cánh tay duy nhất cũng run lên nhè nhẹ, hiển nhiên là ăn phải quả đắng.
Tuy nhiên, Thu Thảo cũng không vui vẻ gì.
Bởi lẽ, Thu Thảo đã dùng đến trang bị, nói trắng ra là dùng tiền để đề người khác thì có gì hay.
Chứng kiến cuộc giao phong nhẹ kia,Trần Lâm hài lòng gật gật đầu liếc nhìn Long Ngữ Yên cười nói.
- Được rồi, không cẩn phải đánh nữa.
- Năng lực hỏa hệ không tệ.
Phải, năng lực của Long Ngữ Yên nói riêng và cả Long gia nói chung đều là “Liệt Hoả”, một dạng khống hỏa thuật khá giống với lôi điện của Lôi gia.
Tuy nhiên uy lực hiển nhiên là không bằng, ngoại trừ khả năng thiêu đốt ra thì không có thế mạnh gì khác.
Tình ra lôi điện của Lôi gia còn có thể gây tê vô cùng khó chịu, ở những giờ phút nhất định một cái giật mình cũng đủ để phân định thắng thua rồi.
Tuy nhiên, bù lại hỏa diễm của Long gia có thể chơi tầm xa, phóng ra hỏa cầu tấn công đối thủ chứ không thuần cận chiến như Lôi gia.
Nhìn chung năng lực gì cũng có ưu khuyết của nó.
Huống hồ Long gia là võ quân thế gia, khả năng cận chiến thì không cần phải nói, giờ lại có khả năng chơi lửa đánh tầm xa lẫn phụ gia thiêu đốt, đúng là tuyệt phối.
Liếc nhìn Long Ngữ Yên, Trần Lâm gật đầu hài lòng nói.
- Nàng rất khá, sau này cứ tiếp tục đi theo Thái Văn Cơ bảo vệ nàng là được rồi.
Nghe thấy Trần Lâm nói thế, Long Ngữ Yên không khỏi giật mình liếc nhìn cậu vài lần...
Nhìn chung, Thái Văn Cơ kéo một lúc bốn người đều là người của mình đầu quân cho Trần Lâm đã là một điều đại kỵ với rất nhiều thế lực, dù sao không thể lực nào muốn nội bộ có thêm một thành phần ngoại ban không giống ai.
Vậy mà Trần Lâm vẫn quyết định để nàng, thậm chí rất có thể cả bốn đều sẽ tiếp tục đi theo Thái Văn Cơ.
Đây là điều gần như không tưởng, bộ Trần Lâm không sợ năm người liên thủ hình thành nên phe cánh giành lấy quyền lợi của bản thân sao.
Vô cùng khó hiểu Trần Lâm lấy tự tin các nàng sẽ không phản bội kia ở đâu ra.
Tuy nhiên, Long Ngữ Yên vẫn vui vẻ chấp nhận, khẽ cúi người chào Trần Lâm rồi đứng bên cạnh Thái Văn Cơ như một thủ vệ thần bảo vệ cho nàng.
Thấy thế Thái Văn Cơ cũng nhíu mày khó hiểu, nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân đành lắc đầu mặt kệ.
Chỉ có ba người còn lại thấy Long Ngữ Yên vẫn tiếp tục đi theo Thái Văn Cơ đều khẽ liếc nhìn nhau.
Lúc này, một nữ nhân độ dáng thành thuần đáng yêu pha lẫn chút yêu mỵ kỳ lại mỉm cười nhanh chân chạy ra ôm lấy cánh tay Trần Lâm cười nói.
- Đại nhân... ta là Phó Mỵ Nương...
- Ta rất giỏi nha, chuyện gì cũng đều có thể làm được, kể cả làm ấm giường cho ngài.
- Ngài nhất định không được bỏ rơi ra đó.
Cảm nhận được bộ ngực sữa đang ép vào cánh tay của mình.
Trần Lâm không nhịn được mỉm cười quỷ dị, liếc nhìn nữ nhân gọi là Phó Mỵ Nương vô cùng bạo gan kia.
Nhìn chung Phó Mỵ Nương khá đẹp hay nói đúng hơn là nàng rất biết cách làm đẹp, đúng chuẩn cô thư ký của sếp.
Dáng người chử S ma mỵ của Phó Mỵ Nương có thể nói là khỏi phải bàn, ngực nở mông công vòng eo thon gọn, cùng đôi chân dài tinh tế, đúng là cái gì cần lớn thì lớn, cái gì cần nhỏ thì nhỏ.
Dĩ nhiên, đây không phải là thiên bẩm, mà là sự dài công tập luyện của bản thân Phó Mỵ Nương, xem ra cô gái này cũng vô cùng “chịu thương, chịu khó”.
Ngoài ra, trời cao cũng không bạt đãi Phó Mỵ Nương, khi cho nàng một khuôn mặt vô cùng ưa nhìn, tuy không phải là chim sa cá lặng những chắc chắn có thể khiến không ít nam nhân vụng trộm liếc nhìn.
Mái tóc của nàng cũng được nhuộm màu nâu vàng óng ánh vô cùng sành điệu, che đi đôi mắt to mê hồn đang liếc mình Trần Lâm.
Quả thật, Phó Mỵ Nương chính là trời sinh yêu mỵ, thiên phủ tiểu tam trong truyền thuyết.
Tuy nhiên, đáp lại ánh mắt ướt át cầu tình của Phó Mỵ Nương.
Trần Lâm chỉ nhẹ nhàng vuốt ve loạn tóc nâu vàng trên đôi vai gầy của nàng, rồi từ từ đưa lên bóp mạnh vào chiếc cổ thiên nga trắng ngần của nàng.
Bị Trần Lâm bất ngời bóp cổ khiến Phó Mỵ Nương giật mình hoảng sợ.
Tuy nhiên, cảm giác ngạt thở đã khiến nàng quên đi tất cả, chỉ có thể cố gắn giãy giụa muốn gỡ tay Trần Lâm ra.
Dĩ nhiên con gà như Phó Mỵ Nương thì không có khả năng làm chuyện đó, dần dần bị Trần Lâm bóp ngạt khiến nàng điên cuồng giãy giụa trong vô vọng...
Bên kia, mọi người thấy hành động bất thường của Trần Lâm đều giật mình không kém, muốn tiến đến giải vây cho Phó Mỵ Nương.
Dù sao chênh lệch cấp độ giữa đôi bên là rất lớn, không tính chuyện bị ngạt chết thì Trần Lâm hoàn toàn có thể lở tay bẻ gãy cổ Phó Mỵ Nương, khiến nàng chết ngay tại chỗ.
Tuy nhiên Thái Văn Cơ đã nhanh hơn ngăn cản mọi người lại.
Liếc nhìn mọi người đang khinh ngác nhìn mình.
Trần Lâm mặt không chút cảm xúc chỉ nhếch mép cười rồi nhẹ nhàng buôn Phó Mỵ Nương ra khiến nàng rơi bịch xuống đất.
- Sau này đừng dùng chút tiểu xảo kia lên người ta.
Liếc nhìn Phó Mỵ Nương đang ngồi dưới đất, Trần Lâm lạnh giọng nói.
Ngồi trên mặt đất, Phó Mỵ Nương nào có quan tâm đến Trần Lâm nói gì, chỉ cố gắn hít thở những hơi thở khó nhọc, chiếc cổ trắng ngần cũng hằn lên một dấu bàn tay đỏ hồng đủ đến thấy được Trần Lâm ra tay không hề nhẹ.
Liếc nhìn Phó Mỵ Nương đang ngồi bịch dưới đây hít thở, hiển nhiên là không thể nói chuyện.
Trần Lâm chỉ có thể nhìn qua Tiền Đa Đa trầm giọng nói.
- Được rồi không có chuyện gì, ta chỉ đùa một chút thôi...
- Tiền lão bản người nói rõ lai lịch cũng như sở trường của nàng ta đi.
Nghe thấy Trần Lâm nói đến mình, Tiền Đa Đa sợ suýt chút nữa đái trong quần.
Đùng là ông bà xưa nó không sai, gần vua như gần hổ...
Huống chi Trần Lâm lại là một con hổ điên, nói ra tay là ra tay không chút câu nệ, làm xong lại cười hề hề như không có chuyện gì.
Thấy được tương lai đen tối của mình, Tiền Đa Đa khẽ nuốt nước bọt nhanh chóng nói.
- Nàng gọi là Phó Mỵ Nương, gia thế cũng binh thường không có gì đặc biệt.
- Tuy nhiên nàng ta lại khá giỏi...
- Không chỉ tốt nghiệp đại học kinh tế còn lấy luôn mấy cái bằng quản trị tài chính, ngoài Việt ngữ ra nàng còn thông thạo ba thứ tiếng khác là Anh, Hoa và Nhật.
- Là bạn học cùng trường đại học của Thái Văn Cơ, sau này gia nhập tập đoàn Hàn Thị làm thư ký riêng cho giám đốc.
- Sở trường của nàng chắc là... thư ký.
Liếc nhìn lão già Tiền Đa Đa dám bắt tay với Thái Văn Cơ gài một cô thư ký thơm ngon mọng nước như vậy cho mình, người đứng đắn như Trần Lâm dĩ nhiên cảm thấy vô cùng... ưng ý....
Đúng là huyết tổ đại nhân chưa có thư ký riêng.
Tuy nhiên, khi nghe Tiền Đa Đa nói Phó Mỵ Nương chỉ biết là thư ký, Trần Lâm lại lắc đầu nói.
- Lão nói thiếu một điều rồi.
- Nàng ta không chỉ biết làm thư ký riêng, mà còn biết mê hoặc người khác.
Nói xong, Trần Lâm mặc kệ ánh mắt khó hiểu của Tiền Đa Đa chỉ khẽ liếc nhìn Phó Mỵ Nương, rồi nhếch mép mỉm cười.
Bị Trần Lâm nhìn đến, Phó Mỵ Nương đang ngồi dưới đất không nhịn được run lên hoảng sợ.
Dĩ nhiên, không phải vì ánh mắt của Trần Lâm đáng sợ, mà là vì bí mật của nàng đã bị Trần Lâm phát hiện.
Người khác không biết, những Trần Lâm hoàn toàn có thể “thấy” rõ năng lực của Phó Mỵ Nương, thậm chí nàng ta còn cả gan dùng nó lên người Trần Lâm, khiến cậu nổi giận cho nàng một bài học nho nhỏ.
Tên: Phó Mỵ Nương
Cấp độ: 1
Nghề nghiệp: không.
Chủng tộc: Nhân loại.
Sức mạnh: 10+2
Thể lực: 8+2
Tốc độ: 10+2
Tinh thần: 7+2
Năng lực: Mỵ nhãn.
Năng lực chủng tộc: Trái Tim Dũng Giã.
Kỷ năng: không
Nhìn qua bảng thông tin của Phó Mỵ Nương, năng lực kia hiển nhiên chính là Mỵ Nhãn.
Nhìn chung năng lực Mỵ Nhãn của Phó Mỵ Nương có cùng loại với năng lực của Thu Thảo và Lãnh Nguyệt Tâm ở Đại Ca Thành.
Đều là năng lực thuộc dạng đồng thuật, nhưng khác với hai người kia đều thiên về soi kẻ khác thì đồng thuật của Phó Mỵ Nương lại có tác dụng lên tinh thần làm mê hoặc người nhìn phải.
Dĩ nhiên, Trần Lâm có chỉ số tinh thần cao hơn Phó Mỵ Nương rất nhiều, nên không bị năng lực của nàng tác động.
Tuy nhiên, người bên ngoài không thể hiểu được hai từ “mê hoặc” mà Trần Lâm nói đến là để ám chỉ năng lực của Phó Mỵ Nương, chỉ nghĩ rằng Trần Lâm đang muốn nói nàng là nữ nhân chuyện làm chuyện câu dẫn người khác sống qua ngày.
Lúc này, một trong hai nữ nhân còn lại không nhịn được bước ra đối đầu với Trần Lâm lạnh giọng nói.
- Trần đại nhân, chúng ta đúng là cầu ngài những cũng không phải ngài muốn nói gì chúng ta đều được.
- Phó Mỵ Nương tuy có chút lợi dụng sắc đẹp để dụ dỗ người khác, nhưng chưa hề làm chuyện gì quá đáng.
- Nàng ta cũng chỉ là muốn thử ngài mà thôi.
Liếc nhìn nữ nhân đột nhiên xông ra chất vấn mình.
Trần Lâm không khỏi cảm thấy buồn cười lắc đầu nói.
- Nàng đang nói cái gì vậy?
- Ta đang nói về năng lực của Phó Mỵ Nương mà thôi.
- Có đúng không hả Mỵ Nương?
Nghe thấy thế nữ nhân kia thoáng giật mình liếc nhìn Phó Mỵ Nương.
Nhận được ánh mắt dò xét của nữ nhân kia, Phó Mỵ Nương cũng khẽ gầu xác nhận.
- Phải Trần đại nhân nói không sai.
- Lúc nãy ta thử dùng năng lực của mình lên ngài ấy.
- Kết quả bị ngài ấy phát hiện, cũng xem như ta tự làm tự chịu.
Nghe thấy Phó Mỵ Nương nói vậy, nữ nhân kia cũng không nói gì chỉ quan tâm dìu Phó Mỵ Nương dậy rồi hậm hực nói.
- Như vậy thì hắn ta cũng không nên ra tay với một nữ nhân yếu đuối như ngươi.
Đứng một bên nhìn màn kịch trước mặt Trần Lâm chỉ cười cười không nói.
Bởi lẽ thông qua quỷ nhãn, Trần Lâm đã phát hiện Phó Mỵ Nương tiếp tục dùng năng lực “mỵ nhãn” của mình lên nữ nhân kia.
Xem ra Phó Mỵ Nương không phải nữ nhân đơn giản, rất có thể ngày trước nàng ta đã cố tình tiếp cận Thái Văn Cơ.
Dù sao, nghe cách Tiền Đa Đa nói chuyện có thể thấy được lão cha của Thái Văn Cơ không phải nhân vật bình thường.
Một nữ nhân bình thường, không gia không thế như Phó Mỵ Nương tiếp cận thiên kim tiểu thư như Thái Văn Cơ, nếu nói không có chủ đích trong đó Trần Lâm tuyệt đối không tin.
Huống chi sau này Phó Mỵ Nương lại mò lên cái chức thư ký riêng cho giám đốc Hàn Thị gì đó, đủ thấy được trước mạt thế nàng đã làm một người nhiều tâm kế.
Thậm chí sau này khi mạt thế hàng lâm, phát hiện ra năng lực “mỵ nhãn” của mình có thể tác động lên tinh thần người khác, Phó Mỵ Nương chỉ sợ là đã tận dụng nó vô cùng tốt.
Tuy nhiên tâm kế thì tâm kế, thủ đoạn thì thủ đoạn, Trần Lâm không hề quan tâm, thậm chỉ còn có chút tán đồng cùng thưởng thức với Phó Mỵ Nương.
Trần Lâm luôn tôn thờ chủ nghĩa sinh tồn thuần tuý, mạnh được yếu thua, ngươi bị kẻ khác ức hiếp là do ngươi chưa đủ cố gắn.
Trời không cho Phó Mỵ Nương một xuất phát điểm tốt, thế nên nàng phải tự thân cố gắn, đường đường chính chính cũng được hay đi đường tà đạo cũng được, miễn là Phó Mỵ Nương đã cố gắn, trong mắt Trần Lâm đó là đấu tranh sinh tồn rất đáng để thưởng thức...
Chỉ là làm Trần Lâm cảm thấy khó hiểu là tại sao Thái Văn Cơ lại cố tình gài yêu nữ như Phó Mỵ Nương cho mình.
Cái này thì có hai giải thuyết...
Một là Thái Văn Cơ không hề biết bản chất thật của Phó Mỵ Nương, cũng bị nàng ta qua mặt.
Còn lại chính là nàng ta biết rõ, nhưng vẫn cố tình gài ẩn số kia cho Trần Lâm hay chính xác hơn trong suy nghĩ của nàng là Đại Ca thành.
Nghĩ đến đây, Trần Lâm vô thức liếc nhìn Thái Văn Cơ đang nhàn nhã ngồi một bên.
Cảm nhận được ánh mắt của Trần Lâm, Thái Văn Cơ khẽ giật mình rồi mỉm cười e thẹn với cậu.
Chỉ là trông thấy nụ cười kia, Trần Lâm lại không nhịn được phát hỏa thầm mắng Thái Văn Cơ.
Rõ ràng là Thái Văn Cơ đã nhận thấy bản chất tràn đầy tâm ké của Phó Mỵ Nương, nhưng vẫn cố tình gửi nàng đến với thế lực của Trần Lâm.
Tuy nhiên nghĩ lại đó không phải là chuyện xấu với đám người của nàng.
Dù sao nhóm người đi theo Trần Lâm lần này đều là người mới, thế nên Thái Văn Cơ phải đảm bảo những bằng hữu của mình không bị người của chèn ép và Phó Mỵ Nương chính là giải pháp của nàng.
Với thiên phú trà xanh, Phó Mỵ Nương chắc chắn sẽ biết cách hoà hợp với môi trường mới, từ đó kéo theo nhóm người Long Ngữ Yên hoà nhập.
Quả là hảo tâm kế, tính ta Thái Văn Cơ mới là chính khách chân chính, còn Phó Mỵ Nương chỉ là một tiểu trà xanh bị nàng thao túng mà không biết gì.