Chương 237: Nỗi lo của Tiền Đa Đa

Khi Trần Lâm còn đang thầm đánh giá chuyện mất vợ của Thái Trọng.

Tiến Đa Đa đột nhiên tiến đến vỗ vai Trần Lâm hỏi.

- Trần tiểu huynh đệ... cho phép ta mạo muội hỏi một câu.

- Lúc bên trong phủ thành chủ, tại sao cậu lại ra tay với La Thiên vậy.

- Rõ ràng cậu không phải người không biết tính toán thiệt hơn.

Nghe thấy Tiền Đa Đa đột nhiên hỏi về chuyện kia.

Trần Lâm có chút không hiểu lắm nhưng vẫn không chút giấu giếm trả lời.

- Tại sao lại không thể ra tay...

- Như lão đã biết, ta cũng có thể lực của mình.

- Ta đến đây nói trắng ra là tiện đường công tác sẵn đó kiếm về chút ít nhân tài về phục vụ cho thế lực của mình mà thôi.

- Thế nên không sớm thì muộn ta cũng rời khỏi Vũng Hải.

- Minh tranh ám đấu của nơi này không liên quan gì đến ta.

Nhận được câu trả lời của Trần Lâm, Tiền Đa Đa lại cảm thấy khó hiểu trầm giọng hỏi.

- Nhưng ít ra cậu vẫn đang trong Vũng Hải, cậu không sợ họ ra tay với mình sao.

Rõ ràng thân đang ở trong nhà người ta, Trần Lâm lại không chút kiên kỵ chủ nhà đánh con chó nhà người ta thừ sống thiếu chết, khiến Tiền Đa Đa không thể nào hiểu nổi.

Dù Trần Lâm có mạnh cách mấy nhưng làm sao có thể so với quân đội cả trăm thậm chí cả nghìn người.

Tuy nhiên, Trần Lâm lại lắc đầu vô cùng tự tin nói.

- Một cái Vũng Hải mà thôi, ta muốn đi là đi, muốn đến là đến, ai có thể cản được ta.

Nghe Trần Lâm tự tin như vậy, Tiền Đa Đa không khỏi lắc đầu chỉ là Thu Thảo đang đứng bên cạnh nói.

- Được quả thật cậu có bản lĩnh đó, nhưng người của cậu thì sao?

- Cậu lấy gì ra đảm bảo cho họ đều an toàn rời khỏi đây.

- Ta tin đại nhân nói được làm được, cũng như tin vào sức mạnh của chính mình.

Bất chợt Thu Thảo đang đứng một bên đột nhiên lên tiếng, ánh mắt tràn đầy tin tưởng nhìn Trần Lâm.

Tuy Trần Lâm có chút điên cuồng, nhưng về khoảng bảo vệ cho tộc nhân, không ai có thể sánh bằng vị huyết tổ địa nhân này.

Nhìn sâu vào ánh mắt đầy tự tin của Trần Lâm, rồi nhìn lại Thu Thảo...

Tiền Đa Đa đột nhiên gật gật đầu như trút được gánh nặng trong lòng nói.

- Như vậy thì lão đây xin đa tạ cậu... cũng như xin lỗi cậu...

- Nói thật, những nữ nhân ta giới thiệu cho cậu đều là... bằng hữu của bằng hữu với ta.

- Họ đều là những kẻ có tài nhưng bị thời đại này vùi dập, kẻ thù ở Vũng Hải này cũng không ít...

- Ta thật lòng mong cậu có thể hảo hảo bảo vệ cho...

Nghe Tiền Đa Đa nói ra đầu đuôi câu chuyện, Trần Lâm không nhịn được ngạc nhiên khoé miệng co gật...

Không ngờ Tiền Đa Đa lại ném cho Trần Lâm một rỗ khoai lang nóng, thảo nào lão cứ hỏi đi hỏi lại như vậy.

Xem ra đám nữ nhân kia không đơn giản.

Tuy nhiên nghĩ lại cũng không phải vô lý...

Các cụ có cậu “lớn thuyền lớn sóng”...

Những nữ nhân mà Trần Lâm muốn tìm đều là những người có tài năng, giữa địa vị xã hội nhất định trước mạt thế, nhưng song song với đó thì kẻ thủ cũng không ít.

Khi mạt thế hành lâm vô hình chung gây ra sự biến động lớn, nhất là với những nữ cường nhân, khi địa vị xã hội của họ đã mất sạch nhưng kẻ thù thì vẫn còn đó, nếu xui xẻo hơn những tên kẻ thù kia lại giữ vị trí cao thì lại càng bi thảm hơn.

Đó cũng là một trong những nguyên, những nhân nữ cường nhân có thể đứng lên trong thời mạt thế là rất ít, có thể nói họ chưa kịp đứng đã bị không ít kè khác đề xuống đâm đến bất tỉnh rồi, nào đâu còn hơi sức quật khởi...

Chính vì thế thu đám nữ nhân kia về sẽ đem đến không ít phiền phức...

Thậm chí theo cách nói chuyện của Tiền Đa Đa, cái phiền phức kia chỉ sợ là không nhỏ.

Tuy nhiên, huyết tộc nào sợ phiền phức, chỉ cần các nàng thật sự có tài, có thể gánh cục tạ nặng ký là như huyết tổ đại nhân là được.

Khẽ mỉm cười Trần Lâm không khách khí vỗ vai Tiền Đa Đa một cái đau điến rồi cười nói.

- Còn không mau dẫn đường, muốn đứng đây đến tối sao?

Bị Trần Lâm vỗ một cái...

Tiền Đa Đa mặt heo đau đến nhăng lại như quả mướp đắng.

Nhưng khi nghe thấy Trần Lâm vẫn quyết định thu lấy đám nữ nhân kia, Tiền Đa Đa lập tức quên đi đau đớn vui mừng hớn hở tiếp tục dẫn đường.

Cứ thế dưới sự dẫn đường của Tiền Đa Đa hai người Trần Lâm đã tiến đến một ngôi nhà khá lớn nằm ngay tại quản trường ngoại thành, có thể xem như địa thế rất tốt khi có không ít người qua lại.

Ngôi nhà khá lớn, có đến hai tầng nên hiển nhiên là được làm từ bê tông cốt thép.

Không chỉ thế ngôi nhà này còn là một trung tâm buôn bán da, xương và các loại vật phẩm từ hung thú khác khá lớn tại ngoại thành.

Hàng ngày đều trao đổi và buôn bán với không ít thợ săn, trở hành trung tâm thương mại lớn nhất ngoại thành, đem đến không ít lợi nhuận...

Đến cả Trần Lâm cũng từng nghe qua các tên của nó, Công ty TNHH MTV Đa Đa.

Chỉ là không ngờ chủ sở hữu của nó lại là Tiền Đa Đa, thảo nào có cái tên bựa đến như vậy...

Mỉm cười đắc ý...

Tiền Đa Đa thân là gia chủ dẫn Trần Lâm và Thu Thảo không nhanh tiến vào... công ty của lão.

Bước vào bên trong, không ít nhân viên đều khẽ cuối chào lão, ngược lại Tiền Đa Đa cũng mỉm cười thân thiện với họ, nhưng lại không tăng lương đúng là đại tư bản.

Rất nhanh dưới sự dẫn đường của Tiền Đa Đa, hai người Trần Lâm đã lên đến tầng hai của ngôi nhà.

Nhìn chung ngôi nhà khá lớn nên phân ra khá rõ ràng.

Tầng một là nơi buôn bán trao đổi hàng hoá còn tầng hai là nơi để những người quản lý làm việc, dĩ nhiên có cả một phòng riêng cho Tiền Đa Đa.

Ngồi trên bộ ghế da vô cùng êm ái được đặc giữa căn phòng, Trần Lâm không khỏi tặc lưỡi vì độ sa hoa của của nó. Dĩ nhiên không chỉ bộ ghế mà chiếc bàn, tấm thảm cùng vô số vật phẩm trang bị khác đều toát lên vẻ sang trọng hiếm có.

Đúng là lạc đà gầy còn lớn hơn cả ngựa...

Dân chơi thứ thiệt như Tiền Đa Đa thật là biết hưởng thụ, nếu so sánh với tổng bộ Băng Thiên hội của La Thiên thì căn phòng này chỉ có hơn chứ không kém.

Dựa lưng ra sau ghế, Trần Lâm liếc nhìn tổng thể cả căn phòng âm thầm ghi nhớ để về trang trí cho huyết điện rồi không nhanh không chậm nói.

- Được rồi nhanh chóng dẫn người ra đi, ta còn một số việc phải làm.

Dĩ nhiên việc mà Trần Lâm nói đến kia chính là trích huyết.

Hiện tại đã phát sinh chút xung đột với Lôi Thành, dù có Liễu Mộng Điệp bảo kê nhưng Trần Lâm không có thói quen tin tưởng tuyệt đối vào người khác.

Thế nên Trần Lâm cần phải tính toán khoảng thời gian trích huyết sao cho an toàn nhất.

Nhận thấy sự nôn nóng của Trần Lâm, Tiền Đa Đa có chút khó hiểu nhưng vẫn cười nói.

- Có ngay, có ngay...

- Ta sẽ lập tức dẫn người lên cho cậu, lão đại như cậu chịu khó đợi một lác.

- Người đâu dẫn bốn vị ngươi kia lên.

Dưới mệnh lệnh của Tiền Đa Đa, hai tên nhân viên công ty lập tức chạy đi đem người mà lão bản của họ đã chuẩn bị từ trước lên.

Rất nhanh hai tên nhân viên kia đã dẫn bốn nữ nhân khá xinh đẹp bước vào phòng.

Thấy thế Tiền Đa Đa khẽ gật đầu ra lệnh.

- Được rồi các ngươi có thể lui xuống.

Nghe thấy thế hai tên nhân viên khẽ cúi đầu chầm chậm lui ra ngoài.

Tuy nhiên ánh mắt vẫn vô thức liếc nhìn bốn nữ nhân kia rồi nhìn lại thiếu niên tốc trắng đang ngồi trên ghế.

Rõ ràng trong mắt họ, bốn nữ nhân kia là lão bản của họ cất công chuẩn bị cho vị thiếu niên kia, quả là người với người lại chênh lệch thật lớn, họ chỉ làm nhân viên quyền sống qua ngày vậy mà người ta đã ăn một lúc bốn nữ nhân.

Tuy nhiên thân làm cấp dưới hai tên nhân viên cũng không dám hó hé gì chỉ cẩn thận lui ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho Tiền Đa Đa, hai người Trần Lâm và bốn nữ nhân mới đến.

Liếc nhìn bốn nữ nhân đang đứng thành một hàng không khác gì hàng hóa được trừng bày, sâu trong ánh mắt mỗi người đều ánh lên sự tủi nhục, thẹn thùng pha lẫn chút giận dữ không cam lòng.

Tiền Đa Đa chỉ có thể thở dài thầm lắc đầu rồi cười nói.

- Trần lão đệ, bốn nữ nhân này đều vô cũng ưu tú, đảm bảo ngươi sẽ hài lòng.

Tuy nhiên Trần Lâm lại không mấy hài lòng liếc nhìn Tiền Đa Đa.

Chỉ xét đến vấn đề số lượng thì bốn không phải con số nhỏ.

Tuy nhiên Trần Lâm không phải đụng ai cũng trích huyết, mục đích của Trần Lâm khi làm kèo mua bán này với Tiền Đa Đa là để kiếm thêm người về gánh huyết tộc.

Thế nên cậu cần phải “lựa hàng” trước, nếu thấy “gà chiến” thì mới thu về, chứ không rảnh máu đâu mà trích huyết lưng tung.

Nhưng lão già chết tiệc Tiền Đa Đa chỉ đem ra có bốn người, mồm thì bảo hàng ngon các thứ nhưng đây là mua bán đéo cho lựa.

Đã “gài độ” nhau rồi còn không cho lựa chọn, Trần Lâm rất có xúc động muốn đứng dậy bỏ về.

Thấy khuôn mặt đen như đít nồi của Trần Lâm.

Tiền Đa Đa biết rõ cậu đang nghĩ gì kiên quyết lắc đầu nói.

- Lão đây là người làm ăn, tuyệt đối không lừa gạt khách hàng.

- Tuy có chút tư tâm riêng, nhưng bốn người này thực sự là bốn người rất ưu tú theo yêu cầu của cậu.

- Trần tiểu huynh đệ hoàn toàn có thể a... phỏng vấn, phải phỏng vấn họ.

- Nếu cậu thấy không ưng ý lão Tiền ta sẽ lập tức đổi người cho cậu.

Nghe thấy lời thề sắt son của Tiền Đa Đa.

Trần Lâm dĩ nhiên là không tin nhưng vẫn gật đầu liếc nhìn bốn nữ nhân đang đứng một bên, âm thầm đánh giá họ.

Thông qua quỷ nhãn, mọi chỉ số của họ đề hiện lên trong mắt Trần Lâm khẽ cậu khẽ nhướng mày ngạc nhiên.

- Đây là tổ đội vì vậy trời...

- Biết biết phun lửa... không tệ, năng lực câu dẫn người khác tuy hơi phèn nhưng cũng được.

- Chỉ là thổi gió và chiếu sáng thi là được đây trời.

Liếc nhìn bảng thông tin của bốn người, Trần Lâm không nhịn được nuốt nước bọt thầm than.

Tuy nhiên đã đến nước này Trần Lâm cũng lười chọn người khác nên quyết định tìm hiểu sâu hơn khẽ cười nói.

- Ta là Trần Lâm, thuộc một thế lực cách đây khá xa.

- Lần này ta đến đây là để tìm một số người có tài về phục vụ cho thế lực của mình.

- Thế nên nói một câu khó nghe, nếu các ngươi không hợp ý ta thì ta sẽ không nhận...

- Dĩ nhiên song song với đó là phúc lợi, nhiều hay ít thì nói sau nhưng chắc chắn thế lực của ta sẽ không cúi đầu trước Vũng Hải, các ngươi nếu gia nhập thế lực của ta cũng sẽ không sợ bất kỳ ai ơn Vũng Hải nữa.

Nghe Trần Lâm nói thế cả bốn người đều không nhịn được liếc mắt nhìn nhau.

Rõ ràng Tiền Đa Đa sắp xếp cho họ gặp Trần Lâm cốt yếu là để Trần Lâm dẫn hỏi rời khỏi Vũng Hải trốn tránh kẻ thù, thế nên điều kiện mà Trần Lâm đưa ra vô cùng mê người với họ.

- Xung quanh đây thế lực có thể đối chọi với Vũng Hải chỉ có Đại Ca thành.

- Ngài là người của Đại Ca thành sao?

Bất chợt một họng nói vô cùng trong trẻo tựa như gió mùa thu vang lên.

Từ bên ngoài, một nữ nhân vô cùng xinh đẹp không chút khách khí mở cửa bước vào, ánh mắt trong như nước như lại đậm nét u buồn tựa như một đóa u lan nơi ke suối liếc nhìn Trần Lâm.

Bốn nữ nhân kia khi thấy nàng đến đều khẽ nhíu mày lo lắng, nhưng vẫn nhường đường cho nàng tiến đến.

Tuy nhiên Trần Lâm vẫn cảm nhận được bốn người kia đều phân ra mà đứng, âm thầm bảo hộ nữ nhân mới đến kia, thể hiện rõ ràng địa vị của nàng.

Ngoài ra, rất có thể tất cả những việc mà Tiền Đa Đa bài ra đều là vì nàng ta và người muốn trốn khỏi Vũng Hải cũng là nàng ta chứ không phải vì bốn nữ nhân kia, thậm chỉ bốn nữ nhân kia muốn đi theo Trần Lâm rất có thể cũng là muốn bảo hộ nàng.

Xem ra nàng ta mới là boss ẩn thực sự.