Chương 204: Ma Đầu Tóc Trắng

Trông thấy Trần Lâm đem chiếc găng tay của mình ra đặt cược, con thây ma cao cấp triệt để bạo nộ...

Cái găng tay kia vốn dĩ là của nó, vậy mà Trần Lâm không đem gì khác ra đặt cược lại đem nó ra, rõ ràng là muốn chọc giật con thây ma cao cấp kia và hiển nhiên cậu đã thành công.

Vừa trông thấy chiếc găng tay, con thây ma đã bạo nộ nghiến răng nghiến lợi đem một trang bị tím độc nhất tương ứng ra.

Chỉ là trông thấy vậy kia Trần Lâm không khỏi giật mình...

Nguyên nhân chỉ có một, đó là trang bị tím mà con thây ma kia đem ra quá... “phèn”, không thua gì chiếc găng tay cổ đồng không khác đồng nát kia.

Nhìn sơ qua thì vật phẩm kia là một chiếc gương soi loại nhỏ, kích thước chỉ lớn hơn một bàn tay một ít, nhưng đáng nói hơn là mặt gương lại loan lổ vô số vết nứt lớn nhỏ chi chít, khiến cho Trần Lâm không nhịn được thầm nghĩ tên thây ma kia đang bán đồ đồng nát hay sao.

Tuy nhiên, tên quản sự mập đã xác nhận chiếc gương kia hoàn toàn là một trang bị tím độc nhất khiến Trần Lâm không thể nói gì thêm, chỉ có thể thầm chửi rủa con thây ma kia là quỷ nghèo.

Cứ thế Trần Lâm cùng con thây ma một lần nữa biết mất, không gian đấu trường một lần nữa trở nên sôi trào.

- Một vé xem được hai trận đấu cũng không phải là tệ nha...

- Không tệ cái rấm... trận kia có xem được cc gì đâu... đánh thêm trận nữa là hợp lý...

- Chí phải... chí phải... chỉ mong là trận này không kết thúc quá sớm...

Vô số những tiếng nghị luận của những nhà phân tích gia không ngừng vang lên.

Bên kia Trần Lâm và con thây ma cao cấp không hề biết rằng mình đã biết thành tiêu đề chè nước của rất nhiều người, chỉ biết rằng bạch quang lóe lên họ đã thấy trước mặt là một không gian toàn là cát vàng óng ánh, cùng mặt trời chối chang trên cao...

- Sa mạt sao... hư hư xem lần này ngươi lấy gì ra để đánh lén ta.

Vừa trông thấy địa nhìn là một màu cát vàng xung quanh, con thây ma không nhịn được cười lớn.

Sa mạt là một địa hình vô cùng thoáng đãng, nếu Trần Lâm tiếp tục dùng đến chiêu kia con thây ma hoàn toàn có thể phát hiện được rồi né tránh.

Nghĩa đến đây con thây ma không nhịn được cười lớn, lần này nó sẽ lấy lại tất cả những gì đã mất còn cho tên khỉ lông trắng kia một bài học nhớ đời.

Nghĩ là làm con thây ma cao cấp không chậm trễ liếc nhìn những đồi cát phía chân trời, năng lực đặc biệt của loài thây ma khiến có có thể cảm nhận được chuyển động ở khoảng cách vô cùng xa.

Rất nhanh con thây ma đã nhận thấy hơi thở sự sống ở phía xa xa, đó không phải Trần Lâm thì còn là ai khác.

Không một giây chần chờ, con thây ma vội phát động năng lực tàng hình của mình...

Dĩ nhiên năng lực tàng hình của con thây ma không quá mức bá đạo như tắc kè hoa đi theo Trần Lâm, mà chỉ có thể xem là gần như tàn tình hay nói đúng hơn là không gây nên sự chú ý mà thôi, muốn thực sự tàng hình cần môi trường thích hơn kiểu như ẩn thân vào bóng tối hay rừng rậm...

Tuy nhiên nó vẫn là một năng lực rất khá của con thây ma nói riêng và hệ phái sát thủ nói chung.

Chầm chậm tiếp cần con mồi, lần này con thây ma vô cùng cẩn thận từ từ tiếp cận Trần Lâm tránh đánh rắn động cỏ như lần trước, quá thật nó vẫn rất sợ một chiêu kia của Trần Lâm.

Tuy nhiên lần này, với sự cẩm thận của mình con thây ma không hề gặp chút trở ngài gì tiếp cận con mồi, thấy bóng dáng con mồi phía xa con thây ma không nhịn được nhếch mép cười đắc thắng, lần này nó sẽ con tên kia một bài học nhớ đời.

Không thể chần chờ lâu hơn, con thây ma cao cấp vật sức rồi lao nhanh đến.

Tựa như một viên đạn được bắn ra khỏi họng súng, con thây ma lao nhanh đến vung lên bộ móng vuốt sắt bén chém vào con mồi trước mặt, bộ móng tựa như những thanh kiếm sắc bén dễ dàng xé đôi cối thủ.

Tuy nhiên đồng tử của con thây ma đột nhiên con rót lại...

Trần Lâm tệ gì cũng là một người chơi cấp đôi trên 20, làm gì có thể dễ dàng bị xé đôi ra như thế được, nhận thấy được vấn đề còn thây ma mới hoảng sợ phát hiện người bóng người phía trước chỉ là một nhìn nhân bằng cát, còn Trần Lâm thì không thấy đâu.

Ý thức được mình đã bị sập bẩy, con thây ma cao cấp cũng không phải đèn cạn dầu cấp tốc lui lại phía sao.

Tuy nhiên khi vừa mới chạm đất thì... đùng một tiếng...

Một quả cầu lửa dưới chân con thây ma đột nhiên bốc lên như núi lửa phun trào nuốt lấy con thây ma, cùng lúc đó dưới lớp cát Trần Lâm phá cát lao lên không quên nở một nụ cười khinh bỉ rồi một đao chém vào đầu con thây ma.

Bị hai mặt giáp công, con thây ma không có khả năng né tránh bị Trần Lâm chém bay đầu.

Đáng thương cho con thây ma cao cấp, dù không phải là yếu nhưng đụng phải Trần Lâm, không chỉ gian xảo mà con được trang bị tận răng làm sao mà có cơ hộ thắng.

Đến phút cuối cùng nó cũng không chạm được vào góc áo của người ta, còn bị người ta nhất kích tất sát.

Bên ngoài, toàn trường lại một lần nữa chấn động...

Trận chiến thứ hai này dù có lâu hơn trận trước nhưng nội dung cũng không khác là mấy, vẫn làm vị Bạch Phát Ma Đầu kia chiến thắng tuyệt đối, nhất kích tất sát đối thủ.

Rất nhiều thây ma đều không nhịn được nhục nhã vì đồng tộc của mình tức giận chửi ầm lên.

- Tên lông trắng kia quá mức gian xảo, có gan thì đường đường chính chính mà đánh...

- Phải, đánh lén kiếu đó có gì hay họ...

Nghe thấy thế, rất nhiều chủng tộc khác không nhịn được khinh bỉ.

Một quái nhân nữa người nữa gấu không nhịn được bật cười khinh miệt nói.

- Đám thây ma các ngươi không chỉ thúi mà còn không biết nhục...

- Tên lông trắng kia nhìn kiểu gì cũng là hệ sát thủ, kêu sát thủ solo trực diện, chuyện như vậy mà các ngươi cũng dám nói.

- Lão Hùng ta cảm thấy khâm phục độ vô sỉ của các ngươi...

Có người mở đầu, rất nhiều chủng tộc không ưa thi tộc cũng lên tiếng phụ họa cười trên nổi đau của kẻ khác...

- Phải đó lão Hùng nói không sai, thắng là thắng thua là thua ở đó mà lý sự...

- Phải đó, tính ra là do tên thây ma kia ngu, kèo dễ như vậy cũng bị dụ...

- Đúng ngu thì trách ai được...

Nghe thấy thế đám thây ma dù biết mình đuối lý như cũng không thể chịu nhụt cắn răng cải lại.

Tình hình khán thính giả trở nên loạn như cái chơi, rất nhiều kẻ ế đỏ mặt tía tai muốn nhảy xuống sàn đấu solo.

Tuy nhiên đa phần đề chỉ lắc đầu thở dài.

Tên Bạch Phát Ma Đầu gì đó kia, có thể dễ dàng thắng được không chỉ do chính hắn có bản lĩnh hay con thây ma kia có phần nóng quá mất khôn mà phần lớn đề nhờ trang bị...

Trận đầu, thanh hắc đao và ngọn huyết hỏa kia một kích trú diệt con thây ma đã nói lên tất cả, huống hồ trận thứ hai con thây ma không hề phá hiện ra đối thủ đang lẫn trốn cũng chứng minh tên kia có một trang bị liễn tức.

Đây chính là lấy tiền ra đè không thắng mới là lạ.

Từ đó có thể thấy được “góc” của tên tóc trắng kia không nhỏ, rất có thể là con em của một trong mười tên trên chiến lực bảng kia.

Ngoài ra, tên lông trắng kia không chỉ giàu mà còn ác, thực tế hắn mạnh hơn con thây ma kia khá nhiều nhưng đều có tình giết chết đối thủ trong uất hận, tất cả chỉ là để con thây ma kia nổi giận đánh tiếp, từ đó rơi vào bẫy “còn thở còn gỡ, thua ở đâu gấp đôi ở đó” đã đặc giăng ra.

Tuy nhiên, không phải kẻ nào cũng nghĩ được nhiều như vậy, nhất là kẻ vừa mới bị giết kia.

Vừa mới trở về quản trường con thây ma cao không nhịn được tức giận rống lên.

- Tên khốn kiếp hèn hạ, có giỏi thì ra đây solo với ta...

- Lão tử nhất định sẽ ăn sống người...

Quả thật quá oan uổng cho con thây ma cao cấp, một thân bản lĩnh chưa hề được phát huy đã bay màu, nó không nổi khùng mới là chuyện lạ.

Tuy nhiên Trần Lâm không hề quan tâm.

Không khách khí thu thấy chiếc giương nát của con thây ma, Trần Lâm thoáng mỉm cười quỷ dị nói.

- Trình được thể hiện bằng tay không phải bằng mồm...

- Không phục thì làm thêm trận nữa.

Nghe thấy thế con thây ma cao cấp triệt để bạo nộ nhìn chằm chằm vào Trần Lâm.

Tuy nhiên khi nó sắp rơi vào bẫy của Trần Lâm thì một âm thanh khàn khàn vô cùng chói tai vang lên.

- Đủ rồi...

Nghe thấy thanh âm kia con thây ma cao cấp thoáng rùng mình, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn lên hàng ghế khán giả.

Lúc này trên hàng ghế khánh giả, một con thây ma hình thể to lớn gần 3m, cơ bắt cuồng cuộn mọc ra vô số chiếc gai xương trông vô cùng khủng bố đang nhìn chằm chằm xuống sán đấu, âm thanh kia cũng là từ nó mà ra.

Thấy con thây ma hình hình thể đồ sộ kia, con thây ma cao cấp như chuột trông thấy mèo hoảng sợ nói.

- Đại nhân cho ta cơ hội, ta sẽ giết chết tên kia lấy lại tất cả.

Tuy nhiên nghe thấy những lời cầu khẩn của con thây ma cao cấp kia, con thây ma to lớn kia chỉ lắc đầu lạnh giọng nói.

- Ngươi không phải đối thủ của tên kia, hắn ta đang cố gài bẫy ngươi mà thôi.

- Ngươi... trở về đi...

Nghe thấy thế con thây ma cao cấp thoáng không phục muốn mở miệng phản bát.

Tuy nhiên khi trông thấy ánh mắt lạnh lùng không tí cảm xúc của con thây ma to lớn kia, con thây ma cao cấp không giám hó hé gì chỉ biết cúi đầu nghiến răng nghiến lợi rồi biết mất trước ánh mắt của mọi người, rõ ràng là đã rời khỏi Thánh Thành.

Chứng kiến hết tất cả Trần Lâm không khỏi lắc đầu cười khổ.

- Đúng là xui xẻo đang dụ dỗ con ních thì trưởng bối ra ganh, nếu không có thể thu thêm chút gì đó.

Trên hàng ghế khán giả, con thây ma to lớn liếc nhìn Trần Lâm dưới khán đài lạnh giọng nói.

- Nhóc con, ta là Thi Thế Long...

- Lão tử nhớ kỹ ngươi, tốt nhất đừng để ta bắt được...

Nghe thấy thế Trần Lâm chỉ khẽ mỉm cười, ngước lên nhìn thây ma to lớn tự xương là Thi Thế Long kia nói.

- Cần gì phải nhớ đến ta, nếu muốn thì xuống đây đánh một trận...

- Dĩ nhiên ai muốn đánh với lão tử cũng phải đặt cược nha.

Bên kia đám khán giá thấy đã hết chuyện cũng lần lực bỏ đi...

Tuy nhiên khi nghe thấy lời nói của Trần Lâm, tất cả đều đứng sững lại ngạc nhiên nhìn Trần Lâm rồi cười như không cười nhìn lại thây ma to lớn Thi Thế Long kia.

Tên tốc trắng kia thật độc, không hổ với cái tên Bạch Phát Ma Đầu, gạ kèo con thây ma cao cấp kia solo đã đành còn gạ luôn cả trưởng bố của hắn, không biết con thây ma Thi Thế Long kia có chơi hay không, nếu mà thua nữa thì thật sự mất mặt nha...

Bên kia thây ma Thi Thế Long cũng không ngờ Trần Lâm nói như vậy, khuôn mặt màu tím sẳm dần dần đỏ gầu vì giận.

Tuy nhiên mạnh miệng là vậy, nhưng thây ma Thi Thế Long không có lòng tin solo thắng Trần Lâm nên chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay người biến mất, hiển hiên là cũng học theo con thây ma cao cấp kia rờ khỏi Thánh Thành cho đỡ quê.

Thấy thế không chỉ Trần Lâm mà toàn trường đều không nhịn được bĩu môi.

Không ngờ thi tộc không chỉ biết cắn người mà còn vô cùng vô sỉ, phen này thi tộc đủ mất mặt rồi.

Tuy nhiên, rất nhiều kẻ có đầu óc chỉ biết lắc đầu cười khổ, không phải tên thây ma Thi Tế Long kia hèn mà là do hắn quá xui, đụng phải tên ma đầu tóc trắng kia, nếu đổi ngược là họ cũng chỉ có thể làm giống như Thi Thế Long ôm đầu bỏ chạy.

Chỉ là không biết tên ma đầu tóc trắng kia thuộc chủng tộc nào, sau này phải tuyệt đối tránh xa hắn ra.