Cách Vũng Hải khá xa về phía tây, trên một đồng cỏ xanh bát ngát không bến bờ.
Một trận chiến cũng đang diễn ra, nhưng nó không phải là trận minh tranh ám đấu giữa người với người như ở Vũng Hải mà là một trận chiến sinh tử thực thủ, giữa người... à nhằm giữa bốn huyết tộc và một con hung thú.
- Umm...
Rống lên một tiếng kinh thiên, một con trâu nước đen đúa như phát điên lao đến hai chị em Phương Tuyết.
Thấy thế hai chị em vội vàng phát động năng lực bức tốc của mình lướt qua con trâu điên rồi không khách khí vung kiếm để lại một vết chém dài trên lưng nó.
Đau đớn làm con trâu điên đã phát điên là càng điên hơn, nó bất chấp thương thế trên người muốn xông lên húc chết hai chị em Phương Tuyết...
Tuy nhiên một sợi xích sắt đã bay đến quấn lấy chân con trâu điên khiến nó ngã quỵ, cùng lúc đó một mũi tên đen tuyền phá không bay đến bắn xuyên qua lớp da dày của con trâu, trực tiếp xỏ xuyên vào tim nó khiến nó đau đớn rống lên một tiếng rồi đổ gục.
Giây phút cuối đời, con trâu điên đã không còn điên nữa mà liếc mắt nhìn bốn tên hung thủ rồi chảy xuống một giọt nước mắt.
Đm bốn thằng đánh một, không bằng cả cầm thú.
Nhìn thấy con trâu điên uất hận bỏ mình, Yến Nhi không tim không phổi mỉm cười toe toét hỏi.
- Mẫu thân người biết làm thịt trâu không?
Nghe thấy thế Thu Thảo khẽ suy nghĩ rồi lắc đầu nói.
- Không biết nhưng chắc giống thịt bò thôi.
Bên kia hai chị em đồ tể Phương Tuyết cũng đã mài kiếm lóc thịt con trâu chuẩn bị cất giữ, may mắn là thịt để trong không gian giới chỉ được bảo quản rất lâu, không sợ bị hư hao vô cùng là tiện lợi.
Ngoài ra dù bị bốn người hội đồng đến chết, nhưng con trâu kia cũng là một hung thú cấp cao, nếu không phải có vũ khí quá mức hack game thì bốn người đừng mong giết chết được nó...
Thế nên với một hung thú “tốt “ như vậy, da xương và cả lông của nó đều được tận dụng triệt để.
Đứng phía xa quan sát quá trình giết mổ Trần Lâm không khỏi lắc đầu cười khổ...
Mới chỉ gần hai ngày đi săn mà bốn nữ nhân chân yếu tay mềm đã thành bốn tên đồ tể, không chỉ chém giết không góm tay mà lóc da xẻ thịt cũng vô cùng thuần thục.
Dĩ nhiên Trần Lâm không mấy phản đối...
Bởi lẽ đồ tể là vậy nhưng cấp độ của các nàng cũng đã tăng lên đáng kể, hai chị em Phương Tuyết đều đột phá cấp 12, còn mẹ con Thu Thảo chỉ kém hơn một chút khi đã đạt cấp 10.
Mặc dù nghe có vẻ phèn khi chỉ là một người chơi cấp 10, nhưng đừng quên đây mới chỉ là ngày thứ hai trong cuộc đi săn, có thể nói trong vòng một ngày rưỡi mà đã tăng lên mười cấp thật đúng là khủng bổ.
Dĩ nhiên công lao đến từ Trần Lâm, bên ngoài hoang dã không phải chỉ có những hung thú sống theo bầy đàn, cũng có không ít hung thú sống đơn độc và chúng thường có cấp độ rất cao.
Thông thường những thợ săn luôn tránh mặt chúng, nhưng trong mắt Trần Lâm chúng là những phiếu kinh nghiệm đi động, với sức mạnh vượt trội của mình Trần Lâm dễ dàng bắt chúng đem về cho đám nữ làm thịt.
Thế nên kết hợp giữa sự chậm chỉ cày cấp vốn có và phiếu kinh nghiệm nên cấp độ của bộ tứ đã tăng lên đáng kể, làm Trần Lâm không khỏi ức ao mong đến một ngày đám tiểu đệ này có thể đột phá cấp 20 thật nhanh, như thế huyết tổ đại nhân có thể đi ngang ở Vũng Hải tên nào lộn xộn búng tay một phát cho tiểu đệ làm thịt.
Dĩ nhiên cái ngày đó còn khá xa, từ cấp 10 lên cấp 20 nghe thì có vẻ ít nhưng thực tế lại nhiều không tưởng, càng lên cao lượng kinh nghiệm cần có để tiến cấp càng nhiều, thế nên Trần Lâm còn phải bao nuôi đám người Phương Tuyết dài dài.
Ý thức được việc này Trần Lâm không khỏi thở dài nói.
- Tiểu Yến trinh sát xung quanh đây một chút đi...
- Nhớ chú ý đám người chúng ta đang tìm.
Nhận được mệnh lệch của Trần Lâm, Yến Nhi cười hì hì chấp hành, bộ dạng đã trở nên thanh thuần đáng yêu hơn trước rất nhiều, có lẽ đây mới đúng là con người thật của nàng, vô ưu vô lo nhưng một cánh chim bay lượn trên bầu trời.
Dĩ nhiên Trần Lâm không thể phái một con gà cấp độ 10 như Yến Nhi đi trinh sát được, kẻ đi trinh sát là “chim” của nàng hay nói đúng hơn là năng lực của nàng, gọi chim chi thuật.
Khẽ vung tay một con chim ưng khá lớn gần bằng một con chó trưởng thành xuất hiện ra trên tay Yến Nhi, bộ dáng vô cùng uy vũ dọa người nhưng cơ thể nó lại trong suốt tựa như một con chim được làm từ thủy tinh, nếu nó bay trên bầu trời thì thực sự đúng là khó thể nào phát hiện được.
Dĩ nhiên con chim kia chính là năng lực của Yến Nhi, tên chính xác là Thủy Tinh Phi Điểu.
Nó vô cùng... phế vật khi không có khả năng công kích, phòng thủ thì giống như vẽ ngoài của nó chỉ hơn được thủy tinh, quá thực trừ khả năng trinh sát giống như những Huyết Ưng trinh sát của huyết tộc thì nó chả dùng được vào việc gì khác.
Ngoại ra, nếu không may Thuỷ Tinh Phi Điểu bị giết chết thì mặc dù Yến Nhi hoàn toàn có thể triệu hồi một con khác, nhưng cần đến một ngày xem như hồi phục mới có thể triệu hồi được và hiện tại Yến Nhi chỉ có thể triệu hồi duy nhất một con.
Đúng là một năng lực phèn hết chỗ nói, may thay nó lại rất phù hợp với tình hình hiện tại.
Lần này Trần Lâm ra ngoài không phải chỉ là để cày cấp mà còn là để tìm người, nhờ có con chim của Yến Nhi mọi việc sẽ dễ dàng hơn.
.
Các Vũng Hải khoảng hai ngày đường về phía tây nam.
Một thành phố bỏ hoang đầy vẽ tang thương in bóng trên mặt hồ nằm ngay bên cạnh...
Thành phố kia gọi là thành phố Thanh Thủy một thành phố nhỏ nằm cạnh Vũng Hải, dân số cũng chỉ có khoảng mười nghìn người, thế nên khi mạt thế hàng lâm quân đội Vũng Hải dễ dàng giải giáp thây ma trong thành phố này cứu được không ít người sống sót.
Tuy nhiên địa thế của thành phố Thanh Thủy này không tốt lắm...
Ba mặt đều là đồng cỏ thoáng đãng, còn phía đông là một hồ nước nhỏ, thời bình thì không nói gì nhưng giờ là mạt thế địa thế vô cùng quan trọng, ba mặt mở rộng thế này không khác nào mời gọi thây ma hay hung thú đến,huống hồ có trời mớ biết được có bao nhiêu hung thú người hồ nước nằm sát cạnh thành phố kia...
Thế nên chính quyền Vũng Hải quyết định bỏ lại thành phổ này đem hết nạn dân chuyển về Vũng Hải.
Chỉ đáng thương cho thành phố nhỏ này, đã từng là một thành phố rất nhộn nhịp nhưng giờ chỉ còn là một mảnh phế tích, dần dần trở thành nơi ở cho không ít động thực vật.
Tuy nhiên cũng chính như vậy mà thành phổ Thanh Thủy trở thành địa điểm “khai thác” của không ít thợ săn.
Đồng cỏ bên ngoài và hồ nước thu hút rất nhiều động vật ăn cỏ tìm đến, vì thế những thợ săn cũng đến đây săn thú rồi tá túc lại những ngôi nhà cao tầng tương đối an toàn ngoài hoang dã bên trong thành phổ.
Ngoài ra, bên trong thành phố cũng còn không ít vật dụng bị bỏ lại, các thợ săn cũng chọn đến đây để tìm kiếm vật từ buôn bán.
Dần dần thành phổ Thanh Thủy trở thành nơi dùng chân của không ít thợ săn...
Tuy nhiên gần đây thành phổ Thanh Thủy đổ nát chợt trở nên vô cùng kỳ lạ...
Từ đâu không ai biết một làn sương mù đột nhiên xuất hiện bao quanh cả thành phổ, lúc đầu những thợ săn còn tưởng là do khí hậu thay đổi nhưng dần dần những chuyện vô cùng kỳ dị phát sinh, tin đồn về một hung thú đang trú ẩn trong thành phố được các thợ săn truyền tai nhau khiến không ít thợ săn từ bỏ thành phố nay...
Ấy thế mà lúc này lại có nhóm nhân loại đang đi bên trong thành phố.
Họ gồm có năm người, ba nam hai nữ nhưng lúc này họ đang cảnh giác nhìn quanh, nhìn vẽ ngoài thì có thể dễ dàng nhận thấy họ là thợ săn, còn được trang bị không tệ khi năm người đều cầm trên tay súng trường.
Nhìn chung đây là một đội săn không tệ, nếu không đụng phải những đại hung thú thì hoàn toàn có thể săn được không ít hung thủ nhỏ yếu mà vẫn an toàn về nhà.
Tuy nhiên lúc này nhóm năm người kia đều ánh giác nhìn xung quanh, sâu thẩm trong ánh mắt ẩn chứa tia tuyệt vọng.
Nguyên nhân rất đơn giản, họ đã bị kẹt trong thành phố đã từng rất vô hại này ba ngày rồi mà vẫn không tìm thấy đường ra, tất cả chỉ vì một làn sương huyền bí.
Lúc này trong đoàn người một cô gái dung mạo ưa nhìn, bộ dạng thanh thuần đáng yên không giấu nổi vẽ lo lắng hỏi.
- Đại ca chúng ta đã bị kẹt ở đây ba ngày rồi, có khí nào...
Nghe thấy thế nam nhân đang dẫn đầu khẽ dừng lại âu yếm xoa đầu nàng nói.
- Yên tâm đi chúng ta nhất định sẽ có thể ra ngoài.
Nói xong hắn cũng khẽ thở dài, thật tế bản thân hắn cũng không mấy tin tưởng lời nói của chính mình.
Tuy nơi đây hiện tại không có nguy hiểm nhưng họ đã đi trong đây ba ngày rồi, khoảng thời gian đó nếu đi bộ thị chỉ sợ cũng đã về đến Vũng Hải...
Huống hồ đây là thành phố chỉ cần cấm đầu đi thẳng theo đại lộ thì hoàn toàn có thể ra ngoài, ấy vậy mà như có một bàn tay vô hình khiến họ cứ đi lòng vòng bên trong thành phố đổ nát này.
Đứng một bên, nữ nhân còn lại cũng không giấu nổi vẽ tuyệt vọng lắc đầu nói.
- Bạch Trạch ca, Tiểu Liên muội tất cả là lỗi do ta, nếu không phải ta đồi vào đây thì mọi người cũng không rơi vào bước đường này.
Nghe thấy thế thanh niên gọi là Bạch Trạch kia chỉ lắc đầu.
- A Hoa... chuyện này không liên quan đến ngươi, là do ta không suy tính chu toàn dẫn mọi người vào đây.
Đứng một bên một trung niên nhân nhìn có vẻ lớn tuổi đang cảnh giới nhìn xung quanh cũng không nhịn được nhíu mày.
- Nơi này quá mức quỷ dị, chúng ta đi trong này ba ngày rồi nhưng vẫn không thấy bóng dáng một con thú nào, thậm chí động vật nhỏ cũng không có, điều này là hoàn toàn bất hợp lý...
- Ý thúc nói, nơi đây là lãnh địa của một đại hung vật nào đó, chuyện chúng ta bị kẹt trong đây cũng là do nó tác quái.
Như nghĩ ra gì đó Bạch Trạch giật mình lo sợ nói.
Nghe thấy thế mọi người đều không khỏi lo sợ.
Những đại hung vật kiểu này chính là ác mộng của những thợ săn ngoài hoang dã như bọn họ, thậm chí đến cả quân đội Vũng Hải cũng từng tử thương thảm trọng khi vô tình đụng vào một đại hung vật như vậy.
Tuy đây chỉ là phỏng đoán nhưng với tình hình hiện tại thì rất có thế họ đã đụng nhầm một đại hung thú như vậy...
Tuy nhiên trong lúc mọi người đang lo lắng thì Bạch Trạch lại kích động nói.
- Mọi người đừng nghĩ nhiều đây chỉ là phỏng đoán.
- Huống hồ nếu thật sự đụng phải đại hung thú đáng sợ thì nó đã nhảy ra giết sạch chúng ta từ lâu.
- Cho nên nếu thật sự có hung thú thì nó chỉ thuộc dạng phục kích đánh lén, không phải hung thú mạnh mẽ gì.
- Biết đâu chúng ta có thể đánh chết được nó rồi ra ngoài.
Nghe thấy Bạch Trạch nói thế, mọi người đều không khỏi rơi vào trầm tư.
Lời Bạch Trạch nói không phải không có lý, nếu thật sự đụng phải hung thú cấp cao thì nó đã nhảy là tiêu diệt bọn họ rồi, cho nên rất có thể hung thú kia chỉ thuộc dạng nhỏ yếu chuyên phục kích con mồi mà thôi.
Nghĩ đến đây tia hy vọng sống hiện lên trong mắt đám người Bạch Trạch.
Bất chợt khi mọi người không chú ý, vô số sợi dây leo chầm chậm bò đến, khi đã tiếp cận được con mồi nó lao ra quấn lấy một tên thanh niên xấu số trong đoàn người Bạch Trạch rồi kéo đi.
- Cứu... cứu ta...
Bị tấn công bất người tên kia hét lên sợ hãi.
Đám người Bạch Trạch cũng giật mình muốn nổ súng cứu tên kia...
Đáng tiếc sợi dây leo quá nhỏ, tốc độ kéo đi lại quá nhanh, nên đám người Bạch Trạch không dám nổ súng chỉ có thế cắn răng chạy theo muốn cắt đứt sợ dây leo.
Tuy nhiên tốc độ kéo của sợi dây leo thật sự quá nhanh, chẳng mấy chốc nó đã kéo tên thanh niên xấu số kia biến mất trong màng sương mù.
- Có hung thú tập kích...
- Mọi người tập trung không được lờ là cảnh giác...
Nhận thấy nguy hiểm, Bạch Trạch hét lên thật to cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.
Thanh niên xấu số kia bị kéo đi chắc chắn là lành ít dữ nhiều...
Đám người Bạch Trạch dù rất tiếc thương cho đồng đội nhưng họ đang trong tầm nhắm của một hung thú không biết tên, cũng không thấy hình dáng ra sao, nếu không cẩn thận tất cả có thể sẽ mất mạng.
Thế nên bốn người Bạch Trạch chỉ có thể cắn răng dựa lưng vào nhau cảnh giới xung quanh.
Bất chợt từ trong làn sương mù huyền bí, vô số sợi dây leo lao đến muốn bắt gòn đám người Bạch Trạch, rõ ràng kẻ thù của họ không phải hung thủ mà là một dị thực vận đáng sợ.
Mạt thế hàng lâm không chỉ hung thú mà cả thực vật cũng biến dị, may thay những thực vận biến dị kia đa phần đều không có tính chủ động công kích, chỉ phát kiểm về kích thước và hình thể, nổi trội hơn thì sản sinh ra khả tự vệ bị động như Chuối Ngô.
Tuy nhiên vẫn có những thực vật có khả năng của động công kích, Huyết Linh của huyết tộc chính là ví dụ điển hình.
Nhìn thấy những sợi dây leo như những thanh mọc thứ lao đến, Bạch Trạch thoáng hoảng sợ hét lên.
- Mọi người cẩn thận...
Không cần Bạch Trạch ra lệnh, khi thấy những sợi dây leo lao đến mọi người cũng đã sợ vỡ mật lập tức nổ súng.
Từng tiếng bằng... bằng... không ngừng vang lên...
Những viên đạn bay ra bắn vào những sợ dây leo, tuy những sợi dây leo khá nhỏ nhưng trước như đạn vẫn bị bắn trúng, may mắn hơn là, những sợi dây leo kia không được rắn chắc như gỗ của huyết thụ, thế nên chúng nhẹ nhàng bị những viên đạn súng trường bắn nát.
Biết không thể đối cứng với đám nhân loại kia, nhưng sợ dây leo cấp tốc rút lui.
Tuy nhiên, sương mù lại ngày một dày đặc hơn dần dần nuốt chửng đám người Bạch Trạch...