Bên trong một ngôi nhà đất đặc trưng của ngoại thành Vũng Hải.
Một ông chú trung niên đang đi qua đi lại trong nhà, ánh mắt không giấu được vẻ lo lắng cùng sự bất lực. Lão ta không ai khác chính là tên chủ gian hàng đã bán hai thanh kiếm cho Trần Lâm, lão ta gọi Đại Bảo.
Nhìn chung Đại Bảo ta khá nổi tiếng ở ngoại thành này, nhưng không phải do bản thân lão mà là do hai đứa cháu của lão mạng lại.
Mạt thế hàng lâm hai đứa cháu của lão may mắn giết được một ít thây ma còn tìm được cả súng ống, tứ đó có một khỏi đầu khá tốt và trở thanh một người chơi khá cao cấp ở ngoài thành này.
Tuy nhiên, hai người không đầu nhập vào bất kỳ thế lực nào mà tập hợp những người chơi ưu tú khác thành lập ra một đôi đi săn nhỏ chuyên săn bắn hung thú cung cấp thịt cho căn cứ.
Dĩ nhiên trên đường đi họ cũng thu về không ít thứ bị bỏ lại đem về cho Đại Bảo buôn bán, một công đôi việc vừa săn được thú vừa bán được hàng hóa nên cuộc sống cũng được xem là khá tốt.
Tuy nhiên đã ba ngày trôi qua nhưng đoàn đi săn của hai đứa cháu vẫn chưa trở về khiến Đại Bảo lo lắng không thôi.
Dù sao tuy nói là đi săn nhưng nhân loại ra ngoài hoang dã có thể trở thành con mòi bất cứ lúc nào.
Bất chợt bên ngoài cửa truyền đến từng tiếng bước chân.
Nghe thấy thế Đại Bảo vui mừng khôn xiết thầm nghĩ những người kia đã về, nhưng không người đến lại là một nhóm người gồm một nam bốn nữ, tuy đều mang theo vũ khí nhưng không phải đội đi săn của hai đứa cháu của lão.
Nhìn vào đoàn người trước mặt Đại Bảo không khỏi thất vọng thở dài không mấy kiên nhẫn hỏi..
- Cậu đến đây có chuyện gì?
Nhóm người kia Đại Bảo biết, hay nói đúng hơn là lão biến nam nhân duy nhất kia, hắn không ai khách chính là người đã bỏ ra giá cao mua hai thanh kiếm nát của lão, người ngu như vậy hiển nhiên để lại ấn tượng không nhỏ với Đại Bảo.
Nghe thấy Đại Bảo hỏi Trần Lâm chỉ khẽ mỉm cười nói.
- Ta đến vì thanh kiếm còn lại trong tay lão.
Nhận được câu trả lời Đại Bảo không nhịn được liếc nhìn Trần Lâm từ đầu đến chân.
Dù đã đón được phần nào mục đích của Trần Lâm, nhưng Đại Bảo vẫn không khỏi bất ngờ thầm nghĩ.
Tên kia cố cấp với những thanh kiếm trong miếu thành hoàng như vậy, không lẽ là bảo vật thật sao.
Nhìn biểu hiện của Trần Lâm người tinh ranh như Đại Bảo mơi hồ đoán được gì đó...
Tuy nhiên lão nghĩ nhiều cũng vô dụng khi hoàn toàn không có khả năng tìm ra được bí mật đó, huống hồ thành kiếm cuối cùng kia hiện tại cũng không có trong tay lão.
Bất chợt như nghĩ ra gì đó Đại Bảo liếc nhìn đám người Trần Lâm thấy ai nấy đều tay mang vũ khí, tuy không phải vũ khí của hệ thống nhưng dừng như không tệ, một ý nghĩ táo bạo vô thức hiện lên trong lòng lão.
Khẽ lắc đầu Đại Bảo tiến lên trước mặt Trần Lâm tiếc nuối nói.
- Thanh kiếm kia hiện không có trong tay lão.
- Ta đã tặng nó cho cháu gài của mình rồi, chỉ là nàng theo đoàn săn thú ra ngoài.
- Nếu ngài muốn chắc chỉ có thể... chờ đợi.
Nghe lão ta nói thế Trần Lâm biết rõ lão muốn gì nhưng cũng không từ chối mỉm cười phụ họa nói.
- Được rồi đừng nói nhảm nữa.
- Nói rõ vị trí của đoàn săn thú kia, ta sẽ đích thân đến đó, nếu được ta sẽ cứu họ.
Nghe thấy thế Đại Bảo không khỏi vui mừng, dù biết không thể đặc nhiều hy vọng vào Trần Lâm nhưng có hy vọng còn hơn là cứ ngồi đây chờ đợi.
Chỉ là Trần Lâm cũng thật sự sảng khoái biết rõ lão muốn lợi dung mình cứu người mà vẫn chấp nhận nhanh đến vậy, điều đó chứng tỏa hai điều, một là Trần Lâm ngu hết phần thiên hạ hay là Trần Lâm có bản lĩnh để tự tin như vậy.
Nghĩ đến đây Đại Bảo không khỏi mỉm cười cung kính nói.
- Đại nhân, đoàn săn thú của cháu gái ta đến đồng cỏ phía tây nam cách Vũng Hải khoảng hai ngày đường.
- Ngài đến đó chắc chắn sẽ gặp cháu gái ta.
- À mà nàng ta tên là Bạch Liên, anh trai nàng cũng là đội trưởng đội săn tên là Bạch Trạch.
Nghe thấy thế Trần Lâm khẽ gật đầu như không phải chuyện gì quan trọng quay người rời đi.
Tuy nhiên khi chưa đi được bao lâu Trần Lâm đã quay người lại nhìn Đại Bảo hỏi.
- Miếu thành hoàng mà lão nói lúc trước ở phía nam đúng không.
Bị Trần Lâm hỏi Đại Bảo thoáng bất ngời rồi cung kính nói.
- Phải đại nhân, miếu thành hoàng kia ở phía nam, cách đồng cỏ kia khoảng một ngày đường.
Nhận được câu trả lời Trần Lâm gật gật đầu dẫn theo người của mình rời đi, dĩ nhiên là muốn ra ngoài vừa săn thú cày cấp vừa tìm kiếm đội đi săn của tên Bạch Trạch kia.
Chỉ có Đại Bảo vẫn thẩn thờ đứng đó, lão biết hôm nay mình đã đánh đổi một bảo vật chứ không ít nhưng ít ra nó đổi lấy một cơ hội sống cho hai đứa cháu của lão.
.
Cũng giống như những thế lực khác, ngoại thành Vũng Hải tuy chỉ là khu ổ chuột của nạn dân đến nương nhờ chính quyền Vũng Hải nhưng nó cũng có tuyến phòng thủ của riêng mình.
Bên ngoài ngoại thành vẫn được bao quanh bởi một hệ thống tường thành to lớn cùng các tháp canh.
Dĩ nhiên nếu so với những thôn nghèo vùng hoang nguyên thì đúng là bức tường thành kia tốt hơn rất nhiều, nhưng nếu so sánh với bức tường của nội thành thì chả là gì, thậm chỉ còn có phần thua thiệt hơn bức tường thành của cứ điểm Minh Nhật trước kia từng bị thi triều bao vậy.
Bước ra ngoài bức tường thành bao quanh ngoại thành, khung cảnh rừng rậm hoang sơ cùng những cánh đồng cỏ bất tận phía xa hiện ra trước mặt đoàn người Trần Lâm.
Với Trần Lâm người từ bên ngoại đến thì không thấy gì đặc biệt, nhưng với những người sống chui rúc trong ngoại thành một khoản thời gian dài như mẹ con Thu Thảo hay chị em Phương Tuyết thì khung cảnh bên ngoài đúng là biến hóa nghiên trời lệch đất.
Thấy khung cảnh hoàn toàn xa lạ bên ngoài, đám nữ như lúc này cũng đã ý thức được nhiều điều về sự biến đổi của thời đại.
Bất chợt một nam nhân mặt mũi hè mọn, cơ thể cao gầy như cây tre tiến đến cười nói.
- Huynh đệ có phải ngươi muốn ra ngoài săn thú phải không.
- Mua xe của ta đi, ta tính rẽ cho ngươi chỉ ba lôi tệ mà thôi.
Nghe thấy tên kia không ngời lại là người mô giới bán xe, Trần Lâm không khỏi bất ngờ, mạt thế kiểu gì mà hết sửa xe rồi lại đến bán xe, lão tác lại hút lá đu đủ rồi sao...
Tuy nhiên rất nhanh Trần Lâm đã hiểu ra nguyên nhân.
Có thế nói từ lúc được lập nên đã có vô số người may mắn sống sót kéo đến nương nhờ chính quyền Vũng Hải, dĩ nhiên họ không thể đi bộ mà là đi xe đến đây, từ đó vô tình đem đến một lượng xe khổng lồ cho nơi đây.
Tuy nhiên khi đến nơi những chiếc xe kia lại trở thành vật vô dụng bị bỏ lại chất đống thành núi như đống rác.
Sau này với sự phát triển của những thở săn chuyên ra ngoài săn thú, những người “nhanh trí” đã tận dụng lại những chiếc xe này để phục vụ việc đi lại của các thợ săn, đúng là biến rác thành vàng.
Ngoài ra “vàng” này không chỉ ăn một lần mà có thể ăn mãi không hết
Như một việc rất ư là trùng hợp, Vũng Hải đặc ra thiết luật không cho phép đem xe vào ngoại thành.
Từ đó những thợ sân sau khi từ bên ngoài trở về không thể cất những chiếc xe kia vào không gian giới chỉ như Trần Lâm, cũng không thể chạy vào ngoại thành, càng không thể cử người ra trông coi những chiếc xe của mình, thế nên cách tốt nhất chính là bán lại cho những tên đã bán xe cho mình, dĩ nhiên là giá sẽ rẽ hơn giá mua rất nhiều.
Như thế chỉ việc ăn tỷ giá chênh lệch giữa mua và bán thôi thì cũng đã là một món lợi khổng lồ mà Trần Lâm chắc chắn rằng kẻ đúng sau không ai khác ngoài Vũng Hải. Quả là hảo kinh doanh.
Dĩ nhiên dù có mạnh cách mấy thì Trần Lâm cũng không ngoại lệ, đoàn người của cậu không có khả năng cuốc bộ đến đồng cỏ phía tây nam nên chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo.
Mỉm cười nhìn cây tre trước mặt Trần Lâm không quan tâm lắm gật đầu nói.
- Phải chúng ta muốn ra ngoài đi săn.
- Ưm đúng là cần một con xe tốt.
Nghe thấy thế tên bán xe vui mừng vội vàng nói.
- Cậu thật là sáng suốt, xe ta bán là tốt nhất ở đây rồi.
Nói xong hắn mỉm cười hớn hở dẫn đoàn người Trần Lâm đi chọn xe.
Tuy nhiên trên đời này nào có chuyện tiền ít mà đồi hít hàng thơm, nhưng chiếc siêu xe với giá ba lôi tệ thì chỉ hơn được phế liệu một ít, đúng là gian thương làm Trần Lâm không nhịn được liếc mắt nhìn hắn.
Thấy thế tên bán xe mỉm cười vô chùng chuyên nghiệp nói.
- Tiểu huynh đệ tình hình kinh tế chính trị của thế giới đang khó khăn, ba lôi lên chỉ có những chiếc xe như thế này mà thôi.
- Nếu cầu muốn tôi có thể dẫn cậu xem những chiếc tốt hơn, dĩ nhiên giá cả cũng...
Nghe thấy tên kia lươn lẹo Trần Lâm thầm chữ hắn gian thương nhưng bên ngoài vẫn tinh bơ nói.
- Được rồi đừng nói nhảm nữa.
- Dẫn tôi đi xem nhưng chiếc xe khác đi.
Thấy thế tên bán xe chỉ cười cười vô cũng chuyên nghiệp rồi dẫn đoàn người Trần Lâm vào trong.
Vượt qua những hàng xe vô cùng tồi tàn, cùng không ít bảo vệ.
Đoàn người Trần Lâm theo chân tên bán xe đi vào sau trong bên trong bãi xe.
Bên trong được canh giữa nghiêm ngặt hơn rất nhiều, dĩ nhiên chất lượng cũng tốt hơn rất nhiều, những chiếc xe đủ mọi nhãn hàng đậu thành một hàng dài trong còn khá mới mẻ.
Tuy đều là đổ củ nhưng tất cả đều được tân trang lại không ít, thậm chí còn được cải tiến cho hợp với thời mạt thế, khung gầm xe được gia cố thêm nhầm chịu va đạp mạnh, những thanh sắc nhọn hoắt được hàn dính vào thân xe vừa để phòng thủ vừa để tấn công kẻ thủ, làm cho những chiếc xe kia đều rất bá khí đậm chất chiến xa mạt thế.
Chỉ là chúng đều không hề được trang bị vũ khí nóng, làm cho hình hình có phần khủng bố kia chắc chỉ để lấy niềm tin là nhiều.
Liếc nhìn Trần Lâm đang nhíu mày tên bán xe hiểu rõ Trần Lâm nghĩ gì mỉm cười hèn mọn nói.
- Tiểu huynh đệ nếu cậu muốn gắn thêm thứ gì đó, chúng tôi đều có cả.
- Chỉ là giá cả phải thương lượng lại.
Nghe thấy thế Trần Lâm bừng tỉnh đại ngộ, xem ra không phải là không có trang bị “hàng nóng” mà là muốn chia ra bán riêng, một phần là để lách luật khi Vũng Hải không muốn phổ biến súng ống, một phần là để kiếm thêm.
Tuy nhiên Trần Lâm chỉ cảm thấy tò mò chứ không quan tâm lắm đến súng ống, nêu không mấy qua tâm đến chuyện súng ống mà chỉ quan tâm đánh giá tường con xe, dù sao đây cũng là lần đầu cậu mua một con xe cho riêng mình.
Nhìn một hàng xe đủ thể loại lớn nhỏ, một số xe còn chơi trôi sợ lên đầu lâu xương cá các thứ khiến Trần Lâm không khỏi lắc đầu, trẻ trâu quá đứng đắn như Trần Lâm không thích.
Bất chợt từ phía xa một chiếc xe sẫm màu thu hút sự chú ý của Trần Lâm, bởi lẽ nó không phải một chiếc xe thông thường mà là một chiếc xe bọc thép của quân đội.
Không ngờ đám người này có bán cả xe bọc thép, không biết xe tăng có bán không.