Chương 166: Phương Ngân

Trước ánh mắt kinh ngạc của trung niên Vạn Thông, cô gái bán trinh trong truyền thuyết dẫn theo Trần Lâm lẫn vào trong đoàn người rồi biết mất.

Thấy thế trung niên Vạn Thông mới chợt giật mình vội vàng chạy theo, tuy nhiên hai người kia đã biến mất không thấy bóng dáng.

Khẽ thờ dài một hơi trung niên Vạn Thông không còn cách nào khác đành bỏ cuộc, dù sao tiền lão cũng đã lấy Trần Lâm có chết lão cũng không mất gì, tuy nhiên chút lương tâm còn sót lại vẫn làm lão không khỏi lo lắng cho vị ông chủ lâm thời đầu óc có chút vấn đề kia.

Tuy nhiên sau một lúc suy nghĩ lão chợt cảm thấy chuyện này có vấn đề, nhưng không phải ở cái đầu óc của Trần Lâm mà ở mọi người xung quanh kể cả lão cũng đã quân mất.

Trần Lâm có lương thực, rất nhiều lương thực điều đó chứng minh hai điều, hắn là kẻ mạnh hoặc anh em của hắn đông. Vậy mà tất cả mọi người đều quên đi việc này và xem thường hắn.

Nghĩ đến đây trung niên Vạn Thông không nhịn được bật cười, có lẽ ngay từ đầu Trần Lâm mới là con sói trong cuộc chơi và tất cả chỉ là những con cừu nghĩ mình là kẻ ăn thịt...

Bên kia nữ nhân bán trinh đáng thương vẫn hồn hiên không biết mình đang dắt theo một con sói, chầm chậm xuyên qua vô số căn nhà đất mà Trần Lâm đã gần như quên mẹ nó đừng ra, cuối cùng họ cũng dưng lại trước một căng nhà đất đổ nát.

Nhìn ngồi nhà tồi tàn không khác cái chuồn heo trước mặt, Trần Lâm có xúc động muốn bỏ về.

Tuy nhiên trước khi Trần Lâm kịp làm việc đó thì nữ nhân kia đã cầm lên một cây gậy đã chuẩn bị sẳn đánh mạnh vào đầu Trần Lâm.

Xuất thủ một cách dột ngột cô gái kia hiển nhiên thành công, tuy nhiên trước ánh mắt kinh ngạc của nàng ta Trần Lâm không hề ngất xỉu như trong kịch bản của nàng mà quay đầu lại nhìn nàng cười hỏi.

- Nàng đang làm gì đó?

Bị hỏi một câu không hề có trong kịch bản cô gái ú ớ không biết nói gì, tuy nhiên Trần Lâm lại giải vậy cho nàng mỉm cười như không có chuyện gì nói.

- Nàng đang massage cho ta?

Nghe thấy thế cô gái bắt đầu cảm thấy tên kia rất kỳ lạ nhưng vẫn gật đầu như gà mổ thúc.

Tuy nhiên Trần Lâm không muốn tha cho nàng, chỉ vào đầu mình nói.

- Tốt vậy nàng tiếp tục đi, ta rất thích trog này.

Nói xong Trần Lâm như không có chuyện gì đưa đầu ra cho nàng “mas” thêm cái nữa.

Nhìn vào tên thiếu niên tóc trắng đang mỉm cười nhìn mình, cô gái không hề có ý định tiếp tục dùng gậy massage đầu cho Trần Lâm mà quay đầu bỏ chạy. Đến lúc này mà còn không biết đụng phải thiết bản và cái thiết bản kia đang trêu đùa mình thì đúng là ngu ngốc.

Tuy nhiên dù không ngu ngốc nhưng hoàn cảnh của nữ nhân kia cũng không khác mấy, khi nàng vừa mới quay người định bỏ chạy thì Trần Lâm đã lao đến, cánh tay như gọng kìm bắt lấy bả vai nàng khiến nàng ta đau đớn rên lên.

- Đại ca... tôi sai rồi... xin ngài tha cho tôi đi...

Chịu đựng cơ đau từ bả vai, cô gái ngước mặt lên nhìn Trần Lâm cầu khẩn, ánh mắt to tròn long lanh như sắp khóc làm ai nấy đều ngủi lòng.

Tuy nhiên Trần Lâm dù có chút điên lại không phải người dể bỏ qua.

Bóp mạnh vào bả vai khiến nữ nhân kia đau đớn ngồi bịch xuống đất, Trần Lâm cười như không cười nói.

- Không ngờ cô lại là một nữ tặc nha, chắc “lượm gạo” không ít tên ngốc rồi nhỉ.

Ánh mắt ngấn lệ cô gái lắc đầu miếu máu nói:

- Không... không có, đây là lần đầu...

- Tôi chưa từng đánh cướp ai bao giờ, tôi bị ép bất đắc dĩ mới làm như vậy với ngài...

Nghe nàng ta nói thế Trần Lâm nhíu mày liếc nhìn cây gây đã massage đầu mình lúc nãy rồi thả nàng ta ra vừa cười vừa nói:

- Được rồi ta tạm tha cho cô.

- Mà nếu có lần sau thì dùng dao đâm cho nhanh, dùng gậy không hiệu quả đâu.

Được thả ta cô gái vui vẻ vặn veo cánh tay đã sắp bị bẻ gãy rồi cúi chào Trần Lâm định đánh bài chuồn, tuy nhiên Trần Lâm tha cho nàng không có nghĩ là để cho nàng đi.

Hóa thành một làn khói rồi quỷ dị xuất hiện trước mặt cô gái, Trần Lâm cười như không cười nói.

- Ta chưa cho cô đi mà.

- Nói tại sao con gà như cô lại bày trò đánh cướp.

Quả thật nữ nhân kia không nói láo, nàng đúng là lần đầu đánh cướp, bộ dạng lóng nga lóng ngóng đã chứng minh điều đó. Tuy nhiên nó lại càng làm cho Trần Lâm tò một nguyên nhân thôi thúc cho gà như nàng phải chơi trong đánh cướp kia.

Nhìn nam nhân đang đứng trước mặt, cô gái không còn cách nào khác ngoài lắc đầu cười khổ nói.

- Ta không có tiền trả nợ nên mới phải đánh cướp ngài...

Nghe cô gái kia nói Trần Lâm không khỏi bất ngờ, ở thời mạt thế này còn chuyện thiếu nợ không tiền trả nữa hay sao, tuy nhiên nhìn cô gái kia không giống nói dối làm Trần Lâm càng thêm tò mò.

- Cô nói bị xiết nợ nên mới túng quá làm bậy, nói rõ hơn xem rốt cuộc là chuyện gì?

Lòng tò mò nổi lên Trần Lâm không khách khí lấy ra một cái ghế dựa rồi ngồi xuống nghe kể chuyện.

Liếc nhìn Trần Lâm đang ngồi trên ghế cô gái không biết phải làm sao chỉ biết lắc đầu cười khổ, thầm trách mình ra ngoài không chọn ngày.

- Ta thiếu nợ Băng Thiên hội 5 lôi tệ, nếu ngày mai không trả bọn hỏi sẽ lột da ta...

- Một năm ăn cướp bằng ba năm làm..

- Không còn cách nào khác ta đành bày trò đánh cướp kiếm tiền trả nợ, không ngờ đụng phải ngài.

Nghe nàng ta giải thích Trần Lâm không những không giải tỏa được thắc mắc mà càng cảm thấy chuyện này có vấn đề không nhịn được hỏi.

- Quá vô lý.

- Đám Băng Thiên hội bộ khùng hết sao mà cho các ngươi mượn tiền, các ngươi lấy cái gì mà trả cho họ...

Cô gái kia cũng gật gật đầu thở dài nói:

- Phải chúng ta cũng cảm thấy Băng Thiên hội có vấn đề.

- Những người mượn tiền không trả được đều bị họ bắt đi nhưng đi đâu thì chúng ta không biết...

- Ai nấy đều sợ hãi...

- Chỉ là vấn đề của Băng Thiên hội có lớn các mấy cũng không bằng cái bụng...

Như nghĩ ra gì đó Trần Lâm mỉm cười nhìn cô gái hỏi.

- Cô gái cô tên gì?

Bị Trần Lâm đột nhiên hỏi tên, cô gái không khỏi bất ngờ liếc nhìn cậu, qua rất lâu sau đó nàng mới lý nhí nói:

- Phương... Phương Ngân.

Nghe thấy thế Trần Lâm khẽ gật đầu cười nói:

- Phương Ngân, đúng là một cái tên hay.

- Ta gọi là Trần Lâm, đi dẫn ta về nhà.

Thấy Trần Lâm đột nhiên đồi mình dẫn về nhà Phương Ngân giật mình ánh mắt cảnh giác nhìn cậu.

Tuy nhiên Trần Lâm chỉ cười nhạt nói.

- Ta cần một nơi ở tạm, thấy cô cũng không tệ nên quyết định tá túc tại nhà cô, không lẽ cô sợ ta cướp trinh cô sao.

- Yên tâm đi ta sẽ trả tiền nhà.

Nghe Trần Lâm muốn tá túc ở nhà của mình Phương Ngân một lần nữa giật mình, liếc nhìn Trần Lâm từ đầu đến chân nhưng cũng không tìm ra nguyên nhân, không còn cách nào khác Phương Ngân đáng thương đành ngoài đồng ý. Dù sao Trần Lâm chỉ hỏi vậy thôi chứ nàng đâu có quyền từ chối...

Khẽ thở dài một hơi Phương Ngân quay người dẫn Trần Lâm đến nhà của nàng.

Tuy nhiên Trần Lâm không hề động đây, ánh mắt ngạc nhiên nhìn nàng hỏi.

- Ngươi đừng nói với ta nhà của ngươi là cái chuồn heo trước mặt nha.

- Phải nó là nhà ta, tuy hơi tồi tàn một chút nhưng cũng tốt hơn rất nhiều ngôi nhà ở đây rồi, nếu ngài không muốn có thể đến chỗ khác.

Phương Ngân hồn nhiên nói, quả thật nàng không hề muốn rước Trần Lâm về nhà.

Tuy nhiên nghe Phương Ngân nói, Trần Lâm triệt để bỏ tay tức giận gõ lên đầu nàng nói.

- Ngươi đánh cướp người ta mà lại dẫn đối tượng về nhà, bộ ngươi không sợ người ta trả thù sao.

Nghe Trần Lâm nói thế Phương Ngân mới giật mình phát hiện sơ xuất của mình ngượng ngùng nói.

- Lần đầu... lần đầu còn nhiều thiết soát... ha... ha...

Triệt để bó tay Trần Lâm không còn cách nào khác ngoài đi theo nàng vào nhà, nhưng trong lòng vô cùng thắc mắc sao bà cô này có thế sống đến bây giờ.

.

Chui vào trong ngôi nhà có cửa cho người lùn, Trần Lâm không nhịn được đánh giá nội thất bên trong.

Bên ngoài nhìn vào ngôi nhà khá tồi tàn nhưng bên trong lại khá năng nắp, ngôi nhà có khung bằng gổ, bước tường được làm từ đất trộn với rơm rồi hong khô đặc trưng của hầu hết các ngôi nhà ở vùng ngoại thành Vũng Hải này, mái được kết từ rơm và gổ chính giữa khoét một lổ để khói từ bếp lửa đặc giữa nhà có thế bay ra. Tuy nhiên sâu bên trong nhà, trên cái giường duy nhất của ngôi nhà một nữ nhân trong có vẻ suy yếu đang nằm...

Không ngờ Phương Ngân không hoàn toàn nói dối, chị của nàng đúng là bị bệnh rất nặng.

Tuy nhiên Trần Lâm lại không mấy quan tâm chỉ nhìn quanh ngôi nhà một vòng, thật sự cậu rất muốn hỏi tolet ở đâu nhưng người ta nghèo quá cho ngủ nhờ là may rồi hỏi nhiều thấy của kỳ nên thôi. Chỉ là nội thất trong nhà ngoài bếp lửa giữa nhà thì chỉ có một cái giường, chắc phải yêu cầu Phương Ngân đuổi nữ nhân kia xuống đất nằm cho mát, nhường cái giường kia lại cho mình...

Tuy nhiên Phương Ngân không hề biết dự định trong đầu Trần Lâm chỉ khẽ thở dài nói.

- Ngài thấy đấy điều kiện nhà chúng ta không hề tốt, hay là ngài đến nơi khác đi.

- Vũng Hải có hổ trợ nhà ở đó, ngài giàu như vậy dư sức mua.

Thật lòng nàng rất muốn đuổi tên ôn thần này đi, nhưng đánh không lại nên đàng chịu đựng. Ngược lại Trần Lâm cũng vô cùng mặt dày, người ta đã nói như thế mà còn lắc đầu nói.

- Không sao ta chỉ cần chỗ ngủ là được.

- À mà nàng mau đuổi nữ nhân kia xuống đi, giường của người chết ta không nằm đâu.

- Ngài nói cái gì, ai là người chết đừng tưởng ngài có tỉ bản lĩnh làm muốn nói gì thì nói.

- Nàng ta là chị gái ta, ta không cho phép ngài nói như vậy

Nghe thấy những lời nói quá đáng của Trần Lâm, Phương Ngân dù rất sợ cậu nhưng vẫn không nhịn được hét lên, nước mắt lưng tròng như sắp khóc.

Thấy thế Trần Lâm không tim không phổi bĩu môi khinh bỉ nói.

- Phổi nàng ta bị lũng mấy lổ, chết chắc rồi để đây chi cho chật đất.

Nghe Trần Lâm nói Phương Ngân không nhịn được nữa ôm mặt khóc, hai hàng nước mắt chảy dài trên má, hiện thực tàn khóc đè lên đôi vai bé nhỏ của nàng làm cho nàng có cố vùng vẫy cũng vô dụng.