Chương 159: Lưỡng tộc minh ước 4 - Cuồng Nhân Trương Phi

Xong màn giới thiệu Trương Phi không kịp chờ đợi rống lên một tiếng, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người cơ thể hắn bắt đầu bành trướng, hai chiếc sừng trâu sắc bén cũng mọc lên trên đầu hắn.

Dần dần một ngưu nhân thân cao hơn 2m cơ bắp cuồng cuộc không khác gì quái vật Minotaur bước ra từ thần thoại xuất hiện trước mặt mọi người.

Chà sát hai lưỡi rìu vào nhau ánh lên những tia lửa đỏ, Trương Phi không hề khách khí tung người nhảy lên không rồi bổ hai thanh cự phủ trong tay vào đầu Thiết Sơn. Trước thế công như thái sơn áp đỉnh của Trương Phi, Thiết Sơn không hề lui bước mà lấy công làm thủ hai cặp song quyền siết chặt lại vung ra đối đầu với song phủ của Trương Phi.

Cứ tưởng cánh tay kia sẽ bị lưỡi rìu cắt làm đôi nhưng không, một tiếng kêu đinh tai vang lên, Thiết Sơn trực tiếp bị lực đạo to lớn hắt văng ra xa, tuy nhiên hai cánh tay của hắn vẫn không hề hấn gì.

Liếc nhìn hai cánh tay đã biến thành màu đen tuyền như sắc thép của đối thủ của Thiết Sơn, Lê Dũng khẽ nhíu mày thì thầm.

- Xem ra năng lực của Thiết Sơn kia khá giống đàn sơn dương mà chúng ta từng đánh bại.

Nghe thấy thế Tiểu Vũ dù rất tin tưởng vào anh trai nàng sẽ không bị đánh chết nhưng vẫn không khỏi lo lắng hỏi:

- Thế Đại Phi có khả năng thắng không? Không bị đánh chết đó chứ?

Khẽ lắc đầu Lê Dũng thở dài nói:

- Tên kia vừa lúc khắc chế anh ấy, nếu không có ác chủ bài thì rất khó.

Nghe thấy thế Tiểu Vũ không khỏi lo lắng nhìn anh trai mình, hắn là người thân duy nhất của nàng, nàng không muốn con trâu ngốc kia có mệnh hệ gì.

Bên kia một búa của Trương Phi của làm kinh động Tiểu Hắc đang ngủ gật, ánh mắt đầy chiến ý liếc nhìn Trương Phi.

- Một năng lực thật không tệ, không biết đại nhân đào đâu ra đám người này.

Ngược lại phía Trương Phi sau khi bổ một rìu cực mạnh bức lui đối thủ nhưng hắn không lấy làm vui mừng, đây là một kích toàn lực của hắn rồi vậy mà không làm đối thủ bị thương được. Biết đụng phải kẻ khó chơi Trương Phi không hề sợ hãi mà càn trở nên hăng máu.

Rống lên một tiếng như trâu đực động dục Trương Phi lao đến không ngừng chém cặp song phủ trong tay về phí Thiết Sơn, thấy thế Thiết Sơn vội vàng sử dụng năng lực của mình “kim loại hóa thân” cả hai cảnh tay của hắn trở nên thiết hóa biến thành màu sắc đen tuyền, từng quyền từng quyền đón đỡ song phủ của Trương Phi, ánh lửa lóe lên khi song quyền và song phủ va chạm vào nhau không ngừng bay múa.

Bất chợt lợi dụng lúc Trương Phi bổ một búa, Thiết Sơn lách người né tránh rồi lợi dụng sơ hổ tung một quyền vào mụn Trương Phi, hứng trọn một quyền kia Trương Phi đau đớn bay ra xa. Quả thật Trương Phi chỉ hơn ở sức mạnh phi thường còn kỹ năng chiến đấu thì thua xa quân nhân chính uy được huấn luyện bài bản như Thiết Sơn. Thắng bại quả thật quá rõ ràng.

Tuy nhiên ngưu nhân Trương Phi không làm vẽ ngoài của mình thất vọng, hứng trọn một quyền kia nhưng hắn chỉ bị đánh lui ra sau mấy bước, dù vô cùng đau đớn nhưng vẫn có thể chiến đấu được, đúng là trâu bò.

Chỉ là Thiết Sơn không cho Trương Phi cơ hội bản khán, sau khi tung một quyền bức lui đối thủ, Thiết Sơn trực tiếp lao theo không bỏ, từng quyền từng quyền như cuồng phong gió lóc đánh về phía đối thủ.

Thấy quyền phong không ngừng đánh đến Trương Phi chỉ có thể cắn răng đón đỡ, dần dần từ thế chủ động biến thành bị động rồi bị bức lui không ngừng, vô số quyền phong lao đến nện vào người khiến Trương Phi dù có trâu bò cách mấy cũng không nhịn được phun máu ngã quỵ xuống đất.

Thấy đối thủ đang run rẩy bò dưới đất muốn đứng lên, Thiết Sơn lắc đầu lạnh giọng nói:

- Ngươi không phải đối thủ của ta, đầu hàng đi.

Nghe thấy thế Trương Phi không những không đầu hàng mà còn triệt để bạo nộ, ánh mắt trở nên đỏ tươi như máu rống lên.

- Đám khốn kiếp các ngươi giám xem thường ta.

- Hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết Trương gia ta lợi hại thế nào.

Nói xong Trương Phi chợt đứng bật dậy, cơ thể của hắn bất chợt biến hóa lần nữa, cặp sừng trâu trên đầu cũng phân hóa rồi biết mất thay vào đó là một lớp vảy như giáp xác bao phủ toàn thân Trương Phi, phía sau còn mọc thêm một cái đuôi dài đầy gai sắc nhọn khẽ phe phẩy.

Nhìn “người thằn lằn” trước mặt Thiết Sơn không khỏi giật mình.

- Moá! không lẽ đụng nhằm sở thú sao.

Biến thân chi thuật thì Thiết Sơn gặp rồi nhưng biến hóa đa dạng như Trương Phi thì lần đầu hắn gặp phải. Cảm nhận được một tia nguy hiểm từ đối thủ Thiết Sơn lấy công làm thủ lao đến muốn tấn công đánh ngã Trương Phi một cách nhanh nhất.

Tuy nhiên Trương Phi không hề động thủ chí đứng đó hứng chịu một thiết quyền của Thiết Sơn, chỉ là một quyền kia đánh vào người như không hề tác động đến Trương Phi, hắn ta vẫn đứng đó ngang nhiên thách thức Thiết Sơn. Thấy thế Thiết Sơn bắt đầu tức giận tung ra vô số quyền phong nên vào người Trương Phi.

Bất chợt Trương Phi động, bất chấp mưa quyền đang đánh vào người, Trương Phi ánh mắt sáng lên tung một quyền vào người Thiết Sơn, cảm nhận được quyền phong đang đánh tới Thiết Sơn thoáng hoảng sợ vội vàng đưa tay lên đỡ.

Rắc một tiếng.

Dưới một quyền của Trương Phi, Thiết Sơn như diều đứt dây bay ra xa trượt dài trên mặt đất, cánh tay được thiết hóa không ngờ bị một quyền kỳ làm gãy công ra sau trông vô cùng rợn người.

Cắn chặt răng Thiết Sơn gắng gượng đứng dậy, ánh mắt không giấu nổi vẽ hoảng sợ nhìn người thằn lằn đang chầm chậm đi đến. Biết không thể cứ tiếp tục như vậy Thiết Sơn hét lên một tiếng như muốn lấy lại khí thế, Thiết Sơn tung người lên không trung sử dụng cánh tay còn lại tung ra một chiêu “Long Hổ Quyền” binh gia quyền pháp trứ danh của quân khu 7 vào mặt Trương Phi mong muốn đáng ngã tên quái vật này.

Tuy nhiên bằng tốc độ không tưởng Trương Phi bước một chân ra sau nhè nhàng tránh một quyền của Thiết Sơn, cánh tay hữu lực đưa lên tung một quyền vào bụng làm Thiết Sơn phun máu bay ra xa.

Nằm bò trên mặt đất Thiết Sơn triệt để hoảng sợ nhìn quái vật không thể đánh bại chẩm chậm đi đến, nếu có thể chạy hắn chắc chắn sẽ quay đầy bỏ chạy, kẻ thủ mạnh không đáng sợ nhưng đây là kẻ gần như không để đánh bại, đánh vào người hắn không khác gì massage thì chơi bời gì.

Bên kia không chỉ Thiết Sơn mà Ngô Bình đang quan sát cũng đứng bật dậy lao ra ứng cứu, Thiết Sơn là cao thủ mà Vũng Hải bồi dừng không thể chết tại đây được.

Tuy nhiên khi một ngươi còn đang hoảng sợ thì “bịch” một tiếng...

Quái vật không thể bị đánh bại ngã lăng ra bất tỉnh nhân sự trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Đây là tình nhìn gì đây, đánh nhau dành địa bàn hay giải bánh tráng trộn mở rộng...

Nhìn thấy Trương Phi đang thắng thế đột nhiên ngã lăng ra đất bất tỉnh nhân sự, Tiểu Vũ không khỏi giật mình lo lắng chạy ra xem tình hình của anh mình. May mắn là Trương Phi chỉ bị ngất xỉu không nguy hiểm đến tính mạnh.

Bên kia Ngô Bình cũng chạy đến kéo Thiết Sơn từ dưới đất lên quan tâm hỏi.

- Ngươi có sao không?

- Không... không sao.

Được Ngô Bình kéo lên Thiết Sơn lắc đầu nói, tuy nhiên ánh mắt vẫn không giấu nổi sợ hãi nhìn Trương Phi đang được khiên đi.

Ngôi trên ghế chủ tọa Minh Nguyệt thấy mọi người đều không sao không khỏi thở ra một hơi rồi tuyên bố:

- Như vậy trận này Quân Phương thành thắng.

Dù phút cuối cùng Trương Phi chiếm ưu thế tuyệt đối nghiền ép hoàn toàn Thiết Sơn, nhưng hắn đã bất tỉnh trước còn Thiết Sơn vẫn đứng được, thế nên phần thắng thuộc về Quân Phương thành là hoàn toàn hợp lý. Minh Nguyệt cũng không đến mức phải cưỡng từ đoạt lý, ngoài ra mục đích sâu xa của năm trận đấu này là để phô trương sức mạnh mà thôi, Trương Phi đã làm rất tốt điều đó rồi nên không cần thiết phải đôi co thắng thua làm gì.

Đó cũng là nguyên nhân mà dù đã dành chiến thắng nhưng Ngô Bình vẫn không lấy gì làm vui vẻ ngồi một bên không biết nghĩ gì.

Liếc mắc nhìn Ngô Bình đang mặt ủ mày chau, Minh Nguyệt hiểu rõ hắn đang nghĩ gì vì chính nàng cũng đang có suy nghĩ tương tự, tựa lưng vào ghế Minh Nguyệt liếc nhìn Tiểu Hắc đang ngồi một bên hỏi:

- Ngươi thấy sao về trận chiến lúc nãy.

Nghe thấy Minh Nguyệt hỏi Tiểu Hắc không nhịn được bật cười nói:

- Ha... ha...

- Ta cũng không biết nói sao với tên tiểu đệ của đại nhân...

- Vốn dĩ tên quân nhân kia sẽ thắng, nhưng năng lực của con thằn lằn kia quá mức mạnh mẽ nghiền ép cả mọi chiêu thức...

- Chỉ là hắn ta chư sẵn sàng để biến thân thành dàng người thằn lằn kia.

Ngồi một bên Minh Nguyệt không khỏi gật gật đầu.

- Ta cũng nghĩ như vậy, tên kia trong lúc tức giận máu dồn lên não đã cưỡng ép sử dụng năng lực hóa thân thành người thằn lằn.

- Kết quả không chịu được quá tải mà ngất xỉu...

- Đúng là độ máu chó này giống y như tên kia.

Nghe thấy thế Tiểu Hắc không nhịn được bật cười, đúng là giống vị đại nhân nhà huyết tộc thật. Tuy nhiên nói gì thì nói dạng thằn lần của Trương Phi đúng là quá mức kinh khủng, nó không chỉ tăng cường khả năng phòng thủ lần công kích mà tốc độ cũng không kém, nói chung là gần như tăng phúc mọi phương diện, thế nên dù thua nhưng không gian phát triển của Trương Phi lớn hơn Thiết Sơn rất nhiều, phải biết dạng thằn lằn chỉ là dạng thứ ba trong bốn dạng hoá thân của Trương Phi mà thôi.

Ngược lại Ngô Bình ngồi một bên nghe hai nữ nhân tám chuyện không nhịn được thở dài, không biết Đại Ca thành còn tên nào máu chó như thế nữa hai không.

Dĩ nhiên đáp lại suy nghĩ của Ngô Binh thì phía Đại Ca thành, một trung niên nhân tay cầm loan đao ánh mắt như hùng ưng chầm chậm bước ra, trận này đến phiên Ma đao Lê Quý ra tay.