Chương 150: Dịch vụ sửa xe thờ mạt thế

Đừng trên mui xe quan sát bốn phía Hầu Tử không nhịn được tức giận chửi ầm lên.

- Hải ca, có khi nào tên kia đi luôn không?

Ngôi bên dưới xe tránh nóng Thanh Hải lắc đầu.

- Sẽ không, tên kia không có lý do gì mà không quay lại cả...

- Chắc chưa tìm được lốp xe mà thôi...

Tuy nói như thế nhưng ánh mắt của Thanh Hải lại tràn ngập lo lắng, rõ ràng là bản thân hắn cũng không quả tin tưởng.

Không tin cũng phải, đoàn người Thanh Hải không may gặp tai nạn lốp xe bị hỏng nên nhở Trần Lâm đi tìm giúp họ, đổi lại là Trần Lâm sẽ chơi Kim Liên một đêm. Tuy nhiên tên kia đã đi gần một tiếng rồi mà vẫn chưa quay lại làm họ không khỏi lo lắng...

Bất chợt từng tiếng độ cơ không ngừng vang lên, phía xa xa một chiếc xe ô tô sẩm màu chầm chậm tiến đến, thấy thế đám người Thanh Hải đều cảnh giác nhìn chiếc xe kia.

Tuy nhiên chiếc xe kia chỉ chạy đến cách họ một khoảng rồi dừng lại, rõ ràng chủ nhân của chiếc xe cũng cảnh giác với họ không kém.

Được một lúc như đang đánh giá đoàn người Thanh Hải thì từ trong xe một trung niên chầm chậm bước ra, trên tay không quên cầm theo một khẩu súng nhìn đoàn người Thanh Hải hỏi:

- Các ngươi là ai, sao lại dừng xe tại đây?

Khẽ đánh giá trung niên trước mặt, thấy hắn ta dù cầm súng nhưng chỉ có một mình cơ thể còn khá gầy rò nên Thanh Hải cũng bớt lo lắng tiến lên cười nói:

- Chúng tôi là nạn dân muốn đến Vũng Hải, không may lốp xe bị hỏng nên kẹt lại tại đây...

Thoáng trầm ngâm một lúc như đang đắn đo suy nghĩ, trung niên nhân liếc nhìn Thanh Hải gật đầu nói:

- Tôi là Vương Minh nhà ở gần đây...

- Tôi còn thừa một cái lốp xe nhưng đã để ở nhà, nếu không ngại anh có thể theo tôi về lấy...

Nghe trung niên gọi là Vương Minh kia nói thế Thanh Hải thoát trầm ngâm, quả thật họ đang cần lốp xe để thay thế nhưng theo người trung niên xa lạ kia về nhà của hắn thì quả thật Thanh Hải không dám...

Như hiểu ra ý nghĩ trong đầu Thanh Hải, Vương Minh khẽ gật gật đầu cười nói:

- Ta tôi đường đột rồi...

- Như vậy đi, tôi kéo xe các anh về, bốn người các anh cùng đi không lẽ sợ một mình tôi...

- Tuy nhiên tôi muốn một nửa lương thực trên xe của các anh xem như thù lao...

Nghe đề nghị của Vương Minh đám người Thanh Hải đều thoáng trầm ngâm, một nửa số lương thực trên xe là không ít, dù còn một ngày đường nữa sẽ đến Vũng Hải nhưng họ không phải đám gà mờ như Lê Dũng ngày trước nên hiểu rõ Vũng Hải cũng không phải nơi dư thừa lương thực gì.

Tuy nhiên đề nghị của Vương Minh rõ ràng hấp dẫn hơn việc tiếp tục ngồi đợi Trần Lâm...

Khẽ suy nghĩ một lúc Thanh Hải gật gật đầu cười nói:

- Nghe thế thì cảm ơn anh trước...

Được sự đồng ý của Thanh Hải, trung niên nhân Vương Minh cũng không khách khí lấy từ trong xe ra một sợ dây xích rồi móc vào đít xe của mình, đầu dây bên kia ném cho Thanh Hải để hắn cột vào xe của mình.

Cứ thế đám người Thanh Hải vẫn ngồi trong xe của mình để cho Vương Minh kéo xe của họ đi.

Quả thật Vương Minh không nói láo nhà của hắn cũng ở gần đây, thậm chí nó còn là một gara ô tô thảo nào có dư lốp xe để cho họ.

Vừa về đến nhà Vương Minh vôi kéo xe của Thanh Hải vào trong rồi bắt tay vào sửa chữa, thao tác của hắn vô cùng nhanh thành thục hiển nhiên là dân trong nghề...

Đứng một bên Thanh Hải khẽ đánh giá xung quanh, đây là một gara xe khá lớn tuy có chút tồi tàn nhưng vô cũng sạch sẽ, từ đó có thể thấy được đây là gara của chính chủ Vương Minh, bên cạnh gara là một ngôi nhà nhỏ cũng là nơi cự ngụ của hắn...

Khẽ nhìn quanh một vòng Thanh Hải liếc nhìn Vương Minh đang sửa xe hỏi:

- Vương ca, anh ở đây một mình à?

Nghe thấy thế Vương Minh thoáng trầm ngâm rồi thở dài nói:

- Tôi ở đây cùng nương tử mình, cuộc sống tuy có chút khó khăn những vẫn tạm ổn...

- Thế tại sao anh không dẫn theo nương tử đến Vũng Hải, từ đây đến đó cũng không xa mà.

Ngồi một bên Chu Tuấn khó hiểu hỏi.

Nghe thấy thế Vương Minh lắp lốp xe vào rồi cười nói:

- Cũng không giấu gì các vị ở đó không hẳn đã tốt hơn ở đây...

- Phía tây có không ít thế lực thường xuyên đi qua đây để đến Vũng Hải trao đổi hàng hóa...

- Đôi khi họ gặp một số sự cố trên đường như các vị và cần người sửa chữa...

- Nhờ thế thu nhập của tôi cũng đủ sống...

Nghe Vương Minh nói thế đám người Thanh Hải đều bừng tỉnh, quả thật ở đâu có nhu cầu thì ở đó sinh ra dịch vụ, đám thế lực của vùng hoang nguyên đến Vũng Hải trao đổi quả thật không ít và trên đường đi gặp chút sự cố là điều hiển nhiên, nhờ thế những tên sửa xe này mới ra đời và sống cũng rất khỏe...

Nghĩ đến đây Thanh Hải chợt trở nên đâm chiêu, xe của họ gặp sự cố là do ngẫu nhiên hay là do tên nào đó sắp đặt và tên nào đó chính là tên đang sửa xe trước mặt này, dù sao chuyện tương tự trước mạt thế cũng không ít, huống hồ tên Vương Minh này tuy cười cười nói nói nhưng chặt chém họ không chút nương tay, một cái lốp xe đổi lấy một nửa số lương thực trên xe của họ quả thật là lời to...

Bên kia Chu Tuấn của có suy nghĩ tương tự cười như không cười nói:

- Anh Vương không sợ bọn họ lật lọng hay giở trò sao?

Nghe thấy thế Vương Minh chỉ bật cười lắc đầu nói:

- Chỉ cần cẩn thận một chút là được, ngoài ra đám người kia cũng cần tôi...

- Nếu không có tôi sau này lở xảy ra sự cố ai sẽ giúp họ...

Quả thật cái nghề này của Vương Minh khá thơm, cả khu này chỉ có mình hắn nếu gây sự với hắn thì sao này lấy ai ra giúp đỡ, thế nên những thế lực của vùng hoang nguyên đều không để ý chút lương thực kia chấp nhận trao đổi với Vương Minh trong êm đẹp...

Tuy nhiên đó là các đại thế lực còn những tên chạy nạn như Thanh Hải thì khác.

Khẽ liếc mắt nhìn Thanh Hải đang đứng một bên Chu Tuấn mỉm cười quỷ dị rồi ra dấu, hiểu được tên kia đang muốn nói gì Thanh Hải thoáng trầm ngâm rồi gật đầu...

Chỉ chờ có thế Chu Tuấn mỉm cười híp mắt rồi lợi dụng lúc Vương Minh đang lo lắp bánh xe vào thì bất ngờ cầm lấy một cây mỏ lết gần đó lao đến đập mạnh vào đầy Vương Minh, cú đánh bất ngờ kiến Vương Minh không kịp đề phòng ngã quỵ xuống đất, máu tươi từ đầu Vương Minh chảy ra ướt cả đầu tóc hắn rồi chảy xuống sàn, một phần bắn lên dính vào mặt Chu Tuấn trong vô cùng đáng sợ...

Đừng một bên Kim Liên chứng kiến hết tất cả không nhìn được muốn hét lên nhưng Thanh Hải đã nhanh tay bịt miệng nàng ta lại. Là người trong cùng một thôn Kim Liên đều biết rõ tên Thanh Hải và gã mặt trắng Chu Tuấn không phải thiện nam tính nữ gì nhưng quả thật đây là lần đầu tiên nàng thấy cảnh giết người nên vẫn không nhịn được hét lên.

Còn Hầu Tử đã sở hãi đến xanh cả mặt không dám hó hé gì chỉ đừng một bên như trời trồng.

Phun ra một bải nước bọt, Chu Tuấn khác xa vẽ bề ngoài có phần nhỏ nhả của hắn lạnh giọng nói:

- Tên khốn kiếp này gài chúng ta rồi chặt chém chứ nào tốt lành gì...

- Muốn ăn một nửa số lương thực của chúng ta, ta cho người chết...

Tức giận đá vào Vương Minh đang nằm bất động dưới đất, Chu Tuấn khoái trá cười lớn.

Quả thật Vương Minh rất cả thể đã gài họ, nhưng tên Chu Tuấn vẽ ngoài nho nhã anh tuấn này cũng chả phải người tốt lành gì, chỉ nghĩ trong đầu nhưng không hề có bằng chứng mà hắn đã xuất thủ đập bể đầu người ta, nói trắng ra tất cả chỉ là cái cớ cho hung tín của hắn mà thôi...

Bên kia Thanh Hải nhìn mọi chuyện đã xong cũng không muốn dây dưa tại đây lâu nên cũng lạnh giọng nói:

- Đủ rồi Chu Tuấn, không nên dây dưa ở đây làm gì...

- Xe đã sửa xong chúng ta tiếp tục lên đường...

Tuy nhiên Chu Tuấn lại có suy nghĩ khác, mỉm cười nhìn Thanh Hải nói:

- Hải ca, ta thấy tên này vơ vét không ít hay là chúng ta...

- Thay trời hành đạo, cướp của người giàu chia người nghèo là chúng ta đi...

Nghe thấy thế Thanh Hải thoáng mỉm cười gật đầu.

- Quả là một ý hay...

Cứ thế đám người Thanh Hải bỏ lại gara xe tiến đến ngôi nhà kế bên.

Trong nhà khá tối do không có điện nhưng nội thất còn khá sạch sẽ, bên dưới là phòng khách và phòng bếp còn bên trên là phòng ngủ xe của hai vợ chồng Vương Minh.

Khẽ mỉm cười một tiếng Chu Tuấn tung cước đa bay cánh cửa rồi xông vào phòng bếp, đúng như dự đoán bên trong phòng bếp chất đầy thịt họp, túi gạo và một ít bột rõ ràng là bột Chuối Ngô.

- Tên này đúng là đại gia...

Mỉm cười hài lòng vì số lương thực thu được Thanh Hải liếc nhìn Hẩu Tử ra lệnh.

- Hẩu Tử ngươi đem hết số lương thực này lên xe, nhớ tay chân sạch sẽ một chút nếu không ta cắt tay ngươi...

Được Thanh Hải ra lệnh Hẩu Tự hoảng sợ nhanh chống làm theo, còn Thanh Hải thì vô cùng sảng khoái ôm lấy Kim Liên ngồi trên ghế salong trong phòng khách...

Bất chợt từ trên phòng ngủ vang lên những tiếng động nhỏ, nghe thấy thế Chu Tuấn đang ngồi cùng Thanh Hải mỉm cười đê tiện nói:

- Hải ca hình như tên Vương Minh kia còn một nương tử...

- Hay là chúng ta lên đó he... he...

Nghe thấy thế Thanh Hải bóp mạnh lên cập mông to tròn của Kim Liên làm nàng đau điến người rồi nói:

- Chủ ý không tồi, lâu rồi ra chưa chơi hội đồng...

- Đi, lên đó xem sao...

Nói xong Thanh Hải bật cười khoái trá lôi kéo Kim Liên cùng Chu Tuấn chằm chậm tiến đến phòng ngủ. Nụ cười dâm đãng hiện hệ trên khuông mặt hai gã nam nhân...

Bên ngoài nhà ngồi trên một cành cây Trần Lâm không nhịn được bĩu môi kinh bỉ, cái gì mà thay trời hành đạo đúng làm một đám cướp đúng nghĩa, người ta sửa xe cho các người rồi không trả tiền thì thôi còn đánh người cướp của, giờ nương tử của người ta cũng không tha...

Chỉ là tên Vương Minh kia dường như cũng có vấn đề...