Chương 145: Tấn công đàn sơn dương

Trên đường cao tốc một đoàn xe đang chạy như bay trên đường, họ chính là đoàn xe vận chuyển thôn dân từ Bạch Gia thôn đến Phi Vũ thôn.

Số lượng xe mà đám người Lê Dũng có không nhiều nhưng thôn dân và vật phẩm cần vận chuyển lại không ít, thế nên chỉ có thể đi qua lại nhiều đợt, may mắn là được Phi Vũ thôn đã tài trợ nên không lo thiếu nhiên liệu và nhất là có Trần Lâm áp trận nên việc chuyên chở chỉ tốn thời gian không mấy nguy hiểm.

Tuy nhiên không phải tất cả mọi người đều lên đường đến Phi Vũ thôn, đúng như Trần Lâm dự đoán một lượng lớn phần tử vũ tranh vẫn chọn ở lại Bạch Gia thôn, dù sao tường thành bao quanh thôn vẫn còn những kẻ không muốn theo Lê Dũng đều có thể an ổn sống ở đây, thậm chí nếu may mắn còn có thể lập thành một tiểu thế lực.

Ngược lại tất cả thôn dân Bạch Gia thôn đều chấp nhận bỏ đi tìm bến đổ mới, họ đã sống dưới ách thống trị tàn bạo của Vương Báo quá lâu có ngu mới ở lại sống với đám phần tử vũ trang kia mà không đi theo “người tốt” như Lê Dũng.

Dĩ nhiên đám phần tử vũ trang cũng không giám hó hé gì, Lê Dũng tha mạng không giết bọn họ đã là tổ tiên phù hộ rồi ở đó mà còn ra điều kiện với hắn, dù sao vùng hoang nguyên rộng lớn này bắt một số người đi lạc về cũng không phải là không thể, đến lúc đó đâu lại vào đấy. Đáng tiếc Lê Dũng có thể nhân từ nhưng Trần Lâm thì không, đám phần tử vũ trang kia chắc chắn sẽ không có kết cuộc tốt, chỉ là cái chết của bọn chúng nhất định phải có giá trị...

.

Bên kia sau một chặng đường dài, đám thôn dân của Bạch Gia thôn lẫn Phúc Điền thôn đều đã đến được nơi ở mới, khuông mặt của ai nấy đều hiện lên sự vui mừng nhất là thôn dân Bạch Gia thôn, ở đây không hề có sự tồn tại của Chuối Ngô loài cây hại người ám ánh không ít thôn dân Bạch Gia thôn, ngoài ra một thế lực không chấp nhận trồng loại cây kia là một thế lực không tệ...

Tuy nhiên lại có một vấn đề mới phát sinh, đó là số lượng thôn dân tăng lên quá nhanh làm Phi Vũ thôn không đủ sức chứa, cần một quá trình xây dựng và cải tại nhất định.

Tính ra Phi Vũ thôn đã gia nhập một lúc ba thôn trang, bao gồm Phúc Điền thôn, Bạch Gia thôn mới gia nhập, Tân Thành thôn được Lê Dũng gửi lại từ trước và chính bá thân Phi Vũ thôn. Như thế dân số trong thôn lúc này đã lên đến con số gần một nghìn người trở thành một thế lực mạnh nhất của nhân loại tại vùng hoang nguyên này.

Tuy nhiên Phi Vũ thôn lại nằm trên một sườn núi, địa hình khá hiểm trở thích hợp cho việc phòng thủ nhưng nếu muốn phát triển lớn mạnh thì vẫn cần cải tạo lại...

Liếc nhìn ngọn núi trước mặt gọi là Ngưu Đầu sơn nhìn dáng đúng là giống như một cái đầu trâu và Phu Vũ thôn chính là tọa lạc tại cái mũi của đầu trâu kia, Trần Lâm không nhịn được hỏi:

- Tại sao các người không tiến lên trên cao hơn?

- Ta thấy đỉnh núi phía trên Phi Vũ thôn khá thoáng rất thích hợp để xây dựng cắn cứ thậm chí biến cả Ngưu Đầu Sơn thành một đại thành trì cũng không phải là không thể...

Tiểu Vũ thở dài một hơi đầy tiếc nuối như ánh mắt lại tràng đầy giảo hoạt nói:

- Không phải chúng ta không muốn lên đó mà chúng ta không đủ khả năng.

- Trên đó có không ít hung thú đáng sợ, cực chẳng đã chúng ta mới phải xây dựng Phi Vũ thôn ở sườn núi nhỏ kia...

- Không biết đệ có lòng hảo tâm giúp đỡ chúng ta một tay không?

Nghe nàng nói thế Trần Lâm khẽ bỉu môi, rõ ràng là muốn bóc lột mình, tuy nhiên Trần Lâm lại không thể từ chối.

Quả thật địa thế của Ngưu Đầu Sơn rất tốt đến cả Trần Lâm cũng không thể không động lòng, cả ngọn núi Ngưu Đầu như một cái đầu trâu to lớn, địa thế xung quanh vô cùng dốc chỉ có một đừng lên tưng đối dể đi đó là phần mũi trâu cũng chính là Phi Vũ thôn hiện tại, phía trên phần đầu trâu thì vô cùng rộng lớn thoáng đãng nghe nói còn có một hồ nước nhỏ, cuối cùng là hai đỉnh núi cao chót vót như hai cái sừng trâu dùng làm đài quan xác cũng không tệ, thậm chí Trần Lâm còn dự định biến hai đỉnh núi cao kia thành ổ của huyết ưng...

Địa thế như vậy quả thật là pháo đài trong mơ của bất kỳ thế lực nào, tuy nhiên pháo đài kia lại không dễ thu phục một chút nào.

Vùng hoang nguyên này tuy là lãnh địa của đàn chó hoang nhưng không có nghĩ là nó không có các hung thú khác sinh sống mà ngược lại vô số các hung thú sống rải rác khắp vùng hoang nguyên, có kẻ đi săn cũng có kẻ làm con mồi chỉ là chúng đều nhỏ yếu hơn tộc đàn chó hoang mà thôi và Ngưu Đầu Sơn cũng không ngoại lệ.

Phía trên Ngưu Đầu Sơn là một địa phận của một tộc đàn sơn dương, tuy đám sơn dương này thuộc loài ăn cỏ khá hiền không chủ động tấn công kẻ khác nhưng nếu xâm phạm lãnh địa của chúng thì lại là chuyện khá. Dù sao hung thủ cũng tiến hóa không kém, đám sơn dương kia dù không phải đại hung thú cấp cao gì hay nói một các khó nghe nhiệm vụ của chúng chính là làm thức ăn cho những sinh vật khác trong chuỗi thức ăn, nhưng đối với đám người Phi Vũ thôn vẫn là một vấn đề nan giải.

Tuy nhiên đó là đối với người của Phi Vũ thôn còn đối với Trần Lâm thì khác.

Khẽ thở dài một hơi Trần Lâm không còn cách nào khác ngoài việc lê cái thân già cũng hai chú cháu Lê Dũng, Trương Phi, Lãnh Như Sương và một số thôn dân chầm chậm tiến lên đĩnh núi làm thịt đàn sơn dương kia.

Chuyện này mà để đám nữ nhân Hồng Ánh biết được chắc chắn sẽ trợn mắt há mồm kinh ngạc, không ngờ huyết tổ đại nhân lười biếng có tiếng lại bị Tiểu Vũ lôi đầu làm việc, đúng là trời sinh một vật khắc một vật...

Chầm chậm leo lên đỉnh núi, đoàn người không khỏi ngạc nhiên trước khung cảnh thoáng đãng trước mặt, địa thế tương đối trống trải chỉ có những gò đất lớn nhỏ được bao phủ bởi một bãi có xanh tươi tốt cùng một hồ nước nhỏ ở trung tâm ánh lên nhưng tia sáng xanh biếc. Phía trên đồng cỏ là hơn 70 con sơn dương đang gặm cỏ nhưng đó không phải tất cả, phía xa trên các vách núi có gần 40 con khác đang di chuyển. Quả thật đây là một tộc đàn không nhỏ muốn đánh hạ chúng là không dể một chút nào, dù sao chúng cũng là hung thú kích thức của đám sơn dương kia không nhỏ, con trưởng thành phải lớn hơn những con ngựa trước mạt thế một chút, bộ móng cùng cặp sừng công thể hiện rõ chúng dù ăn chay nhưng không phải không biết chiến đấu...

Chỉ là trong mắt Trần Lâm đám sơn dương kia không khác gì những cục thịt di động, do là động vật ăn cỏ nên chúng không hề có khái niệm cày cấp là gì, cả tộc đàn to lớn nhờ vào việc gặm cỏ nên chỉ đến cấp 13 là cao nhất. Hệ thống hàng lâm vẫn không ảnh hướng đến quy luật của đại tự nhiên có kẻ mạnh thì tất có kẻ yếu.

Không một giây chần chờ Trần Lâm quyết định tối nay ăn lẩu dê, cấp tốc hóa thành một làn khói lao đến trước, phía sau đám người Lê Dũng cũng giật mình chạy theo.

Bên kia đàn sơn dương cũng cảm nhận được có kẻ xâm nhận, những con trưởng thành kêu lên một tiếng rồi lao đến chống trả, ngược lại những con cái và con non quay người bỏ chạy...

Thấy đám sơn dương gần 50 con đang lao đến đám người Lê Dũng thoáng hoảng sợ vội vàng nổ súng muốn bắn chết chúng, tuy nhiên nếu đàn sơn dương dễ ăn như vậy thì người của Phi Vũ thôn đã tự mình giải quyết cần gì đến Trần Lâm đích thân xuất thủ.

Khi những viên đạn đang bay đến thì đàn sơn dương cũng có biến hóa, cơ thể của chúng bất chợt sáng lên rồi dần dần kim hóa, một lớp lông hoàng kim chầm chậm bao phủ cơ thể chúng từ đầu đến chân trông như một đàn dê bằng vàng, nhưng viên đạn phá không lao đến bắn vào người chúng như va chạm vào kim loạt ánh lên tia lửa rồi lệch hướng bay đi...

Thấy thế Trần Lâm không khỏi giật mình qua Lê Dũng cười nói:

- Này Lê Dũng, đừng nói bọn chúng là anh em của anh đấy nhé...

Nghe Trần Lâm nói thế Lê Dũng khóe miệng co giật không biết phải nói gì cho đúng, quả thật năng lực của đám sơn dương kia khá giống hoàng quang của Lê Dũng, đều có thể chống chịu được súng đạn hay nhưng công kích khác.

Tuy nhiên thông qua quỷ nhãn Trần Lâm biết rõ hình thức hoạt động của cả hai là khác biệt, năng lực kim hóa của đàn sơn dương thuộc dạng cường hóa, cho nên nói cho đúng thì năng lực của chúng thuộc chung nhóm với gia tốc của Lê Quý hay thú hóa của Trương Phi hơn, còn hoàng quang của Lê Dũng thì giống như siêu năng lực dù rất mạnh nhưng không hề tăng tí sức mạnh nào cho nhục thân.

Đáng tiếc răng lúc này chưa có ai rảnh rỗi đi nguyên cứu và phân loại sâu về các dạng năng lực nên sự đáng giá là chưa khách quanh, mãi đến sau này người ta mới đại khái phân chia năng lực thành ba loại tương ứng với ba cấp độ để dễ dàng phân loại.

Ba loại đó bao gồm:

Cường Hoá giả tương ứng với những kẻ sở hữu năng lực thuộc dạng cường hóa nhục nhân, ví dụ điển hình chính là gia tốc của Lê Quý, thú hóa của Trương Phi hay gia tăng sức mạnh của lão cha Trần Thiên ngày trước.

Dị Năng giả chỉ những kẻ sở hữu nặng lực thuộc dạng dị năng như tương tự như hoàng quang của Lê Dũng hay huyết sắc hung hầu của Minh Nguyệt.

Cuối cùng là Siêu Việt giả chỉ những kẻ có khả năng không chế các năng lực của tự nhiên như trọng lực thuật của Vương Báo, khả năng phun lửa hay phóng điện.

Tương ứng với đó là ba cấp độ đã nói từ trước là năng lực thuộc dạng phổ thông, quý hiểm và độc nhất.

Dĩ nhiên kẻ nghĩ ra chuyện phân chia này không ai khác chính là nhân loại và bản thân cái sự phân chi này cũng tráng ngập khuyết điểm, điển hình nhất chính là hắc hỏa của mỹ phụ Huỳnh Dao và điều khiển máu của Hồng Ánh. Thế nên đây chỉ mà một sự phân chi để tham khảo mà thôi, nhưng nhân loại lại dùng nó làm thước đo cho sức mạnh của một cá nhân, chính vì thể đã hình thành nên những phân chia trong nhân loại giữa kẻ phổ thông và thiên tài...

Tuy nhiên đó là chuyện của tương lai một tương lai rất xa còn hiện tại Trần Lâm thích thú với năng lực của đàn sơn dương hơn việc phân chia năng lực...

Rút ra Tà Nguyệt đao đeo bên hông Trần Lâm tung người nhảy lên không trung rồi chém một đao xuống đàn sơn dương.

Tà Nguyệt Trảm bá đạo tuyệt luân ánh một một đường chém ngang dọc xanh thẩm bay về phía đàn sơn dương, nhưng đường cắt xé ngang dọc nhưng muốn cắt cả không gian chém vào người con sơn dương dẫn đầu trực tiếp biến nó thành thịt bâm ngã trên mặt đất, tuy nhiên đàn sơn dương phái sau chỉ hướng chịu dư chấn nên chỉ bị thương nhẹ không hề hấn gì, đủ thấy sức phòng thủ của chúng là khá kinh khủng.

Phía sau Lê Dũng cũng đã tham gia cuộc chiến, quanh cơ thể hắn hiện lên một vòng hoàng quang như một vệ thần chắn trước đàn sơn dương đang lao đến, vòng hoàng quang của Lê Dũng không chỉ chắn được đạn mà gần như có thể ngăn được mọi loại công kích, đàn sơn dương điên cuồng xông lên húc vào vòng hoàng quang chỉ có thể làm nó rung lên không thể phá nát nó ngay được.

Chóp lấy thời cơ đó Lê Quý cùng Trương Phi lao nhanh đến tập kích những con sơn dương lạc đàn, Lê Quý với khả năng gia tốc của mình như một u linh quỷ dị lướt quanh đàn sơn dương một kích đánh lén chúng, để phát huy hết khả năng của lão Trần Lâm đã “bán trả góp” cho lão một thanh đao phẩm ấy chất tím làm Lê Quý mừng đến phát khóc, tuy không phải tím độc nhất nhưng với sớm nghèo như vùng hoang nguyên này thậm chí là cả Vũng Hải thì nó chính là bảo vật vô giá rồi.

Chỉ là Trần Lâm đã phạm một sai làm chết người đó chính là để cho Tiểu Vũ biết cậu giàu, thế là nếu Trần Lâm không bán trả góp cho Tiểu Vũ gì đó tương tự thì tất sẽ có máu chảy đầu rơi, dĩ nhiên chừng nào Tiểu Vũ sẽ trả thì là một ẩn số trong suốt cuộc đời chính chiến của Trần Lâm. Khóc không ra nước mắt Trần Lâm đành cắn răng “bán” cho nàng, còn bán cái gì thì chỉ có hai người biết và ngày nào trả tiền thì chỉ có Tiểu Vũ biết.

Ngược lại Trương Phi thì không cần lắm đến vũ khí hai cây rìu chiến phẩm chất lam là đủ với hắn rồi, năng lực thú hóa của Trương Phi đã cực kỳ bá đạo tổng cộng có bốn dạng biến hóa, ở mỗi dạng đều đem đến cho hắn một loại sức mạnh đặc biệt, tuy nhiên hiện tại Trương Phi chỉ có thế biến thành ngưu nhân và người sói nhưng nhiêu đó thôi cũng khiến hình tức chiến đấu của hắn trở nên cực kỳ đa dạng.

Hóa thành dạng ngưu nhân Trương Phi được tăng tối đa chỉ số sức mạnh và một ít chỉ số thể chất khiến hắn như một ngưu ma vương thực thụ một rìu bổ chết một con sơn dương...

Chỉ là ngoài bốn người chơi cấp cao kia, các thôn dân cấp thấp rất khó lòng đối phó với đàn sơn dương, súng đối với chúng không mấy hiệu quả nên chỉ có thể cận chiến lợi dựng sự sắc bén của trang bị trắng hoặc lục từ từ giết chết chúng...

Bên trong đàn sơn dương Trần Lâm tự như ma thân một người một cõi say sưa chém giết đàn sơn dương như giết gà, máu tươi chảy ra lênh láng nhuộm đỏ cả mặt đất, vũ khí phẩm chất tím đã có thể chém giết những con sơn dương dù đã kim hóa này huống chi là Tà Nguyệt đao, lưỡi đao sắc bén dễ dàng cắt đứt mọi thứ trên đường đi của nó.

Tuy nhiên Trần Lâm không hề phát hiên ra rằng mỗi lần chém giết một sinh mạng lưỡi đao Tà Nguyệt lại ánh lên những tia sáng xanh đen kỳ lạ...

Rốt cuộc đàn sơn dương cũng nhận thấy mình đụng phải thiết bản, chúng cấp tốc quay đầu muốn bỏ chạy.

Thấy hết Lê Quý và Trương Phi muốn đuổi theo tuy nhiên Lê Dũng đã ngăn lại, 50 con sơn dương trưởng thành bị họ giết gần một nữa đây làm một lượng thịt vô cùng lớn cần được xử lý nếu không sẽ thu hút những hung thú ăn thịt kéo đến, dù trên núi Ngưu Đầu khá cao và xa nhưng ai mà biết được cẩn thân vẫn hơn. Ngoài ra tuy Trần Lâm “đứng mũi chịu sào” giết chết không ít sơn dương nhưng áp lực phía sau là không nhỏ, một số thôn dân đã bị thương cần được chửa trị. Không chỉ thế đàn sơn dương rất khôn khi chạy xuống vát núi vô cùng dốc, chẳng may có bất trắc gì thì được không bằng mất huống hồ họ đã đạt được mục đích của mình...

Tuy nhiên Trần Lâm lại có ý nghĩ khác khẽ vỗ vai Lê Quý cười nói:

- Không sao đâu ta cùng chú Quý đi thám thính tình hình một lúc...

Nói xong Trần Lâm vui vẻ kéo Lê Quý đi rõ ràng làm muốn đuổi theo đàn sơn dương.

Thấy thế Trương Phi ánh mắt không khỏi sáng lên vội vàng đuổi theo.

- Chờ ta với, ta cùng đi thám thính với các người...

Còn Lê Dũng nhìn ba tên ham vui kia thì không khỏi lắc đầu cười khổ rồi bảo một thôn dân chạy xuống Phi Vũ thôn để mọi người lên đây hổ trợ...

Bên kia vách núi đàn sơn dương đang cấp tốc bỏ chạy, với khả năng leo núi của mình vách núi kia không là gì với chúng, tuy nhiên lại có ba tên ôn thân đang đuổi theo.

Đứng trên vách núi Trương Phi không khỏi lắc đầu thở dài núi.

- Bọn này chạy nhanh thật...

- Thôi chúng ta về vậy...

Quả thật họ không có khả năng leo núi như đàn sơn dương kia nên đành bó tay, lớ không may té xuống thì nguy.

Tuy nhiên Trần Lâm lại có thế, khẽ cười một tiếng Trần Lâm tự tinh nói:

- Các người ở đây đợi ta một lúc ta xuống đó bắt vài con.

Nói xong Trần Lâm hóa thành một làng khói bay xuống vách núi trước ánh mắt kinh ngạc của hai người Lê Quý và Trương Phi.

Nhìn “hóa khói chi thuật” của Trần Lâm, Trương Phi không khỏi ức ao nói:

- Năng lực hóa khói kia thật là báo đạo, không chỉ có thể không sợ súng đạn mà còn có thể tương đối bay được, đúng là quá tiện dụng.

Nghe thấy thế Lê Quý khẽ gật đầu rồi rồi lại lắc đầu nói:

- Phải đứng là bá đạo thật, tuy nhiên ta thích tàng hình hơn...

- Còn độc giả thích cái nào hơn thì ta không biết chứ ta chắc lão tác cũng như ta... ^_^

Bên dưới vách núi Trần Lâm trong dạng khói lượn một vòng đánh giá từng con sơn dương một đang chầm chậm trèo xuống, có lễ mục tiêu của chúng là qua ngọn núi kế bên, dù sao đây cũng không thiếu các ngọn núi tốt...

Bất bởi như đã tìm được con mồi thích hợp Trần Lâm lao đến cắm Tà Nguyệt đao vào vách núi rồi đưa tay nắm lấy sừng một con sơn dương non bụ bẩm rồi ném mạnh lên vách núi phía hai người Lê Quý đang đứng...

Bên trên thấy một con sơn dương tự dương bay lên hai người giật mình vội vàng ôm lấy nó.

Ôm lấy con sơn dương non lúc này đầu óc đã quay cuồng sau pha bay lượn, Lê Quý không nhịn được nhìn Trương Phi nói:

- Như vậy cúng được sao...

Cứ thế Trần Lâm cấm đao trên vách núi Lâm điểm tựa chờ đợi thời gian loading của quỷ ảnh độn thuật rồi tiếp thục tìm kiếm con mồi tiếp theo rồi lại lao đến ném nó lên cho hai người phía trên hứng...

Mãi đến khi hoàng hôn buôn xuống ba người Trần Lâm mỗi người ôm ba con sơn dương đã bị trối chặc trở về.

Trên đường đi Trương Phi công trên lưng hai con sơn dương con, một tay thì kẹp lấy một con khác tò mò hỏi Trần Lâm:

- Đại lão chúng ta bắt đám sơn dương này về làm gì không giết thịt cho nhanh...

Nghe thấy thế Trần Lâm mỉm cười nói:

- Xăng của các ngươi không còn nhiều, sau này xe sẽ không thể dùng được nữa...

- Sao không bắt mấy con sơn dương con này về làm vật cưỡi.

Nghe thấy thế Lê Quý lẫn Trương Phi an ánh mắt không khỏi sáng lên vô thức nghĩ đến cảnh cưỡi trên lưng hoang kim sơn dương, đám sơn dương này quả thật là vật cưỡi không tệ.