Chương 142: Hắc thủ sau màn một

Cách Bạch gia thôn không xa, một chiếc xe ôtô đang điên cuồng chạy trên đường để lại một làn khói dài phía sau, nó không gì khác chính là chiếc xe đang tháo chạy của Vương Báo, biết không thể giữ được Bạch Gia thôn Vương Báo vô cùng dứt khoát gôm hết súng ống đạn dược cùng lương thực rồi dẫn theo Vương Ngôn, Trương Tam và gần 30 thuộc hạ trung thành bỏ chạy để mặc đám thôn dân kia rơi vào miệng chó hoang...

Ngồi trong xe ánh mắt Vương Ngôn đầy lo lắng nhìn Vương Báo hỏi:

- Anh Báo bây giờ chúng ta phải làm sao?

Nghe Vương Ngôn hỏi Vương Báo chỉ biết lắc đầu thở dài, đàn chó hoang tấn công quá mức bất ngờ khiến hắn không kịp trở tay chỉ có thể đi đến đâu tính đến đó...

Khẽ suy nghĩ một lúc Vương Ngôn nhìn qua Vương Báo nhỏ giọng nói:

- Báo ca hay là chúng ta đến Vũng Hải cầu cạnh đám người kia, dù sao bọn chúng cũng nhận không ít thứ tốt từ chúng ta...

- Đến đó địa vị của chúng ta cũng không tệ...

Thật tế đám người Vương Báo có hai con đường để chọn. Đầu tiên là như Vương Ngôn nói đến Vũng Hải gia nhập vào chính phủ, dù sao họ cũng là những người chơi cấp độ khá cao và có nhiều người, đến đó có thể làm một tiểu thống lĩnh tuy không được thoải mái như trước kia nhưng lại khá ổn định. Còn lại là tạo dựng lại từ đầu, xung quanh đây không ít các thế lực nhỏ chỉ cần đánh chiếm nó có thể tạo dựng lại cơ đồ, dù sao họ có đến 30 người lại có súng ống đạn dược việc đánh chiếm một thôn trang khác là không khó.

Tuy nhiên đều làm họ lo lắng khi ở lại chính là Phi Vũ thôn, dù sao đám người Vương Báo cũng có thù hận không nhỏ với thôn trang kia, biết được Bạch Gia thôn thất thủ đám người Phi Vũ thôn chắc chắn sẽ không cho đám Vương Báo dễ dàng phất cờ khởi nghĩa...

Tuy nhiên Vương Báo là một kẻ đầy tham vọng, hắn không chấp nhận làm thuộc hạ cho người khác nên rất khó để hắn chịu đầu quân cho Vũng Hải...

Khẽ hít sâu một hơi Vương Báo lạnh giọng nói:

- Chúng ta đến Mục Sơn thôn ở phía bắc xem sao...

- Địa thế ở đó cũng khá tốt, ngoài ra cũng khá xa Phi Vũ thôn kia...

- Ta tinh chỉ cần một khoảng thời gian ngắn chúng ta nhất định có thể gây dựng nó không thua gì Bạch Gia thôn...

Thấy Vương Báo đã quyết như thế Vương Ngôn chỉ biết gật gật đầu làm theo, mặc dù không chỉ Vương Ngôn mà chính bản thân Vương Báo cũng hiểu rõ đây không phải quyết định tốt nhất, để gây dựng một thế lực lớn thì tiên cơ và sức mạnh là đều quan trong nhất, mà cả hai họ đều không có...

Quả thật một đàn chó hoang đã đánh sập tương lai của Vương Báo, giờ đây nếu may mắn thì Vương Báo chỉ có thể gây dựng một thể lực trung lưu của vùng hoang nguyên này mà thôi, còn vị trí bá chủ kia rất cay đắng lại rơi trên đầu Phi Vũ thôn kẻ may mắn trong cuộc chơi.

Tuy nhiên Vương Báo tin rằng Phi Vũ thôn kia cũng không thọ lâu, Vũng Hải sẽ không để những kẻ đối đầu với mình trở thành một đại thế lực độc nhất một vùng, đế lúc đó chắc chắn họ sẽ xuất binh tiêu diệt Phi Vũ thôn như thế Vương Báo vẫn còn cơ hội đông sơn tái khởi...

Quả thật suy nghĩ của Vương Báo không hề sai, Phi Vũ thôn chống lại kế hoạch trồng Chuối Ngô của Vũng Hải từ đó trở thành cái gai trong mắt họ. Tuy nhiên dù chỉ các 2-3 ngày đường nhưng Vũng Hải thật không rảnh để xuất binh nhổ cái gai kia, ngoài ra đứng sau thao túng để các thể lực phụ thuộc khác như Bạch Gia thôn tấn công Phi Vũ thôn kia lại tốt hơn rất nhiều nên Vũng Hải không cần thiết phải động binh dẹp loạn.

Nhưng nếu hai trong số ba thế lực đã bay màu và kẻ trở lành lão đại duy nhất ở đây mà Phi Vũ thôn thì mọi chuyện lại khác, đến lúc đó Vũng Hải chắc chắn sẽ buộc phải xuất thủ tiêu diệt Phi Vũ thôn kia, như thế Vương Báo sẽ có cơ hội...

Tuy nhiên một điều đáng tiết là suy nghĩ của Vương Báo dù hoàn toàn có cơ sở và khả năng đúng cũng rất cao nhưng hắn lại tính thiếu một Trần Lâm hay nói đúng hơn hắn không tính đến một đại tộc từ phía tây hoang nguyên đang ầm ầm kéo quân đến...

Ngồi một bên Trương Tam dù đã bị thương không nhẹ quấn băng cả vai trái nhưng khi nghe quyết định muốn làm lại từ đầu của Vương Bảo, hắn không khỏi vui mừng cười lớn:

- Ý của Báo ca quả thật rất hợp ý tôi, chúng ta việc gì phải đến Vũng Hải làm chó cho đám người kia...

- Ở đây tự lập làm vương không phải vui thú hơn sao?

Ngồi một bên Vương Ngôn nghe được những lời nói của Trương Tam không nhịn được lắc đầu cười khổ...

Vương Báo thì một lòng muốn xưng vương không muốn làm chó cho kẻ khác còn Trương Tam thì chỉ là một tên võ bì suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện tự do ăn chơi không thích gò bó, ngược lại Vương Ngôn tuy rất tham tài háo sắc nhưng lại là một kẻ có đầu óc và đặc biệt rất sợ chết.

Tuy không phải quá thôn minh nhưng sau chuyện đàn chó hoang tấn công hắn đã ý thức được một vấn đề đó là sức mạnh, Vương Báo có thể thành lập một Bạch Gia thôn khác nhưng điều gì đảm bảo là cái thôn kia có thể trụ vững trước đàn chó hoang nếu chúng tấn công lần nữa, Vương Báo đã bại và bỏ chạy một lần Vương Ngôn tinh nếu có lần sau viễn cảnh tương tự vẫn sẽ xảy ra, cho nên đối với hắn cầu cạnh một đại thế lực mới là an toàn nhất chỉ là hai tên kia lại không nghĩ nhiều đến vậy...

Bất chợt khi cả ba đại thủ lĩnh đang chạy nạn của Bạch Gia mỗi người đều đang có sự suy nghĩ của riêng mình thì bất chợt dị biến phát sinh...

Trên đường cao tốc vô số những con chó hoang bất chợt xuất hiện ầm ầm chạy theo đoàn xe của Vương Báo...

Thấy thế đám thuộc hạ của Vương Báo đều hoảng sợ vội vàng tăng nhanh tốc độ muốn bỏ lại đàn chó hoang, tuy nhiên không hiểu vì nguyên nhân gì mà đàn chó hoang đến chết cũng không chịu bỏ bám riết lấy đoàn xe...

Ngồi bên trong xe Trương Tam tức giận chửi ầm lên:

- Con bà nó...

- Đàn chó chết này phát điên rồi hay sao mà lại đổi theo chúng ta không chịu bỏ?

Bên kia Vương Báo cũng tức giận không kém, ánh mắt liếc nhìn đàn chó hoang đang điên cuồng đuổi theo lạnh giọng nói:

- Kỳ lạ tại sao đàn chó hoang kia lại đuổi theo chúng ta, đám thôn dân kia không phải ngon hơn sao?

Rõ ràng đàn chó hoang ngoài kia đã đuổi theo họ từ Bạch Gia thôn đến tận đây.

Nhưng nghĩ ra đều gì đó Vương Ngôn lo lắng nói:

- Báo ca không lẽ chúng ta bị người ta chơi...

- Nhưng kẻ nào lại có bản lĩnh đến vậy...

Nghe Vương Ngôn nói như thế Vương Bảo không nhịn được trầm tư suy nghĩ, rõ ràng chuyện đàn chó hoang tấn công không chỉ bất ngờ mà còn quá mức vô lý, bây giờ chúng lại bỏ qua Bạch Gia thôn mà đuổi theo họ, nếu nói chuyện này không có vấn đền có đánh chết Vương Báo cũng không tinh...

Tuy nhiên Vương Báo không có cơ hội nghỉ ngợi nhiều, khi chiếc xe của hắn đang cấm đầu chạy trên đừng thì một đạo hoàng phong cấp tốc đuổi theo dần dần vượt qua chiếc xe của Vương Báo, từng trong ngọn hoàng phong một con chó hoang hình thể to lớn chợt hiện ra rồi phá vỡ cửa kính lao vào trong xe, không một giây chần chờ con chó hoang há cái miệng đầy răng nanh cắn đứt đầu tên phần từ vũ trang đang điều khiển chiếc xe...

Không có người điều khiển cộng với sự xuất hiện bất ngờ của con chó hoang làm cho bên trong xe trở nên tán loạn, chiếc xe mất lái đầm vào một gốc cây ven đường làm cho ai nấy trong xe đều té ngã chấn thương không ít, chí có con chó hoang kia là đã sớm hóa thành một đạo hoàng phong bay đi mất...

May mắn là những người trong xe đều là người chơi có cấp độ nhất định, được hệ thống cường hóa nên không mất mạng sau vụ tai nạn nhưng vẫn thụ thương không nhẹ...

Vương Báo tức giận bò xuống xe ánh mắt sắc lạnh nhìn đàn chó hoang biến dị đang bao vây xung quanh, phía sau hắn là Trương Tam và đám phần tử vũ trang dưới trướng, dù đa phần đều đã thụ thương không nhẹ nhưng trước tình huống nguy cấp này bọn họ cũng không cách nào khác ngoài xuống xe chiến đấu...

Nhìn đàn chó hoang biến dị đang bao vây ánh mắt Vương Báo sắc lạnh như băng trầm giọng nói:

- Trương Tam tìm cách kéo chiếc xe ra, Vương Ngôn ngươi phụ trách khởi động xe...

- Còn lại các anh em theo ta chém giết đám chó hoang kia...

- Đây là cơ hội sống duy nhất của chúng ta...

Nghe mệnh lệnh của Vương Báo, Trương Tam cắn răng dẫn theo một vài phần tử vũ trang tìm cách kéo chiếc xe ra, do bị đâm là không nhẹ chiếc xe bị sa lầy vào vũng bùn bên đường nên muốn kéo nó ra là khá khó khắn, may mắn là những người ở đây không phải người bình thường nên hoàn toàn có thể dùng cách thủ ôn nhân là kéo nó ra nhưng vẫn mất một khoảng thời gian nhất định...

Thời gian đó chính là vấn đề của Vương Báo, sống hay chết là xem ở hắn có cầm chân được đàn chó hoang hay không...

Bên phía đối diện cẩu vương sau khi giết chết tên phần tử vũ trang đang láy xe làm cho con xe kia đâm đầu vào gốc cây thì không có động tĩnh gì khác chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn đám người Vương Báo. Tuy nhiên xung quanh nó đàn chó hoang bắt đầu hành động, chúng điên cuồng lao lên bất chấp nguy hiểm muốn tiêu diệt bằng được đám nhân loại trước mặt...

Thấy thế Vương Báo vô cùng tức gian dẫn theo đám thuộc hạ xông lên đối đầu với đàn chó hoang, may mắn cho Vương Báo là những chó hoang có thể đuổi kịp là không nhiều, đại lương chó hoang đã bị bỏ lại phía sau tạm thời chưa đến được. Tuy nhiên những con chó hoang trước mặt tuy số lượng không nhiều nhưng chất lượng lại không kém, chúng đều là những con chó hoang có cấp độ cao của tộc đàn sở hữu phẩm chất vô cùng ưu tú, thể nên trận chiến này là không hề dễ dàng...

May thay Vương Báo cũng không phải ăn chay...

Khẽ rút ra thanh đao đeo bên hông Vương Báo không dùng súng chiến đấu mà quyết định lao đến cận chiến với đàn chó hoang, thanh đao trong tay hắn là một thanh đao phẩm chất lam vô cùng quý giá với một tiểu thế lực như Bạch Gia thôn, nhờ có nó Vương Báo đã chém giết không ít kẻ thù và lần này cũng vậy.

Vung mạnh thanh đao trong tay, lưỡi đao sắc bén cắt đôi một con chó hoang biến dị đang lao đến khiến huyết tinh bắn ra tung toé dính lên một bên mặt của Vương Báo trong vô cùng dọa người, tuy nhiên Vương Báo không có thời gian lao nó đi vì hai con chó hoang khác đã tập kích sau lưng hắn...

Cảm thấy hơi thở tanh hôi đang tỏa ra phía sau mình Vương Báo không hề quan mang chém một đao ra phía sau giết chết một con chó hoang có ý định tập kích, tuy nhiên kẻ cập kích không chỉ có một, lợi dụng thời gian lúc Vương Báo đang chém giết đồng bạn của mình con chó hoang biến dị còn lại vòng quá muốn cắn vào chân hắn...

Nhìn cái miệng đầy răng nanh muốn cắm và chân mình, đồng tử Vương Báo không khỏi co rút lại muốn lui ra né tránh nhưng không kịp. Bất chợt một viên đạn bay đến bắn bể đầu con chó hoang cứu nguy cho Vương Báo...

Đàn chó hoang điên cuồng lao đến muốn xử lý đám nhân loại trước mặt, Vương Báo thân là thủ lĩnh cũng là người mạnh nhất trong đoàn người nên lao đến đứng mũi chịu sào còn đám thuộc hạ của hắn thì phía sau xạ kích, rất may cho Vương Báo nhóm thuộc hạ này đều là những thuộc hạ trung thành với hắn, khi thấy Vương Báo gặp nguy hiểm một tên thuộc hạ nhanh tay nổ súng bắn chết con chó hoang đang tập kích cứu Vương Báo một mạng...

Tuy nhiên áp lực của đoàn người không vì thế mà giảm đi mà càng lúc càng tăng lên, phía xa đại quân chó hoang gần một nghìn con đang ầm ầm kéo đến ngày một gần, nếu để chúng đến mà xe vẫn chưa được kéo ra thì đoàn người không còn hy vọng...

Ý thức được việc này Vương Báo tức giận chém chết một con chó hoang đang lao đến rồi hét lên:

- Trương Tam xong chưa, nếu không nhanh lên chúng ta chỉ có nước chết hết...

Bên kia Trương Tam nghe thấy vậy cắn răng dùng lực kéo chiếc xe đang chầm chậm nhích lên rồi hét lớn:

- Sắp... sắp xong rồi...

- Tổ bà nó... sao chiếc xe này lại nặng như vậy...

Khẽ nhìn chiếc xe đang chầm chậm được kéo lên Vương Báo rốt cuộc cũng thở ra một hơi, rất có thể họ còn hy vọng sống...

Bất chợt khi Vương Báo thoáng phân tâm cẩu vương vô cùng vô sỉ xuất thủ, nó cấp tốc lao đến như một cơn gió rồi há miệng muốn cắn vào đầu Vương Báo...

Cảm nhận được hơi thở tanh hôi đang ập vào mặt mình Vương Báo hoảng sợ vội vàng chém một đao muốn ngăn cản cẩu vương, tuy nhiên trước một đao của Vương Báo cẩu vương chỉ nhẹ nhàng né tránh ánh mắt nhìn Vương Báo đầy tiếu ý...

Nhìn thấy ánh mắt kia đồng tử Vương Báo không khỏi co rút lại, một dự cảm nguy hiểm hiện ra trong lòng hắn...

Không một giây chần chờ Vương Báo vội vàng nhảy ra xa muốn né tránh nhưng đã quá muộn, một con chó hoang cao cấp đã mai phục từ trước chờ đợi Vương Báo phân tâm đối khi đầu với cẩu vương bất ngờ xuất thủ, nó cấp tốc lao đến không kém gì cẩu vương rồi cắn vào tay Vương Báo...

Tuy nhiên Vương Báo cũng không phải dạng vừa, khi con chó hoang kia vừa lao đến Vương Báo cũng phát động nặng lực của mình, một sức ép vô hình đề lên người con chó hoang khiến nó mắt thăng bằng ngã quỵ xuống đất rồi bị Vương Báo nhanh chống chép chết...

Vương Báo có thể đưa Bạch Gia thôn thành một thế lực hùng mạnh nhất vùng hoang nguyên này không phải không có nguyên nhân của nó, không chí có đầu óc mà năng lực của hắn cũng vô cùng mạnh, năng lực đó gọi là “kiều khiển trọng lực”.

Kiều khiển trọng lực tên như ý nghĩ, tăng cao hoặc giảm nhẹ trọng lực ở một khoảng không gian nhất định, lúc nãy Vương Báo đã sử dụng nó lên người con chó hoang kia khiến nó mất thăng bằng rồi ngã quỵ, quả thật năng lực này của Vương Báo vô cùng mạnh, nếu xuất thủ đúng lúc hoàn toàn có thể thay đổi cục diện trận đấu. Tuy nhiên nó cũng giống như “niệm lực” của Thanh Thanh có một khuyết điểm yếu trí mạng chính là độ mạnh yếu hoàn toàn thụ thuộc vào chỉ số tinh thần, cho nên Vương Báo chỉ có thể tác động nhẹ lên một khoảng nhỏ nhất định làm cho đối thủ bị bất ngờ mà thôi, còn cái ngày mà Vương Báo có thể dùng trọng lực thuật đề chết đối thủ làm một ngày rất rất xa và chỉ sợ hắn không thể đến được cái ngày đó...

Bên phía đối diện cẩu vương cũng ý thức được năng lực quỷ dị của tên nhân loại kia nên không hề động thủ chỉ lui ra sau cho thuộc hạ tiến lên, bất chấp sống chết bốn năm con chó hoang cao cấp theo mệnh lệnh của cẩu vương điên cuồng lao đến Vương Báo...

Thấy thế Vương Báo vô cùng tức giận lần đầu tiên trong đời hắn bị chơi hội đồng như vậy, tức giận chém một đao về phía con chó hoang đang lao đến, Vương Báo không phải người chơi hệ tinh thần nhưng năng lực của hắn lại là tinh thân, thế nên dù rất muốn nhưng Vương Báo không thể dùng “điều khiển trọng lực” liên tục được chỉ có thể vừa đánh vừa lui nhờ sự yểm trợ của đám thuộc hạ mà câu giờ...

Bất chợt khi đám người Vương Báo sắp không thể chống đỡ được nữa thì một tiếng máy nổ ầm ầm vang lên, rốt cuộc sau bao phen cố gắng, đám người Trương Tam cũng kéo được chiếc xe ra rồi khởi động nó.

Thấy được chiếc xe đã khởi động được ai nấy đều vui mừng khôn xiết vội vàng leo lên xe, chỉ có Vương Báo và Trương Tam còn đứng lại chặn hậu...

- Báo ca chúng ta đi...

Trường Tam vung quyền đánh bay một con chó hoang đang lao đến rồi nói.

Nghe thấy thế Vương Báo khẽ gật đầu rồi một lần nữa phát động trọng lực thuật của mình, tuy nhiên lần này sức mạnh và phạm vi lớn hơn trước rất nhiều trực tiếp đè đàn chó hoang gần đó xuống làm cho chúng di chuyển vô cùng khó khăn...

Mỉm cười đắc thắng Vương Báo vội vàng quay người lại muốn leo lên xe, tuy nhiên đúng lúc hắn đăng bước vào trong xe thì một thanh chủy thủ đã lao đến đâm vào người Vương Báo rồi kéo hắn xuống đất rơi vào vòng vây của đàn chó hoang.

Thấy thế Trương Tam lo lắng muốn nhảy xuống xe giúp đỡ nhưng đàn chó hoang đã nhanh hơn vây kinh lấy Vương Báo...

Nhìn nhưng con chó hoang đang chầm chậm bao quanh xe Vương Ngôn tuyệt vọng hét lên:

- Báo... Báo ca, xin lỗi anh!

Nói xong Vương Ngôn đạp mạnh chân ga lao đi bỏ mặc Vương Báo đang bị đàn chó hoang bao vây.

Bên kia Vương Báo điên cuồng chốn trả những con chó hoang đang không ngừng lao đến, ánh mắt tức giận nhưng đầy bất lực nhìn chiếc xe đang lao nhanh đi phía xa...

Đây có lẽ là quả báo của hắn, Vương Báo để giữ mạng bỏ lại Lý Tứ ở Bạch Gia thôn, nay đám thuộc hạ của hắn lại vì giữ mạng mà bỏ lại hắn ở đây...