Chương 140: Vương Báo bỏ chạy

Bạch Gia thôn một trong các thôn trang lớn nhất của vùng hoang nguyên tây Vũng Hải, cả thôn trang được bao quanh bởi một bước tường cao 3m vô cùng kiên cố, tuy nhiên dù là một trong các thế lực lớn nhưng bức tường thành bao quanh Bạch Gia thôn vẫn chỉ là một bước tường bao bằng xi măng trên trong được đắp đất cao lên để đi lại không thể nào so sánh với các đại thành như tường thành ở căn cứ Minh Nhật trước kia và càng không thể so sánh với đại thành của huyết tộc có thể cho các chiến sĩ đi lại thoải mái trên đó.

Lúc này xung quanh bước tường đang có vô số con chó hoang biến dị không ngừng lao đến, bước tường chỉ cao 3m vốn dĩ nó sinh ra để cản chân thây ma nên một cho chó hoang hoàn toàn có thể lấy đà nhảy lên một cách dễ dàng, chính vì thể đám phần tử vũ trang đều vô cùng sợ hãi không ngừng nổ súng ngăn cản đàn chó biến dị...

- Khốn kiếp sao bọn chó hoang này lại tấn công chúng ta...

Trương Tam tức giận nổ súng bắn bể đầu một con chó biến dị đang lao đến không nhịn được chửi ầm lên.

Nghe Trương Tam tức giận chửi bởi Vương Báo đang chỉ huy đám thuộc hạ cũng không nhịn được nhíu mày trầm tư, quả thật chuyện đàn chó hoang tập kích không phải lần đầu nhưng những lần trước chỉ là ba bốn con đi lạc vô tình tiếp cận thôn trang mà thôi, chưa một lần nào đàn chó hoang lại kéo đại quân tấn tông một thôn trang của nhân loại. Chuyện này chắc chắn có vấn đề.

Tuy nhiên lúc này Vương Báo không có thời gian suy nghĩ nhiều, mặc dù đàn chó hoang không ngừng xông lên muốn tiếp cận bước tường đều bị bắn hạ nhưng điều đó không làm Vương Báo vui lên tí nào mà càng ngày càng lo lắng, đạn của Bạch Gia thôn không nhiều nếu cứ tiếp tục tiêu hao như thế này chỉ chẳng mấy chốc số đạn còn lại sẽ hết sạch trước khi đàn chó hoang bị tiêu diệt..

Bên kia trong đàn chó hoang, một con chó hoang hình thể đồ sộ lớp lông ngắn màu vàng nâu đất đang lặng lẽ nhìn về phía Bạch Gia thôn nơi mà đồng tộc của nó đang không ngừng lao lên rồi bỏ mạng, ánh mắt hiện lên một tia hung quang như muốn nuốt sống thôn trang trước mặt, nó chính là Cẩu Vương con chó đầu đàn của đàn chó hoang và cũng là bá chủ thật sự của vùng hoang nguyên này...

Nhìn các đồng loại không ngừng bị bắn chết Cẩu Vương tức giận gầm lên một tiếng, nghe tiếng kêu của Cẩu Vương ba con chó hoang đứng cạnh nó cũng bắt đầu hành động, chúng cấp tốc lao đến hòa cùng đàn chó hoang đang trở nên cuồng bạo điên cuồng xông lên bất chấp mưa đạn đang trút xuống...

Trên bước tường những tên phần tư vũ trang vẫn điên cuồng nổ súng không hề biết rằng nguy hiểm đang chực chờ cũng nhưng lượng đạn tích trữ đang bay đi như lá cuốn, đối với họ chỉ có làm như vậy mới áp chế được sự sở hãi trong lòng...

Bất chợt một tên phần tử vũ trang đang điên cuồng nổ súng giết chết không ít con chó hoang đang lao đến chợt phát hiện trong đàn chó hoang kia một số con chó hoang có bộ lông đặc biệt sẩm màu hơn khác biệt hoàn toàn so với những con chó khác, kích thước của chúng cũng to lớn hơn những bên cạnh khá nhiều. Cảm nhận được điều gì đó tên phần tử vũ trang kia vội vàng nhắm đến con chó hoang kia rồi nổ súng.

Tuy nhiên khi viên đạn vừa bay đến gần con chó hoang kia thì nó đã nhảy qua một bên né tránh, thấy thế đồng tử tên phần tử vũ trang không khỏi có rút lại, thây ma có thây mà phổ thông và thây ma cao cấp thì chó hoang biến dị hay bất kỳ những sinh vật khác đều tưng tự, rõ ràng con chó hoang lông sẩm màu kia làm một con chó hoang cao cấp những ác chủ bài thật sự trên chiến trường.

Không cần ai nhắc nhở tên phần tử vũ trang kia cũng biết rõ độ nguy hiểm của con chó kia khi để nó xông được lên bước tường. Không một giây cần chờ hắn vội vàng nổ súng muốn bắn chết con chó hoang kia, bên cạnh các đồng bạn của hắn cũng nhận thấy sự có mặt của những cho chó hoang cao cấp đang lẫn trong đàn chó hoang, thế là họ không hề tiếc đạn không ngừng nổ súng như để xóa đi nổi sợ hãi trong lòng.

Quả thật tuy giết không ít thây ma những tố chất tâm lý của đám phần tử này không thoát được cái mác ô hợp, chỉ cẩn nguy hiểm đủ lớn tâm lý của họ sẽ triệt để sụp đổ, với tố chất như vậy chỉ cần một con chó hoang biến dị đột phá được vòng vậy thì cái phòng tuyến này sẽ triệt để sụp đổ bất chấp bước tường bảo về vẫn còn tồn lại...

Bên kia bất chấp mưa đạn đang trút xuống cùng những con chó hoang bên cạnh đã ngã xuống, nhưng con chó hoang cao cấp vẫn vượt qua được làn đạn chầm chậm tiến đến bước tường, tốc độ của chúng quá nhanh những viên đạn súng trường dù có thể dễ dàng bắn trúng nhưng con cho hoang khác nhưng lại không hề có tác dụng với chúng...

Rất nhanh một con chó hoang cao cấp đã vượt qua làn đạn tiếp cận bước tường rồi tung người nhảy lên lao vào một tên phần tử vũ trang xấu số rồi quật ngã hắn xuống đất, bước tường chỉ cao 3m không thể nào ngăn cản một cú bật nhảy của một con chó hoang phổ thông chứ đừng nói đến một con chó hoang cao cấp.

Vừa nhảy lên tường thành con chó hoang cao cấp lập tức thể hiện đẳng cấp của mình, nhẹ nhàng vồ ngã một tên phần tử vũ trang rồi gắn mạnh vào cổ hắn mặc cho hắn điên cuồng giãy giụa gào khóc...

Chứng kiến cảnh đó những tên phần tử vũ trang sợ hãi muốn quay đầu bỏ chạy thì... bằng, một tiếng súng vang lên.

Trương Tam suất lĩnh một nhóm thuộc hắn bắn vào con chó biến dị kia, vô số viên đạn điên cuồng gào thét lao đến nó. Cảm nhận được nguy hiểm con chó hoang cao cấp vội vàng nhảy ra xa né tranh, chỉ xui cho tên phần tử vũ trang kia còn nằm rên rỉ dưới đất trực tiếp bị đồng bạn của mình bắn chết. Tuy nhiên cái chết của hắn không phải không có giá trị khi dù đã nhảy ra xa né tránh nhưng vô số viên đạn bay đến vẫn có một viên bắn trúng con chó hoang làm nó bị thượng không nhẹ nhưng vẫn chưa chết...

Tuy nhiên khi mọi người đều tập trung vào con chó hoang cao cấp đang tung hoành trên trường thành thì những con khác chúng đã lao đến, chúng lợi dụng lỗ hổng do con chó hoang dẫn đầu tạo ra không ngừng nhảy lên tường thành, một con chó hoang cao cấp tung người nhảy lên rồi há cái miệng đầy máu muốn táp vào người Trương Tam.

Thấy thế Trương Tam tức giận tung một quyền về phái nó, quyền phong gào thét nện vào người con chó hoang kiến nó phun máu bay ra xa, rõ ràng năng lực của Trương Tam thiên về sức mạnh. Tuy nhiên lợi dùng thời cơ mà đồng bạn đã tạo ra con chó hoang bị bắn trúng lúc nãy vội vàng lao đến, như một cơn hoàng phong nó vồ ngã đám phần tử vũ trang đang bao vậy rồi há miệng cắn vài vai Trương Tam...

Năng lực của Trương Tam là thuần tuý sức mạnh tuy đã cảm nhận được nguy hiểm từ trước nhưng hắn không có khả nặng né tránh trực tiếp bị con chó hoang cắn vào vai, máu tươi phun ra lênh láng ướt đầm cả phần vai của hắn chảy dài xuống lưng làm hắn đau đớn ngạc quỵ xuống đất, chỉ chờ có thế những con chó hoang khác cũng lao đến cắn vào người Trương Tam muốn xé xác hắn...

- Lão Tam...

Phía xa Vương Báo bắn chết một con chó hoang đang lao đến rồi tức giận hét lên, một luồn áp lực khủng bổ đè xuống đàn chó hoang đang bao vậy Trương Tam làm cho phạm vị xung quanh hắn đề trở nên trầm trọng nặng nề, những con chó hoang đang muốn lao đến cảm nhận được áp lực đè né vội vàng nhảy ra xa chỉ còn lại một con vẫn điên cuồng cắn vào vai hắn.

Tuy nhiên nó không sống được lâu khi Vương Báo đã không khách khí bắn bế đầu nó cứu nguy con Trương Tam.

- Khôn... khôn kiếp... đa tạ Báo...

Cảm nhận được đau đớn từ vai mang đến Trương Tam không nhịn được chửi ầm lén rồi quay lại cảm tự Vương Báo, tuy nhiên Vương Báo lại không có thời gian quan tâm đến hắn.

Lúc này tương thành đã loạn thành một đám, nhưng con chó hoang khát máu không ngừng nhảy lên tường thành còn đám thuộc hạ ngày thường hung hổ phách lối của Vương Báo giờ phút này không khác gì cúm con bỏ mặc việc nổ súng chốn trả chỉ biết quay đầy bỏ chạy. Tuy nhiên hai chân thì làm sao nhanh hơn được bốn chân, khi chưa chạy được bao xa họ đã bị đàn chó hoang cắn chết, nhưng cũng chính vì thế lại mà cho đám ngu ngốc kia càng sợ hãi hơn...

- Bằng...

Bất chợt một tiếng súng vang lên, Vương Báo tay cầm súng trường ánh mắt sắc lạnh bắn bể đầu một tên phần tử vũ trang đang bỏ chạy lạnh giọng nói:

- Lập tức quay lại chiến đấu nếu không đừng trách tao...

Trước hung uy của Vương Báo ai nấy đều sợ hãi cầm súng lên bắn loạn vào đàn chó hoang đang càn quét trên tường thành làm chết không ít con nhưng những người gần đó cũng chết không ít. Tuy nhiên Vương Báo mặc kệ chỉ cần đám người này chịu chiến đấu lở tay giết chết mấy người cũng không sao, quan trong là đám người kia tạo cơ hội cho Vương Báo là được...

Tiến lại gần Trương Tam đang bò dưới đất Vương Báo không khách khí lôi hắn dậy rồi nói:

- Thế nào vết thương không sao chứ...

Nghe thấy thế Trương Tam lắc đầu nói:

- Chỉ bị táp một cục thịt không đáng ngại...

Nghe thấy thế Vương Báo khẽ gật gật đầu ánh mắt nhíu lại nhìn tường thành...

Lúc này đàn chó hoang kéo đến như hồng thủy đập vào tường thành, liên tục có những con chó hoang phổ thông lẫn cao cấp không ngừng nhảy lên tường thành điên cuồng cắn giết mà sự chống trả của đám phần tử vũ trang thôn Bạch Gia ngày một yếu dần đi, dù cho Vương Báo đã nổ súng bắt chết giết một tên muốn bỏ chạy để thị uy, nhưng trước nguy hiểm tử vọng vẫn có không ít kẻ âm thầm bỏ chạy, sự sụp đổ của Bạch Gia thôn chỉ còn là vấn đề thời gian.

Nghĩ đến đây Vương Báo cắn răng lôi Trương Tam đi.

Thấy thế Trương Tam hoảng sơ hỏi:

- Anh Báo chúng ta...

Vương Báo lắc đầu thở dài nói:

- Cái thôn này đã không giữ nổi nữa...

- Giữ mạng mới là quan trọng cùng lắm chúng ta đánh chiếm một thôn trang khác...

Nghe thấy thế Trương Tam khẽ nhìn Lý Tứ đang đang điên chiến đấu trên tường thành lo lắng hỏi:

- Thế còn lão Lý?

Nghe đến đây Vương Báo cũng liếc nhìn Lý Tứ một cái rồi lắc đầu nói:

- Để hắn ở lại cầm chân đàn chó hoang kia...

Nói xong Vương Báo không nói gì thêm lôi kéo Trương Tam âm thầm bò chạy ra phía sau thôn hội ngộ cùng Vương Ngôn.

Chỉ đáng thương cho Lý Tứ vẫn điền cuồng chiến đấu, từng quyền từng quyền nện vào người những con chó hoang đang lao đến không hề biết rằng mình chỉ là con tốt thí thế mạng.

Khẽ vung tay tung ra một quyền đánh chết một con chó hoang đang lao đến Lý Tứ không nhịn được thở ra một hơi, dù có mạnh đến đâu nhưng song quyền khó địch tứ thủ huống hồ chó hoang lao đến không chỉ có bốn con...

Bất chợt khi Lý Tứ không chú ý một con chó hoang cao cấp đã mai phục từ trước đột nhiên lao ra tập kích từ phái sau, cảm nhận được huy hiểm đang lao đến Lý Tứ hoảng sợ vội vàng muốn né tránh nhưng hắn đa thấm mệt và con chó hoang đã chờ đợi từ trước nên nó không dễ gì để Lý Tứ thoát được, trực tiếp cắn vào vai hắn.

- Ah... Ah...

Bị tập kích bất ngờ Lý Tứ đau đớn gầm lên vung tay đập mạnh vào người con chó hoang làm gãy không ít xương của nó, nhưng con chó hoang vô cùng lỳ cắn chết không chịu buôn làm rách lọt một khối thịt trên vai Tý Tứ, bộ mống vuốt cào một đừng dài trên lưng của hắn, may mắn thay đám thuộc hạ trang thành đã lao đến bắn chết con chó hoang kia cứu Lý Tứ một mạng...

Chịu đựng cơn đau đớn Lý Tứ dựa vào tường thành thở hổ hển, mồ hôi đổ ra như mưa.

Bất chợt một thuộc hạ vội vàng nhìn quan tức giận hét lên:

- Tứ... Tứ ca, Vương Báo hắn bỏ chạy mất rồi...

Nghe thấy thế Lý Tứ giật mình nhìn quanh rồi tức giận chửi ầm lên:

- Khốn kiếp... tên chó má Vương Báo... ta nhất định sẽ không tha cho ngươi...

- Đi... chúng ta đi...

Nghe thấy thế đám thuộc hạ trung tâm với Lý Tứ vội vàng diều hắn bỏ chạy, đại thế đã mất lão đại Vương Báo cũng đã chạy còn cố thủ làm gì...

Tuy nhiên khi chưa đi được bao lây một ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào đám người Lý Tứ làm họ vô thức rùng mình...

Lý Tứ hoảng sợ vội vàng nhìn lại phía sau, trên tường thành một con chó hoang hình thể đồ sộ ánh mắt sắc lạnh lẳng lặng nhìn đám người Lý Tứ như nhìn một đám gia súc không hơn không kém.

Bị con chó hoang kia nhìn chằm chằm đán phần tử vũ trang đều hoảng sợ vội vàng nổ súng muốn bắn chết nó, tuy nhiên nó không phải con chó hoang thôn thường cũng không phải là chó hoang cao cấp mà là cẩu vương, ở cấp độ của mình nó cũng giống như Trần Lâm đã không còn sợ những khẩu súng trường cùi bắp kia nữa, nhưng viên đạn không thể xuyên qua người nó bị bật ra rồi rơi hết trên mặt đất...

Nhìn thấy cảnh đó đám phần tử vũ trang đều triệt để sụp đổ, họ không thể nào tưởng tượng ra được một sinh vật lại không sự súng đạn, niềm tin trong mắt họ đã triệt để đổ sụp chỉ biết quay đầu bỏ chạy rồi rơi vào miệng nhưng con chó hoang khác...

Bên kia chứng kiến mọi chuyện Lý Tứ chỉ biết cười khổ, thật tế chuyện một sinh vật có thế chống lại đạn là không phải hiếm lạ gì, sinh vật kia cũng chả có gì lợi hại nếu nó lợi hại như vậy đã dần đầu xông vào thôn rồi chứ không chờ đến bậy giờ, nếu Vương Báo và Trương Tam có ở đây thì ba người họ đủ sức liên thủ giết chết nó, chỉ tiết hai tên kia đã bỏ chạy...

Tuy nhiên Lý Tứ là một tên không chỉ hảo sắc mà còn hiếu chiến, biết không có đường sống Lý Tứ bỏ mặc đám thuộc hạ lao đến cẩu vương muốn sống mái một phen với nó. Tuy nhiên khi hắn chưa kịp lao đến gần cẩu vương thì một con chó hoang cao cấp đã tập kích cắn mạnh vào chân Lý Tứ làm hắn ngã quỵ xuống đất, cũng lúc đó nhưng con chó hoang xung quanh cũng lao đến cắn vào người Lý Tứ say sưa cắn từng miến thịt tươi trên người hắn, còn cẩu vương chỉ lặng lặng nhìn hắn vô cùng nhân tính hóa mỉm cười đầy khinh miệt...