Chương 114: Rời khỏi huyết tộc

Huyết Thành tòa thành trì tối cao của huyết tộc, khác với vẽ đơn sơ như lúc mới hình thành, hiện nay nó đã trở thành một tòa đại thành thực thụ, vô số các công trình kiến trúc được bộ trưởng bộ văn hóa dựng lên tăng thêm phần khí thế cho tòa đại thành này...

Không chỉ thế tộc nhân sinh sống bên trong đã lên đến con số 50.000 tộc nhân bao gồm 9 chi tộc nhân gồm Bạch Giác, Huyết Lang, Huyết Tinh Linh, Huyết Oa, Huyết Hồ, Ải Nhân, Huyết Văn Chu, Huyết Nghĩa và Bạch Thố.

Dĩ nhiên đây chỉ là nhóm tộc nhân có hình người, còn các tộc nhân không có hình dáng nhân loại như Huyết Ưng, Phi Điểu hay các sinh vật nhỏ sống trong huyết lâm thì không tính đến.

Ngoài ra đây chỉ là nhóm hậu cần quân và các tân binh vừa mới ra đời cần một quá trình huấn luyện nên vẫn bên trong Huyết Thành, còn những chiến sĩ thực thụ đang canh gác trên chiến trường cũng không tính đến.

Nếu thống kê hết tất cả số lượng tộc nhân của huyết tộc thì có thể lên đến con số hàng triệu tộc nhân, nhiêu đó thôi cũng có thể thấy được sức mạnh của huyết tộc lớn đến thế nào.

Nhưng không chỉ có tộc nhân mà các cao tầng của huyết tộc cũng đã có sự phát triển nhất định, trừ có Minh Nguyệt mới gia nhập ra còn đều đã đột phát cấp 20 chính thức chở thành một người chơi hợp cách.

Không chỉ thế bộ máy quản lý của huyết tộc cũng cực kỳ hoàn thiện khi các ban ngành đều đã khá đầy đủ.

Về nội chính đã có Huyết Sắc nữ vương Huyết Linh lo liệu cho cả huyết tộc từ tây sống Vân Hà đến phòng tuyến phía đông đều nằm trong sự quản lý của nàng.

Còn về quân sự đã có Nguyệt Dạ nữ vương Minh Nguyệt cùng hai phụ tá Hồng Ánh và Huỳnh Dao quản lý trăm vạn chiến sĩ huyết tộc. Với kinh nghiệm của mình Minh Nguyệt cùng sự ưu ái đặt biệt của Trần Lâm không ngần chi các chiến sĩ huyết tộc thành ba đại sư đoàn.

Sư đoàn Vân Hà chính trách nhiệm phòng thủ phòng tuyến phía tây do hai người Tiểu Kim và Tiểu Thanh thống lĩnh. Sư đoàn Huyết Sắc do Hồng Ánh thống lĩnh đóng quân tại đông thành. Sư đoàn Thập Vạn do Thanh Vân toàn quyền chỉ huy đang càng quét toàn bộ dãy núi Thập Vạn Đại Sơn và cuối cùng là sư đoàn Hậu Cần do Huỳnh Dao chỉ huy hổ trở cho các sư đoàn khác.

Cuối cùng là huyết tổ đại nhân vị lãnh tựu tối cao của huyết tộc, đã tự phong làm thái thượng hoàng giao lại hết mọi đại sự của huyết tộc cho tam đại nữ vương chỉ chuyên tâm làm chuyện tiểu sự như xây dựng các công trình về quân sự lẫn văn hóa cho huyết tộc, phát triển nông nghiệp và quản lý luôn bộ văn hóa, đúng là trăm công nhìn việc đếm đêm cũng vẫn còn làm...

Nhưng đều quan trọng nhất đối với huyết tộc trong thời gian qua không phải chuyện tam đại nữ vương ra đời thay thế huyết tổ quản lý huyết tộc mà là một ban ngành khá kỳ cục đã ra đời đó là Viện Nghiên Cứu, dĩ nhiên thứ được nghiên cứu chính là phù văn.

Đây có thể xem như xương sống của huyết tộc sau này nên vị thái thường hoàng phải đích thân xuất mã dân theo không ít cao tầng tiến đến đầm lầy phương nam để tìm kiếm tộc nhân thích hợp, điều kiện quan trọng nhất để nghiên cứu phù văn chính là tinh thần lực, cho nên huyết tổ đại đã vô cùng ra sức tìm một loài có chỉ số tinh thần thật cao đem về.

Rất may trời không phụ kẻ có lòng, Trần Lâm rốt cuộc cũng tìm ra một loài có chỉ số tinh thần vô cùng cao đó không ngờ là loà rùa, không hiểu do đâu mà khi hết hợp huyết mạch của loài rùa chậm chạp và thây ma tốc độ hình lại cho ra một loài mới có chỉ số tinh thần vô cũng cao, nhưng Trần Lâm mặc kệ nguyên nhân chỉ cần dùng tốt là được.

Cứ thế Huyết Quy chủng tộc chuyên ngồi một chỗ nghiên cứu phù văn cho cả huyết tộc đã ra đời, tạo ra không ít phù vân độc lại làm rung chuyển cả thể giới.

Có thế nói huyết tộc đã khá đầy đủ và hoàn thiện, chắc chỉ thiếu mỗi bộ kinh tế và bộ ngoại giao nữa là cùng, nhưng rất nhanh thôi Trần Lâm sẽ bù vào khoảng trống đó...

.

Lúc này bên trong nội thành hai thân ảnh một nam một nữ đang du đấu với nhau, đó không ai khác chính là Trần Lâm và Minh Nguyệt...

Không hề có chút thương hương tiết ngọc Trần Lâm vung quyền đánh vào mặt Minh Nguyệt. Tuy nhiên Minh Nguyệt không hề nao núng một tay đưa lên đón đởm một quyền của Trần Lâm, cùng lúc đó cánh tay còn lại đánh vào sườn của cậu.

Thấy thế Trần Lâm đồng tử có rút lại vội vàng lui ra sau tránh thoát một quyền của nàng.

Nhìn Trần Lâm nhảy ra xa Minh Nguyệt gật đầu táng thưởng:

- Không tệ, ngài tiến bộ nhanh hơn ra nghĩ...

Nghe thấy Minh Nguyệt nói thế Trần Lâm mỉm cười đắc ý nói:

- Cũng thường thôi, ta mà à...

Đáng tiết khi Trần Lâm còn chưa nói hết câu Minh Nguyệt đã bất ngờ lao đế tung một cước vào bung cậu làm Trần Lâm văng ra xa...

Mỉm cười nhìn Trần Lâm đang nằm dưới đất, Minh Nguyệt lắc lắc ngón tay ngọc ngà nói:

- Trong chiến đấu tuyệt đối không được lơ là...

Nghe thấy thế Trần Lâm hừ lạnh từ dưới đất bò dậy như không hề có việc gì, chênh lệch về mặt thể chất làm cho Trần Lâm không hề tổn thương gì sau khi hứng trọn một cước của Minh Nguyệt làm cho nàng không khỏi lắc đầu xuýt xoa, hệ thống quả thật quá mạnh có thể tạo ra những kẻ vượt qua mọi đạo lý.

Cũng như Trần Lâm, đừng thấy cậu bị Minh Nguyệt đánh bại mà khinh thường, thật tế Trần Lâm có thế đứng đó cho Minh Nguyệt đánh từ sáng đến tối mà vẫn không thể làm tổn thương đến nhục thân của cậu.

Tuy nhiên đó không phải vấn đề quan trọng, vấn đề quan trọng là theo giao kèo thì Trần Lâm đã thua và người thua phải chịu phạt...

Khẽ hừ lạnh một tiếng Trần Lâm không đánh tiếp mà ngồi vào một bàn đá bên cạnh, trên cánh tay hiện lên một bình gốm nhỏ đặt lên bàn.

Thấy bình gốm ánh mắt Minh Nguyệt không khỏi sáng lên nhanh tay chợp lấy bình gốm rồi mở nắp uống một ngụm...

- À... thật là sảng khoái...

Sau khi uống được một ngụm Minh Nguyệt sảng khoái à một hơi. Tuy nhiên nàng chỉ dám uống một ngụm nhỏ không dám uống nhiều mà để dành, sợ sẽ không nhịn được uống hết...

Thấy thế Trần Lâm bật cười nói:

- Cho ta đâm một phát ta cho nàng 50 bình thế nào...

Nghe thấy lời nói đê tiện của Trần Lâm, Minh Nguyệt có lẽ đã quá quen nên không hề giận chỉ lắc đầu nói:

- Đừng có mà mơ...

- Một trăm bình...

Ngay khi Minh Nguyệt còn chưa nói hết câu Trần Lâm đã chen ngan vào, khuôn mặt đê tiện mỉm cười nhìn nàng.

Nghe thấy thể cơ thể Minh Nguyệt khẽ run lên, nhưng không phải vì giận mà là đang đấu trang kịch liệt trước ham muốn bán thân của mình.

Nhưng rất nhanh Minh Nguyệt đã bình tỉnh lại, khẽ thở ra một hơi Minh Nguyệt chầm chậm nói:

- Đợi ngài đánh thắng được ta đi rồi tính...

Nói xong nàng không khách khí ngồi xuống cạnh Trần Lâm.

Thấy thế Trần Lâm lắc đầu cười khổ rồi lấy ra thêm một bình gốm nữa ngữa cổ uống ừng rực trước ánh mắt thèm thuồng của Minh Nguyệt.

- À... thật là sảng khoái...

Thở ra một nơi Trần Lâm mỉm cười vuốt ve bình gốm được chế tác khá công phủ này, chúng không gì khác chính là rượu, rượu do các tộc nhân Huyết Hồ tộc ủ ra...

Phải nói tuy là mẻ đầu tiên và thời gian ủ chưa lâu nhưng chất lượng của nó vô cùng tốt, làm cho các cao tàng của huyết tộc mê say.

Còn Hồng Ánh thì triệt để chết lặng, bởi lễ trong mắt nàng đây không phải là rượu mà là thần tệ, một lượng thần tệ vô cùng lớn chỉ sợ không kém gì bán vũ khí.

Tuy nhiên Hồng Ánh đã sai, bán rượu hơn hẳn bán vũ khí rất nhiều, bán vũ khí chính là cái rai trong mắt hệ thống, với quyền hành trong tay chẳng mây chóc nó sẽ tìm cách hạn chế việc bán vũ khí này.

Đến lúc này Hồng Ánh rốt cuộc cũng nhận ra công dụng to lớn của Tửu Thần điên nhưng tất cả đã quá trễ, nông trường nơi cũng cấp nguyên liệu và Tửu Thần Điện đều là của Trần Lâm, một lần nữa nàng rùng mình trước lối tư duy của vị huyết tổ đại nhân kia.

Tuy nhiên điều đặc biệt nhất trong chuyện này chính là Trần Lâm phát hiện Minh Nguyệt là một con sâu rượu, chỉ cần là rượu ngon nàng đều nhịn không được thèm thuồng và nhất là rượu do các Huyết Hồ làm ra, phải biết chất lượng trái cây của huyết tộc vô cùng tốt và nhất là 1000 thần tệ bỏ ra để học cái nghề vô dụng là ủ rượu từ vị nữ thần được xem là vô dụng nhất hệ thống.

Tuy nhiên Minh Nguyệt khá cứng nên chưa bị Trần Lâm dụ vào hậu cung được nhưng cũng không lâu nữa...

Ngồi bên cạnh Trần Lâm, Minh Nguyệt dù sao cũng là quân nhân nên không mấy ngượng ngùng chỉ nhìn cậu rồi không nhịn cưới hỏi:

- Sao ngài lại làm thế?

Nghe Minh Nguyệt đột nhiên hỏi, Trần Lâm dù biết nàng muốn hỏi gì nhưng vẫn giả nai hỏi lại:

- Ta đã làm gì? À ta biết rồi...

- Việc ta muốn làm nhất lúc này làm muốn ngủ với nàng một đêm, nguyên nhân làm vì nàng rất hấp dẫn.

Nghe thấy thế Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng rồi nói:

- Ngài đừng có đánh trống lãnh, ta muốn hỏi về việc phong vương kia...

Nghe nàng nói thế Trần Lâm bật cười nói:

- Về mặc khách quan là do ta lười, còn về mặt chủ quan là do ta không có chuyên môn.

- Các nàng thích hợp quản lý huyết tộc hơn ta rất nhiều...

Nghe câu trả lời của Trần Lâm, Minh Nguyệt nhìn sâu vào cậu rồi hỏi:

- Thế tại sao lại là ta?

- Huyết Linh và Thanh Vân đều rất hợp lý nhưng ta khì không.

- Ta chỉ vừa mới gia nhập huyết tộc, Hồng Ánh không phải thích hợp hơn sao?

Trần Lâm cũng nhìn sâu vào Minh Nguyệt, ánh mắt trở nên vô cùng nghiêm túc nói:

- Hồng Ánh quá hiếu chiến để nàng làm nữ vương của huyết tộc, ta lo sợ nàng ta sẽ giết sạch các tộc nhân khác...

- Đó không phải dự định của ta.

- Nàng sẽ thích hợp hơn, vừa có thể cân bằng với hai người Huyết Linh, Thanh Vân...

- Vừa có thể kiềm kẹp Hồng Ánh...

Nghe câu trả lời của Trần Lâm, Minh Nguyệt rơi vào trầm tư không biết đang suy nghĩ gì.

Qua một lúc lâu Minh Nguyệt mới khẽ nói:

- Đa tạ ngài...

Nghe thấy thế Trần Lâm bật cười nói:

- Không cần phải đa tạ ta chỉ cần cho ta đâm là được.

Nghe thấy thế Minh Nguyệt lúc này không ngời lại hùa theo Trần Lâm nói:

- Tốt, 10.000 bình rượu thế nào...

Nghe thấy thế Trần Lâm triệt để chết lặng, 10.000 bình Trần Lâm quả thật không có.

Bên kia thấy vẻ mặt như ăn mướp đắng của Trần Lâm, Minh Nguyệt không nhìn được bật cười, dường như đã có một sợi dây liên kết vô hình giữa hai người, Minh Nguyệt trở nên vô cùng cởi mở với Trần Lâm, trong thâm tâm nàng đã xem Trần Lâm như... huynh đệ.

Khẽ nhìn vào bình rượu trong tay Trần Lâm, Minh Nguyệt không cười nữa mà nhíu mày hỏi:

- Sau ngài không bán nó...

Bán rượu ý nghĩ đầu tiên khi Minh Nguyệt nếm thử rượu của huyết tộc, phải biết Thiên Lâm tinh cầu có ba thứ được bán nhiều nhất đó chính là lương thực, vũ khí và ma tuý.

Tuy hệ thống không có ma túy nhưng rượu là một thứ thay thế không tệ, phải biết trong hoàn cảnh nay sống mai chết này thì rượu lại càng có giá.

Mặc dù chưa bước vào thánh thanh nhưng nàng tinh rượu của huyết tộc sẽ rẽ hơn rượu của hệ thống, như thế đây chính là thị trường gần như độc quyền giữa thệ thống và huyết tộc sẽ không có một tộc nào khác có đủ phách lực để bỏ ra 50 thần tệ đem về một nghề ủ rượu không hề có sức chiến đấu gì và cũng chả có tộc nào thừa lương thực để ủ rượu.

Rượu chính là cán cân giữa kinh tế và quân sự, chỉ có huyết tộc chủng tộc đầu tiên sở hữu dị kim làm cho sức mạnh quân sự của họ vượt trội mới nuôi nổi cái nghề u rượu này, ngoài ra sẽ không có chủng tộc nào dám dính vào cái thứ nguy hiểm kia...

Nhưng Trần Lâm lại kiên quyết không chấp nhận việc bán rượu, còn đề ra thiết luật tuyết đối không được bán rượu làm cho Hồng Ánh không biết phải nói gì, các cao tầng khác cũng không giám hỏi nhiều, chỉ có Minh Nguyệt là đi sau đến trước không biết bằng nguyên nhân gì mà lại rất hợp với Trần Lâm nên không hề ngần ngại hỏi rõ vấn đề này.

Nghe nàng nói thế Trần Lâm bật cười lắc đầu nói:

- Sẽ bán nhưng không phải là hiện tại, ít nhất phải đến lúc thần điện của Thần Thợ Rèn hàng lâm huyết tộc mới được...

Nghe Trần Lâm nói thế Minh Nguyệt khó hiểu hỏi:

- Tại sau phải đợi đến lúc đó?

Liếc mắt nhìn sâu vào Minh Nguyệt rồi nhìn lên thiên không như muốn cảm nhận gì đó, dần dần Trần Lâm mới chầm chậm nói những lời không hề liên quan:

- Nàng có chơi game không?

- Trong một trò chơi ngoài hệ thống ra còn có một thứ gọi là người cân bằng...

- Những người cân bằng này chịu trách nhiệm cân bằng trò chơi, giảm sức mạnh cả kẻ quá mạnh và tăng sức mạnh cho kẻ quá yếu...

Nghe Trần Lâm thế Minh Nguyệt khẽ lắc lắc đầu, nàng đúng là chưa từng chơi game bao giờ nên không hề hiểu những gì cậu nói.

Thấy thế Trần Lâm bật cười nói:

- Tại ta không thích bán bây giờ mà thôi, nàng không cần nghĩ nhiều...

Nói xong Trần lâm khẽ suy nghĩ rồi để 10 bình rượu lên bàn rồi nói:

- Ta muốn rời khỏi huyết tộc một thời gian...

Đang say sưa mình 10 bình rượu trên bàn Minh Nguyệt bị câu nói của Trần Lâm làm giật mình hét lên:

- Không được, ngài muốn đi đâu, đám người Hồng Ánh sẽ không đồng ý...

Nghe thấy thế Trần Lâm lắc đầu thở dài nói:

- Ta bị dính hạn phải đi giải, không đi không được...

- Yên tâm chưa đến một tháng ta sẽ trở về...

Nghe thấy Trần Lâm phải đi đến cả tháng Minh Nguyệt giật mình định nói gì đó thì Trần Lâm đã đặc tay trước miệng nàng không cho nàng nói tiếp.

- Đừng nghĩ nhiều ta vẫn sẽ liên lạc với huyết tộc qua Thánh Thành...

- Cứ báo Hồng Ánh đăng ký hộ viên, à mà nhất định phải chọn người hướng dẫn là nữ nhé...

- Còn nàng ta có hai chuyện quan trọng giao cho nàng.

- Thứ nhất trong qua trình ta đi nàng phải chú ý thi đàn của tên Thi Hoàng kia...

- Thứ hai chuyện đánh chiếm phương nam để sao, hiện tại lo thâu tóm Thập Vạn Đại Sơn trước...

Nói xong một hơi Trần Lâm vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Minh Nguyệt rồi quay người bỏ đi...

Thấy thế Minh Nguyệt muốn nói gì đó nhưng khi quay người lại Trần Lâm đã biến đi mất.

Cứ thế bên ngoài Huyết Thành một bóng đen cấp tốc di chuyển, bất chợt hắn khẽ dừng lại rồi nhìn vào toà Huyết Thành hùng ví phía xa thì thầm:

- Nữ Thần à Nữ Thần người làm khổ cái thân già cả ta quá mà...

Nói xong hắn khẽ thở dài rồi hóa thành một làn khói bay đi mất...

Cùng lúc đó cả huyết thành trở nên xáo động.

Huyết Linh khuông mặt đầy lo lắng hình Minh Nguyệt hỏi:

- Nàng nói ngài ấy có chuyện quan trọng cần phải đi làm...

- Đó rốt cuộc là chuyện gì?

Nghe Huyết Linh hỏi Minh Nguyệt lắc đầu cười khổ nói:

- Ngài ấy không nói đi đâu chỉ bảo khoảng... khoảng một tháng rồi về...

Nghe thấy Trần Lâm bỏ đi một tháng mới về Huyết Linh không nhịn nhảy dựng lên muốn suất lĩnh đại quân tìm về, thật ra đây không phải lần đầu Trần Lâm bỏ đi một mình, cậu không ít lần đến nam thành tìm kiếm tộc nhân nhưng đây là lần đầu đi lâu như vậy.

- Ta nghĩ không nên làm như vậy, ngài ấy đi có lý do của mình chúng ta không nên xem vào...

Đang yên lặng suy nghĩ Hồng Ánh bất chợt lên tiếng.

Khẽ nhìn quanh một lược Hồng Ánh cười khổ nói tiếp:

- Thật ra từ lần phong vương trước đây ta đã thấy ngờ ngợ, khi ngài ấy đang đẩy hết nhiệm vụ cho chúng ta...

- Rất có thế trong khoảng thời gian một mình ở Thánh Thành thì ngoài trao đổi với Nhật Quốc ngài ấy đã gặp gì đó...

- Và chuyện đó buộc ngài ấy phải đích thân đi làm...

Nói xong Hồng Ánh nhìn chằm chằm vào Minh Nguyệt hỏi:

- Được rồi trước khi đi ngài ấy có dặn dò gì không?

Nghe Hồng Ánh hỏi Minh Nguyệt gật đầu nói:

- Có trước khi đi ngài ấy căn dặn hai việc là chú ý Thi Hoàng và tạm thời không đánh xuống phía nam chờ ngài ấy về, hiện tại chỉ tập trung thống nhất Thập Vạn Đại Sơn.

Nghe ba lời căn dặn của Trần Lâm để lại Hồng Ánh gật gật đầu nói:

- Tốt như vậy chúng ta cứ làm theo lời ngài ấy đi, chờ khi ngài ấy về rồi hỏi lại sau.

Nghe Hồng Ánh nói thế mọi người không còn cách nào khác ngoài gật đầu, dù sao cũng không còn cách nào khác chỉ có thể thở dài, huyết tộc sẽ trải qua một thời gian rất lâu không có huyết tổ.