Chương 7: Chương 7

Gã tỏ vẻ bất ngờ, ngay sau đó thì trầm ngâm, tay xoa xoa cằm.

“Vậy cô muốn tôi trò chuyện, giúp đỡ để khiến cô nhỏ hết trầm cảm gì đó à?”

“Chỉ là 1 ý định… nếu anh thấy phiền thì cứ quên chuyện này đi”

“Để tôi suy nghĩ đã…”

Thấy hắn có vẻ ngập ngừng, tôi định thôi. Nhưng rồi nghĩ về Linh và lời cậy nhờ của mẹ, tôi cố gắng thành khẩn hơn.

“Nếu anh giúp được thì hãy cho tôi biết, tôi sẽ đưa anh sang đó khi cần, vì tôi nghĩ cũng không dễ dàng khi phải đi lại bằng xe lăn…”

Nghe xong câu tôi nói, hắn liền nhoẻn miệng cười.

“Sợ tôi lại mắc kẹt hả? Chắc là không cần. Nhưng tôi nói trước là có thể chẳng có kết quả gì đâu. Tôi không phải bác sĩ tâm lý như cô”

“Sao anh nghĩ tôi là bác sĩ tâm lý?”

“Đoán thế thôi. Cái cách cô nhận xét tôi không phải là người bị liệt”

Khác hẳn với thái độ bỡn cợt trước giờ, lần này anh ta trao đổi với tôi bằng 1 kiểu điềm tĩnh và chững chạc khá lạ.

“Tôi chỉ là chuyên viên tâm lý của 1 trung tâm tư vấn. Không phải bác sĩ”

“Cũng gần thế thôi. Dù sao, mai tôi sẽ sang đó thử xem thế nào”

Phew…

Vậy là hắn đã nhận giúp, chắc em sẽ vui khi gặp lại anh ta… Tôi bỗng thấy nhẹ nhõm phần nào, như vừa tìm được ánh sáng cuối con đường tối. Đồng hồ đã điểm 10 giờ, chắc phải về thôi.

“Cảm ơn. Hẹn anh ngày mai, 8h sáng tôi sẽ đến. Dù sao nếu không có tôi thì anh cũng khó mà tiếp cận với Linh được…”

“Muốn thì chiều”

Anh ta nhún vai, xem như xác nhận cuộc hẹn. Lúc tôi bước ra ngoài, hắn giơ 1 tay lên như hôm trước, nửa như chào cờ, nửa như tạm biệt, và kèm theo 1 nụ cười nghênh nghênh.

*

Trở lại bệnh viện lúc 8h kém sáng hôm sau, phòng 205 của gã xe lăn vẫn đóng im ỉm từ bên trong, khiến tôi hơi ngại, đành phải ngồi chờ ngòai hành lang 1 lúc.

Công ty tính chi phí tư vấn cho mỗi giờ làm việc tôi sử dụng để đến gặp em, và dĩ nhiên là mẹ em, bà Lan-bạn học thân thiết của mẹ tôi, phải trả khoản tiền đó. Tuy nhiên, tôi không muốn bà ấy phải tốn kém nhiều cho việc thuê tôi, dù là do công ty thu cũng không.

Do vậy, khi thấy đã 8h15 mà cửa phòng vẫn không động đậy, tôi quyết định gõ 2

tiếng.

Vài phút…Không có 1 chút phản hồi nào từ bên trong.

Tôi lại gõ tiếp lần nữa.

Lần này, nếu hắn không mở, tôi sẽ dẹp quách cái ý định nhờ vả đi và thề rằng sẽ không bao giờ mò đến đây thêm lần nào!

Cửa mở ngay khi tôi vừa giơ tay định gõ, còn gã thì xuất hiện trên chiếc xe lăn với bộ mặt ngái ngủ, vò mái đầu vốn chẳng gọn gàng gì của mình làm nó càng xù lên.

“Này, cũng phải cho thời gian để tôi lết xuống cái ngai này chứ!!”

“À.. ừm..sorry, tôi…hơi vội, quên mất chân anh…”

Cơn cáu kỉnh của tôi có phần vơi dần đi khi nhìn thấy anh ta vẫn còn chưa kịp cài hết cúc áo cuối. Sài Gòn đang mùa khô nóng, có lẽ đã có người cởi trần mà ngủ, để rồi vội vã vừa mặc lại áo, vừa leo lên xe lăn ra mở cửa?! Tội nghiệp.

“Đi được chưa?” – Anh ta vẫn tỏ ra quạu quọ vì bị tôi phá giấc ngủ, mặc dù 8h thì cũng không còn là quá sớm.

“Anh không chải tóc, rửa mặt, đánh răng buổi sáng à?”

“Không phải cô đang vội hả?”

“Đằng nào cũng đã đợi, anh cứ vào làm vệ sinh cá nhân đi”

Thoáng nhìn tôi 1 cách khó hiểu, anh ta quay đi và làu bàu, vẫn đủ để tôi nghe thấy – “Shit, các nàng thật là biết cách hành hạ người khác!”

Ack. Từ gì đấy? Chửi tục à???? O__O