Giọng tôi hơi khó chịu, chưa kể còn kèm theo cái dằn ly xuống mặt bàn đầy vẻ giận dỗi. Di ko quan tâm mấy đến thái độ của tôi, hắn phóng tầm mắt về 1 nơi vô định nào đó, buông câu nói cùng tiếng thở dài.
“Ừ, giống hệt cô ấy”
Cô ấy? Là ai? Linh? Chắc ko. Di chỉ gọi Linh là cô bé, hoặc tên, hoặc là “em ấy”.
Bằng một phần thói quen nghề nghiệp, và một phần cảm tính, tôi nhận ra có lẽ Di đang nhắc đến 1 người con gái nào đó khá quan trọng với anh ta.
“Sao cô ko hỏi là ai?”
Thấy tôi ko nói gì mà lại kêu thêm 1 ly nước nữa, Di mới quay sang phía tôi, dứt khỏi cái nơi vô định mà hắn đang lang thang từ nãy giờ.
“Chắc là bạn gái anh”
“Hay vậy?”
“Đúng hả? Đoán bừa thôi…”
Di nheo mắt nhìn tôi 1 lúc, trong ánh mắt chất chứa nhiều thứ cần được chia sẻ, nhưng thực tế thì lại ko muốn nói ra. Rồi hắn cười buồn thiu.
“Giờ đã ko còn là bạn gái tôi nữa”
Một nụ cười chán chường lướt qua gương mặt Di, rồi tắt hẳn. Tôi chẳng biết phải nói gì, dù trong hầu hết trường hợp tương tự tôi đều có thể nói rất giỏi để tư vấn hoặc an ủi ai đó.
Nhưng với Di lại ko. Có cái gì gượng gạo giữa chúng tôi. Ko xa lạ, ko thù ghét, mà cũng chẳng thân thiết gì.
“Tôi ko biết có cần phải nói cho cô ko… nhưng việc lúc nãy…làm tôi nhớ đến cô ấy…”
“Việc lúc nãy?”
“Có lần cô ấy cũng đến sân xem trận bóng với tôi, và tôi cũng đã đỡ quả bóng cho cô ấy như vậy…”
“À, thì ra…”
Thì ra lúc ấy cảm giác của tôi và Di hoàn toàn khác nhau. Thế mà tôi đã nghĩ rằng anh ta có thể cũng có cùng cảm xúc hồi hộp như tôi đã có. Một chút hụt hẫng bỗng xâm chiếm khiến tôi hơi khó chịu.
“Nhưng chỉ có thế thì ko có lý do gì anh bảo tôi giống hệt cô ấy cả”
“Cô ấy cũng chẳng thích xem bóng đá và hay đòi về như cô…”
“Sao anh cứ phải bảo tôi giống 1 cô gái nào đó của anh hả??”
Tôi đứng dậy cùng với câu phản đối và nhìn Di đầy bức xúc. Cái loại bức xúc phát sinh do cơn tự ái bản năng của 1 người con gái khi bỗng dưng bị so sánh với ai đó, cứ như mình là 1 bản sao vậy. Thật vô duyên hết sức!
Cứ thế, tôi bỏ ra xe và chạy thẳng 1 mạch, lòng bừng bừng lửa đốt. Chạy được 1 đoạn thì gặp phải cơn mưa nhanh đến bất ngờ, chẳng kịp dừng xe mở cốp lấy áo đi mưa. Thế rồi tôi cứ mặc kệ mưa và chạy như 1 đứa thất tình.
Tôi về đến nhà trong bộ dạng ướt sũng. Mẹ vội đưa cái khăn to bảo lau tóc cho khô rồi thay đồ, rồi mẹ mang cho 1 ly sữa nóng. Tội nghiệp mẹ, có mỗi 1 đứa con gái nên nó có lớn tồng ngồng thế này vẫn phải chăm lo như trẻ nhỏ.
“Thằng Khoa vừa gọi về nhà mình đó…”
“Sao ko gọi di động cho con nhỉ?”
“Ờ thì, nó bảo sẵn hỏi thăm ba mẹ…”
Ừ. Khoa là vậy. Anh vốn khéo léo và chu đáo thế mà. Nhưng tôi vẫn thấy lạ khi anh đã sang đó được gần tháng mà vẫn chưa gọi trực tiếp cho tôi.
À, phải rồi. Email hôm trước. Tôi vẫn chưa hồi âm.