Một đêm cuối tháng 5, tôi ra sân bay tiễn người yêu. Cứ nghĩ là gia đình Khoa cũng ở đó, nên khi nhìn thấy anh chỉ đứng ngồi mình với 1 ba lô, 1 va-li, tôi hơi bất ngờ và chạnh lòng.
“Sao ko ai ra tiễn anh vậy?”
Khoa khẽ đưa tay kéo tôi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, giọng khá thấp và mệt – “Bây giờ là mấy giờ hả em?”
“Hơn 5 giờ… Anh bay chuyến 7g kém phải ko?”
“Ừ. Anh sắp phải vào rồi”
Tôi muốn nói gì đó, nhưng ko hiểu sao cứ im lặng. Ngoài trời tự dưng đổ cơn mưa rào sau 1 ngày nắng nóng và oi bức. Dường như ai nấy cũng cảm thấy dễ chịu hơn…
“Cảm ơn em”
“???”
“Cảm ơn vì em đã đeo nó”
À, chiếc nhẫn. Nâng tay tôi nhẹ nhàng, Khoa ngắm món quà của mình, mỉm cười – “Có vẻ đẹp nhỉ?”
“Ừ…”
“Thôi, anh vào đây. Em về đi, khi nào sang đến nơi anh sẽ gọi về. Vui vẻ nhé!”
Nói rồi thì Khoa đứng lên, xách va li và đeo ba lô vào. Anh nhìn tôi 1 lúc lâu, ánh nhìn của sự trăn trở nào đó mà tôi ko biết rõ được. Tôi chỉ đứng lên theo anh, khóe mắt cũng bắt đầu cay cay.
“Forget me not” – Khoa hôn nhẹ lên trán tôi, nụ hôn ấm hơn mọi khi. Chẳng lẽ tình yêu đến khi xa cách mới thấy nồng nàn? Mà ko hẳn là nồng nàn. Chỉ là 1 dư vị khác với bình thường… Chờ khi tôi phân tích xong cái loại dư vị đó là gì thì Khoa đã ở sau tấm kính dày của phòng cách ly sân bay.
……
Tháng 6.
Sài Gòn đắm mình trong những cơn mưa đủ kiểu. Cái ko khí ẩm ướt xen lẫn khói bụi và oi nồng khiến con người ta dễ đổ bệnh, đôi khi còn kéo theo những cảm xúc vô định, ương ương dở dở.
Công việc của tôi đã ổn định dần, ko phải chạy đi nghiên cứu tư liệu hay hỏi ý kiến tiền bối trước mỗi khi gặp khách. Sếp phân hẳn cho tôi chuyên về mảng tâm lý tuổi mới lớn, sau vụ của Linh. Tôi ko thích lắm, nhưng cũng ko có lý do gì để phản đối cả.
Nhắc mới nhớ, mẹ Linh có chuyển cho tôi 1 tấm vé xem hòa nhạc vào cuối tuần. Kể ra cũng hơn 1 tháng tôi ko gặp lại em, nên cũng muốn đến dự. Dù gì thì ko còn Khoa ở cạnh, tôi chẳng có việc gì để làm trong những buổi chiều Chủ nhật nữa.
Poster phía ngoài giới thiệu về 1 Buổi trình diễn của sinh viên chào mừng ngày kỷ niệm nào đó, tôi ko chú ý lắm. Khán phòng ko to như tôi tưởng, mà chỉ là 1 hội trường nhỏ có sức chứa tầm 200 người trở lại. Đây là lần đầu tiên tôi vào Nhạc viện. Nhớ khi còn bé tôi đã từng mơ ước sẽ trở thành 1 cô sinh viên trường Nhạc, như Linh bây giờ. Thế nhưng năng khiếu ko phải lúc nào đi đôi với ước mơ.
Vé của tôi nằm ở hàng thứ 6, phía trong, nên phải đi len qua những người đã ngồi sẵn.
“Hey, đã lâu ko gặp, Thiên sứ!”
Tiếng nói cất lên làm tôi giật bắn người, quay phắt sang bên phải khi còn chưa kịp ngồi xuống. Gã xe lăn hôm nào với cái chào quen thuộc ngẩng lên nhe hàm răng cười với tôi.
“Anh… sao anh ở đây??”
“Tưởng chỉ có cô được mời thôi hả? ”
Như để kèm theo câu trả lời, Di lục túi áo khoác giơ tấm vé mời lên.