“Tại sao em lại ghét tên mình?” – Gã kia hỏi, 1 câu hỏi tự nhiên. Bản thân tôi cũng rất muốn nghe. Tuy nhiên, Linh có vẻ ngần ngại 1
lúc, tay kéo cái gối màu xanh vào lòng. Dường như mỗi khi muốn tự vệ hay để có cảm giác an toàn, em lại ôm lấy cái gối ấy.
“Anh có biết Phong Linh nghĩa là gì không?”
“Là gì?Ai biết!”
“It ai biết cái chuông gió được gọi là Phong linh. Trong phong thủy, người ta thường dùng chuông gió để hóa giải những khắc kỵ…”
Giọng em nhẹ như khói, nghe lãng đãng và buồn bã. Câu chuyện về cái chuông gió xem ra không mấy vui vẻ gì, nếu không muốn nói là cả 1 bi kịch.
Mẹ tôi kể rằng Linh tự tử bằng thuốc ngủ liều cao sau khi cha mẹ em ly dị được vài tuần. Tôi đã đoán chắc cú sốc này là nguyên nhân chính của chứng bệnh, nhưng phương thức trị liệu thì hoàn toàn rối rắm…
“Là sao? Vậy em là cái chuông gió hả? Hóa giải cái gì?”
Ack. Tại sao hắn có thể tỉnh bơ hỏi thẳng thừng như thế nhỉ? Đáng ra trong lúc này phải thật nhẹ nhàng và cảm thông chứ. À mà, có lẽ không nên đòi hỏi nhiều quá ở 1 gã như thế, hơn nữa hắn cũng đâu biết được vụ việc ra sao.
Trái với phỏng đoán của tôi, em không gay gắt hay phản ứng tiêu cực với câu hỏi ấy, mà khẽ cười – nụ cười rõ ràng không phải để thể hiện 1 niềm vui.
“Ừ, em là cái chuông gió. Mẹ em mong rằng em khi ra đời sẽ hóa giải sai lầm của cha và mẹ. Một cuộc hôn nhân không tình yêu…”
…
Chúng tôi, sau khi im lặng không biết bình luận hay an ủi gì về những điều em nói, đã cùng nhau rời khỏi phòng khi y tá báo đã đến giờ nghỉ của bệnh nhân.
Thực ra thì cũng vì em muốn được 1 mình ngay sau khi chia sẻ điều đó với chúng tôi, về cái tên Phong Linh của em.
“Có cần tôi đưa anh về phòng?” – Tôi hỏi, không có chút ác ý nào. Có thể hắn cũng thấy điều đó nên nhún vai – “You’re welcome”
Cái nạng gỗ đặt ngang trên xe khá vướng víu nên tôi đề nghị cầm giúp. Quãng đường sang Khu điều trị nội trú của hắn không xa lắm, nhưng chúng tôi lại di chuyển rất chậm.
“Anh tên gì?”
“Tên hả? Không có ý nghĩa gì ghê gớm như Phong với Linh kia đâu”
“Thì cứ nói đi, tôi cũng có trông đợi gì hay ho ở tên anh đâu”
“Di. Dờ i Di”
“Di hả?”
“Ờ”
“Nghe như tên con gái ấy”
“Tôi cũng thấy vậy >”< ”
Vẻ mặt hắn làm tôi thấy buồn cười. Mà tên hắn có cái gì đó quen thuộc, chẳng hiểu sao tôi cảm giác vậy. Hay vì cũng là âm -i như tên tôi?
Chi-Di?
Ặc. Tôi đang nghĩ đến cái nhảm gì vậy trời. Chẳng có liên quan gì. T__T
“Này, không định trả cái nạng cho tôi hả?”
Chíêc xe lăn của hắn dừng lại trước cửa phòng, tôi cứ nghĩ vớ vẩn mà không để ý là đã đến nơi.
“Của anh đây. Cảm ơn đã sang đó nói chuyện với Linh…”
“Không có gì. Hứa thì làm thôi. Đừng lịch sự cảm ơn vì tôi bản chất vẫn là 1 kẻ vô văn hóa, hehe”
“Đừng nhắc khi tôi đã quên chuyện đó rồi”
Gã Di lại chào bằng cái kiểu ấy, giơ 1 bàn tay ngang trán… Một kẻ thú vị, ít ra là đối với em.
Nhưng hình như tôi cũng bắt đầu thấy như thế.