-“Tiểu tử này lao động quá sức nên tinh thần bất ổn, một hồi để ta kê đơn thuốc cho, vào tối cứ làm theo lời của ta mà nấu thuốc cho hắn uống, 2 3 tuần sau liền hết bệnh.”
Triệu Vũ thần sắc vui mừng nói: “Đa tạ Đại Phu! Một hồi sẽ có người đưa tiền chữa bệnh cho đại phu!”
“Tiền bạc cái gì, đây là việc phải làm! Haha!” Vị đại phu gương mặt so với con chuột chẳng kém bao nhiêu cười ha hả, ngoài miệng nói không nhưng nếu không đưa thì sẽ có chuyện.
Lưu Tử Tinh trong lòng khó chịu: ‘Triệu Vũ tiểu tử này từ đâu mời tới lăng băm! Lão tử rõ ràng không có bệnh, uống cái gì thuốc chứ!’
Nhìn xem mặt chuột của đại phu, hắn không hiểu sao trong lòng càng thêm khó chịu.
Lưu Tử Tinh: Quả nhiên người ưu tú như ta luôn bị nhằm vào! Miệng thì nói ta thần kinh, thế nhưng không biết ta là thiên tài!
Nằm trên giường, Lưu Tử Tinh chán nản một lời cũng không nói.
Triệu Vũ đưa tiễn vị kia mặt chuột lăng băm xong liền quay trở lại, đổ ra một ly trà từ từ nhâm nhi.
“Tử Tinh ngươi cũng thật là, ta đã nói đừng làm việc quá sức rồi mà! Dù sao ngươi cũng là ta duy nhất bằng hữu…” Triệu Vũ tâm tình có chút đi xuống, nghiêm túc nhìn Lưu Tử Tinh.
Lưu Tử Tinh không nói gì, Triệu Vũ từ nhó tới giờ vẫn chưa thức tỉnh được Võ Hồn, được xem là điểm dơ trong nhà họ Triệu, hắn ta gần như không có bạn bè gì.
Nếu nói Lưu Tử Tinh là xui xẻo thì ít nhất hắn còn có một ít quan hệ, còn Triệu Vũ thì khác, phụ thân hắn có rất nhiều thê thiếp, con cái cũng không kém.
Mẫu thân hắn chết sớm, chỉ có hắn cũng muội muội, người nhà mẫu thân hắn đối với hắn cũng chả hơn gì bên Triệu Gia.
Trong Gia Tộc tranh đấu như dầu sôi lửa bổng, quan hệ huynh đệ vì chữ Trưởng Tộc mà hai chữ tình thân rất mờ nhạt...
Triệu Vũ không thể tu luyện thì hoàn toàn ra rìa, bị cô lập.
Mấy cái nô bộc hoặc người khác thì vì thân phận Tam Thiếu Gia Triệu Gia mà không dám kết bằng hữu với hắn, Triệu Vũ chính là một người cô đơn...
Bằng hữu duy nhất của hắn chỉ sợ liền có một mình Lưu Tử Tinh…Ân, hai cái nhân phẩm như bùi liền kết bạn với nhau.
“Ta là không có sao, rõ ràng tên lang băm kia nói bậy nói bạ…” Lưu Tử Tinh nhìn trần nhà nói.
Triệu Vũ thở dài đứng dậy: “Hôm nay ngươi làm nhiêu đây đi, ta nói với chấp sự cho ngươi xin nghỉ! Ngày mai còn lấy sức mà đi thức tỉnh Võ Hồn với ta!”
Lưu Tử Tinh quơ quơ tay, không quá để ý: “Biết rồi! Biết rồi!”
Hai người quá quen thuộc với nhau rồi, đôi lúc chỉ vài lời liên hiểu ý.
Triệu Vũ lắc lắc đầu, rời đi phòng của Lưu Tử Tinh.
Căn phòng tĩnh lặng, không khí bỗng có chút u tịch.
Lưu Tử Tinh thở dài: “Chưa gì đã thấy có chút cô đơn rồi, không biết Tu Luyện rồi sẽ ra sao đây!”
“Hệ Thống!”
[Tên: Lưu Tử Tinh]
[Tu Vi: Phàm Nhân]
[Nghề Nghiệp: Không]
[Tuổi Thọ: 16/80]
[Công Pháp: Không]
[Võ Kỹ: Không]
[Thuật Pháp: Không]
[Thần Thông: Không]
[Linh Khí: Không]
[Võ Hồn: Vạn Khí Binh; Bất Diệt Chi Thể]
[Danh Hiệu: Đang Đợi Mở Ra]
[Vòng Quay May Mắn: 0]
[Mở ra Nhân Sinh] (Nhấn để bắt đầu)
Lưu Tử Tinh không chút do dự nhấn vào.
[Lưu Tử Tinh! Từ nhỏ mồ côi bị Triệu Gia thu lưu….Vận may như c*t, đi đường đạp shit, đi bơi bị chuột rút, ở nhà không yên bị hảo hữu mời lang băm về chữa từ không có bệnh thành có bệnh…..Vào năm 16 tuổi, cuộc đời đầy chông gai của hắn mở ra một bước ngoặc mới….]
Nhìn đoạn giới thiệu, Lưu Tử Tinh mặt đều đen.
Cái đách gì mà vận may như c*t? Còn có lang băm chữa từ không có thành có bệnh???
Ý ngươi là tên lang băm kia hại lão tử???
Lưu Tử Tinh: Việc đời đéo ai ngờ!
“Hệ Thống, ta Võ Hồn đâu? Gọi ra cách nào?”
“Ting! Thiên cơ bất khả lộ, ngày mai thì sẽ rõ!”
Lưu Tử Tinh vuốt vuốt cằm: “Theo như ta 18 năm xem học sinh tử thần kinh nghiệm, Võ Hồn cần ai đó thực tỉnh giùm, chứ không phải tự động thức tỉnh!”
“Mà Hoàng Cực Tông chính là chỉa khóa ở đây!”
Bỗng dưng cảm thấy bản thân thông minh vl ra! Kiêu ngạo.Ing
Lưu Tử Tinh một mình cười si ngốc, không hề hay biết bên cửa sổ có một đôi mắt đẹp đang lặng lẽ quan sát hắn.
Triệu Tuyết, muội muội Triệu Vũ, con gái thứ 2 của Triệu Thanh Sơn.
So với ca ca Triệu Vũ, nàng chính là thiên tài, vào năm 7 tuổi liền thức tỉnh Võ Hồn bắt đầu Tu Luyện.
Năm nay đã 14 tuổi, nghe nói còn chuẩn bị gia nhập tông môn tu luyện…
Triệu Vũ nhiều năm như vậy vẫn chưa bị ám toán một phần là nhờ nàng, nếu không vì kiêng dè nàng thì từ lâu hắn đã bị những huynh đệ khác cho đưa về Địa Phủ làm một chuyến du lịch dài hạn...
Ngoài ra vì vẻ đẹp trời sinh của mình nàng được mệnh danh là Đóa Tuyết Mai của Ly Hỏa Thanh, chính là nữ thần cấp bậc…
Không chỉ đó nàng còn là người sở hữu tâm hồn lương thiện, việc tốt gì đều làm.
Có một việc rất ít ai biết chính là trong miệng mọi người Bồ Tát sống lại là La Sát đối với Lưu Tử Tinh…
Triệu Tuyết nghi hoặc nhìn Lưu Tử Tinh: “Chẳng lẽ ta huấn luyện võ đạo cho hắn quá liều?”
“Không, không! Hắn chắc chắn đang giả bệnh để trốn ta! Hừ! Nam nhân!”
Triệu Tuyết cười lạnh, không nói một tiếng liền đạp cửa vào.
“Rầm!” Cửa gỗ trực tiếp bị nàng đạp gãy, Triệu Tuyết đằng đằng sát khí bước vào.
Ánh mắt của nàng lạnh lùng như hàn băng nhìn trên giường bệnh Lưu Tử Tinh.
Người còn lại im phăng phắc, hắn không hiểu sao cảm thấy cả người khó chịu, không được khỏe cho lắm...
Lưu Tử Tinh: Lang băm…Phi! Đại Phu nói đúng, ta thật bệnh rồi, khụ khụ khụ…..
Thần sắc của hắn ta như có thể điều chỉnh, trực tiếp biến trắng bệch, hai mắt lim dim, vô lực nhìn Triệu Tuyết: “A! Tiểu Thư a….”
Triệu Tuyết hai mắt híp lại, tràn đầy xâm lược tính mà nhìn Lưu Tử Tinh.
“Ngươi không có bệnh, đừng giả bộ!”
Lưu Tử Tinh nghe vậy mặt đều tái, kịch liệt ho khan: “Khụ khụ khụ…Tiểu Thư, ý ngươi là sao…”
Triệu Tuyết khóe miệng cong lên: “Tam Ca nói ngươi bị bệnh, nhưng theo ta thấy có chút giả a~”
Lưu Tử Tinh run rẩy, bỗng dưng cắn răng, lấy ra đã chuẩn bị từ trước bảo mệnh thủ đoạn.
Hắn lặng lẽ ném thứ gì vào mồm, sau đó cả người điên cuồng co giật, sùi bọt mép.
Triệu Tuyết: Ngươi chơi lớn nha!
Nàng cười lạnh, không nói một lời dựng thẳng lưng Lưu Tử Tinh đánh cho một chưởng.
“Phốc!” Lưu Tử Tinh bị đánh tới dịch dạ dày đều ra nói gì thứ vừa nuốt hồi nãy.
Hắn ánh mắt khó tin nhìn Triệu Tuyết: Làm người phải chừa một đường sống chứ đại tỷ!
Thân thể hắn nhanh chóng bình thường trở lại, Triệu Tuyết vui mừng nói: “Thấy không! Khỏe rồi đấy! Đi cùng ta luyện tập!”
Nàng kéo lấy cổ của Lưu Tử Tinh, mặc kệ hắn vùng vậy tuyệt vọng la hét: “Không!!!”
Lưu Tử Tinh bút ký: Họ Triệu tên Tuyết, La Sát Nữ Thần! Huấn luyện cuồng ma! Nam nhân tránh xa!
Người trong Triệu Phủ nhìn Lưu Tử Tinh bị kéo đi, nhịn không được líu lưỡi cảm thán: “Tiểu tử đó lại bị cho ăn hành!”
Triệu Vũ từ xa nhìn thấy cảnh này, kéo lại một người: “Đi hốt cho ta mấy liều thuốc này…”
……….
Mặt trời xuống núi, minh nguyệt giơ cao.
Lưu Tử Tinh kéo tàn tạ thân thể về căn phòng của mình.
Nhìn chia làm hai mảnh cánh cửa, hắn không nói lên lời.
Đêm nay chỉ sợ hơi lạnh…..
Cầm trên bàn chén thuốc, quen thuộc nuốt hết vào trong mồm.
Lưu Tử Tinh đau đớn nằm lên giường, thở dài một tiếng: “Triệu Tuyết cô nàng này mặc dù muốn tốt cho ta nhưng thế cũng quá điên cuồng đi…”
Một tuần 5 ngày huấn luyện, ngày ngày da tróc xương gãy.
Lưu Tử Tinh biết đây là đang chỉ cho hắn một về võ đạo nhưng thực sự là quá đau khổ rồi…
“Đợi ngày nàng có phu quân chắc sẽ không như thế hà khắc, dù sao cũng có người quản nàng ta!”
Với niềm tin trong tương lai sẽ có ngày yên bình, hắn đi vào trong giấc ngủ.
Chỉ là không hay biết vì cái ước mơ quái quỷ này mà sau này hắn liền khổ nói không lên lời….
Triệu Phủ yên tĩnh không hề có một tiếng động, có người say giấc nồng, có kẻ vẫn đang Tu Luyện.
Âm phong thổi lên, một số cánh cửa bật tung ra, người ở bên trong cũng biến mất.
Lưu Tử Tinh trong cơn mê không hề hay biết bản thân bị bắt đi, vẫn ngủ say như thường.
Sáng hôm sau, Lưu Tử Tinh mê mang mở mắt.
Vừa mở mắt đã thấy một đám xa lạ người đang tiến tới.
Lưu Tử Tinh: Lão tử chưa kịp quẩy mà đã bị bắt cóc, đây là cái gì sáo lộ?
Đằng xa một người hét lên: “Lão Lý, ngươi trực tiếp đánh cho bọn này tỉnh, chúng ta còn phải đưa cho đại nhân!”
Trung niên nhân lưng dài vai rộng tên Lý Triều gật gật đầu, không nói một lời đi tới trước Lưu Tử Tinh liền nâng lên bàn tay ý định tát cho vài cái.
Lưu Tử Tinh nhận thấy nguy hiểm, hoảng loạn nói: “Lão ca ta tỉnh rồi, ta tỉnh rồi! Đừng đánh!”
Lý Triều nhíu mày: “Tỉnh thì nói sớm a! Làm tốn thời gian!”
Lưu Tử Tinh trợn tròn mắt, thầm nghĩ: ‘Đánh thức phong cách cục súc quá rồi đấy đại ca! Ngươi làm vậy ai chơi chung!’
Lý Triều rời đi, tìm người khác, không nói hai lời liền đánh cho hai má kẻ kia đỏ chót, âm thanh vô cùng thanh thúy: “Bốp! Bốp!”
Lưu Tử Tinh: Má! So cái kia La Sát còn nguy hiểm, đánh nơi nào không đánh thế mà lại đánh mặt!
Bỗng dưng cảm thấy bên vai như bị ai chạm vào, Lưu Tử Tinh xoay đầu nhìn lại.
Thấy người quen, hắn tràn đầy ngạc nhiên nói: “Triệu Vũ, tại sao ngươi ở đây?”
Triệu Vũ thần sắc khó coi, cắn răng không nói một lời.
Nhưng bên cạnh một thiếu niên lại không giống hắn, sắc mặt châm chọc nói: “Triệu Gia bán chúng ta cho Ma Môn…”
Hệ Thống lúc này lại xuất hiện.
[Nhân sInh bước ngoặc: Bị bán vào Ma Môn…]