Chương 8: : Phàm nhân sợ quả , Bồ Tát sợ nhân

Khi mở mắt ra , nàng nhìn thấy một bạch y nữ tử thanh lệ đang nói chuyện trước mặt nàng , xung quanh lại không có ai .

“ Hài tử , đừng sợ , ta là mẫu thân ngươi .” Quanh thân nữ tử phát ra một tia sáng xanh linh động .

Nàng hướng Huệ Nương cười ôn nhu , “ Ngươi không cần nói chuyện , nương nghe không thấy . Nương cũng không duy trì được lâu , đây là sức lực cuối cùng của ta . May mắn , ông trời không tệ giúp ngươi tới được . Nghe lời nương , rời khỏi Lâm Dương thành .”

Vì có huyết thống mẫu tử tương liên , Huệ Nương không tự chủ được bất giác muốn chạy qua , lại phát hiện không thấy thân thể . Chỉ có ý thức , đây không phải thế giới hiện thực , mà là trong ý thức của nàng sao ?

Nàng muốn được chạm vào tóc và tay mẫu thân biết bao . Nàng muốn kể , muốn kể về những uỷ khuất mà đã phải chịu đựng trong suốt bao năm qua …

“ Hài tử , mặc kệ người khác nói như thế nào , ngươi nhất định phải nhớ rõ , nương cùng phụ thân đều yêu ngươi . Vì sinh hạ ngươi , phụ thân và nương đều trúng cổ . Vì né tránh Thẩm Tử Giang , phụ thân ngươi đã dốc hết sức lực , bỏ thêm một đạo cấm chế trên người của ngươi , đạo cấm chế này , không có ai có thể cởi bỏ , chỉ có trở lại ….”

Mẫu thân nàng chợt cau mày ho khan như bị thương , không tự chủ phun ra một ngụm máu , nhưng máu lại có màu lam . Màu tóc mẫu thân lại bị bao phủ thành màu đỏ , cảnh tượng vô cũng kinh hãi ! “ Trở về Hàng Châu Tiểu Thạch…”

Huệ Nương không chịu được liền kêu lên : “ Mẫu thân !” Trong nháy mắt lại không thấy mẫu thân nàng nữa .

Khi tỉnh lại , vầng trăng sáng treo trên bầu trời toả ra ánh sáng mơ hồ , chỉ có hạt châu nàng đang nắm chặt trên tay nhắc nhở nàng không phải là một giấc mơ .

Thẩm Tử Giang , chính là người đã làm hại ta mười năm nay không có nơi nương tựa sao ? Là người đã làm chết phụ thân sao ? Chính là người này , là người đem sính lễ cho con trai hắn cưới nàng sao ?

Huệ Nương ngay lập tức cảm thấy vô tận thù hận cùng phản bội , và một cảm giác bí mật lớn bất lực bao trùm .

Thẩm Bất Hải có phải cũng là một phân cảnh không ? Cái gì sa âu , cái gì dũng cảm , tất cả đều là giả , phải không ? Hà Bá cùng tiểu Ngư thì sao ? Huệ Nương cố gắng hết sức để không nghĩ về điều đó , nhưng lại không thể buông bàn tay đang siết chặt của mình .

Huệ Nương không về dưới nước , một mình đi đến phòng , lần đầu tiên cảm nhận được nỗi kinh hoàng của lòng người , nàng thề , tuyệt không bỏ qua cho Thẩm Tử Giang . Nàng muốn phá huỷ phái Lâm Dương , khiến hắn hối hận cả đời !

Nàng chậm rãi nhắm mắt lại , “ Hàng Châu , Tiểu Thạch …”

Sáng hôm sau , tiểu Ngư tủm tỉm cười nói : “ Làm sao vậy , tối hôm qua bị hù sao ? Ngươi biết không tối hôm qua ta biến thành con cá nhỏ , nếu như hôm qua ngươi không đi nhìn trăng , tới xem bộ dáng nhỏ của ta thật tốt nha.”

Huệ Nương hỏi : “ Nguyệt thực đối với các ngươi ảnh hướng lớn đến vậy sao ? Vậy ngươi không sợ ta nhân cơ hội này bắt các ngươi đi tới đám đạo sĩ nhận thưởng có công trạng sao ?”

Tiểu Ngư vui vẻ cười khúc khich , “ Ngày đó ngay cả sò điệp sống cũng không dám ăn , ngươi nào dám . Hơn nữa không có ta , ngươi tìm đâu ra ta ?”

“ Ta ở nơi này đã nửa tháng , cũng nên đi .” Tiểu Ngư nghe Huệ Nương từ biệt , vội hỏi : “ Tại sao ? Do ta đối xử với ngươi không tốt ? Hay là trách hôm qua ta không đi cùng ngươi ? Hôm qua là ta không thể nào đi được .”

Nhìn bộ dáng Tiểu Ngư , Huệ Nương không hoài nghi nàng , chỉ nói : “ Không phải , mục đích ta ra ngoài là đi dạo xung quanh . Con người không giống yêu , có cuộc sống lâu dài , ta cũng không phải người tu luyện. Cuộc sống ta quá ngắn , vì vậy ta không thể ở mãi một chỗ qua lâu .”

Thấy Tiểu Ngư sắp khóc , Huệ Nương lại dỗ : “ Đừng khóc , ngươi khóc ta sẽ không vui . Hơn nữa sau này không phải là ta sẽ không quay lại , ta chỉ là ra ngoài xem một chút .

Nhưng tiểu Ngư lại không ngừng khóc , nàng không thể ở lại lâu , nên đã gọi mấy tiểu yêu đến hỗ trợ Huệ Nương làm thuyền và mang rất nhiều đồ vật tới như muốn dọn sạch thuỷ phủ .

Chọc đến nàng cười không ngừng “ Ta không mang theo những thứ này , giống như tiểu thiên kim nhà nào bỏ đi vậy . Tâm ý của ngươi ta nhận , ta chỉ cần đem theo phấn mặt ngươi chế tạo là được rồi .”

Những lời này khiến cho tiểu Ngư hơi xấu hổ , nhưng lại không bỏ cuộc . “ Nếu ngươi không lang bạt nữa , thì trở về tìm ta .” Tiểu Ngư lại khóc lên “ Ta sẽ nhớ ngươi .”

…….

Thuyền đi một mạch đến Biện Kinh , khi đến cảng Biện Kinh, tiểu yêu đi cùng lại nói với cô : “ Cô nương tự chăm sóc tốt ” Liền bùm nhảy xuống nước , hoá thành cá bơi đi .

Lúc Huệ Nương xuống thuyền , nghe thấy phía trước xôn xao , bên đó truyền ra giọng nói “ Chỉ tìm người có duyên , không cần người có tiền - ”

Lời nói phát ra , bên kia còn ồn ào hơn . Nàng không muốn xem náo nhiệt , chỉ muốn lập tức đi Hàng Châu , không quan tâm bên đó .

Bên trong lại nói : “ Tránh ra ,tránh ra , người có duyên tới rồi !” Đám người bên trong tự tách ra , lộ ra một người thân áo vá vụn vải , tay cầm quạt lông , khuôn mặt lại không nhìn ra được cái gì bị lem nhem đi tới .

Nói với Huệ Nương : “ Ai nha ! Sao còn đứng ngốc ở đó ? Tiểu tiên ta , một ngày ba quẻ , hôm nay đã hai quẻ . Thấy nàng không nhúc nhích , hắn lại vung quạt lông , “ Tới , tới đây !”

Huệ Nương nhìn xung quanh , thấy hắn thật sự đang nhìn mình , khẽ cau mày, thản nhiên đi tới . Lại nghĩ rằng đây có phải là một cái bẫy , nàng phủi đi những nếp nhăn trên bộ quần áo vải thô của mình .

“ Ta là một người nghèo hai bàn tay trắng , đi xa tới đây để nhờ thân thích , không có tiền mua quẻ .”

Người kia lại oán trách , “ Sai rồi , sai rồi !” Ngươi không phải đến nhờ thân thích , và ngươi rất có tiền !”

Lại bày ra bộ dáng cao thâm , “ Cô nương , ta không phải khoe khoang là thần thánh , nếu có duyên tâm ý , ta thu quẻ không lấy tiền .”

Mọi người nghe hắn nói , nhất thời là tiểu tiên , nhất thời là thần , không khỏi ồn ào

Hắn cũng không để bụng , còn có chút lười biếng , hiển nhiên rất tự hào về bản lĩnh của mình .

“ Vậy ngươi bói một quẻ đi .” Nàng nói xong , thấy hắn liền bấm tay , trong chốc lát đầu đổ mồ hôi đầm đìa : “ Không thể nói , không thể nói nha !”

Tưởng rằng hắn đang giở trò lừa gạt, liền có người tản đi một ít . Tiểu tiên đó lại nói : “ Cả đời ngươi hôm nay vì quả mà đến , ngươi sẽ nhận được tất cả quả mà nhân đã gieo . Dù ngươi có bao nhiêu đau khổ , liền có bao nhiêu phúc lành chờ ngươi .”

Huệ Nương nghĩ hắn đang giờ trò, cảm thấy có chút lười biếng , lại nghe hắn nói : “ Ngươi vốn là người không thể sinh ra giữa trời và đất , tự nhiên phải chịu cực khổ , chuyện này vốn đã rất kỳ quái , mà kỳ quái nhất trong đời ngươi , chính là hai chữ thành thân . Chỉ cần nhớ , chân mệnh thiên tử của ngươi , cùng từ ngũ có quan hệ .”

Khi nghe nói mình không nên sinh ra giữa trời và đất , cô cảm động , liền nghĩ đến cha mẹ mình đều bị trúng cổ , tuy không hiểu là có ý gì , nhưng nàng biết người xưng là thần tiên này , thực sự là có bản lĩnh .

Lại nghĩ đến Thẩm Bất Hải là Thẩm ngũ không khỏi cười lạnh , nói : “ Ta muốn lập một quẻ , không biết có được hay không ?” Không đợi hắn đồng ý , nàng nói : “ Ta muốn hỏi , chuyến đi này của ta có thành công không ?”

Tiểu tiên lại vuốt râu “ Nói thì nói không được , đó là không thể nói . Ngươi chỉ cần nhớ kỹ , không gieo nhân thì không gặp quả , nhân nào thì quả nấy .”

Huệ Nương hỏi lại , tiểu tiên lại nói : “ Thiên cơ không thể tiết lộ ” nàng liền hành lễ đa tạ , đưa tiền , tiểu tiên không thu tiền , nàng liền cảm tạ lần nữa .

Tiểu tiên lại hướng về phía sâu trong đám đông , lớn tiếng hát : “ Trồng dưa thì được dưa , gieo đậu thì được đậu , không trồng dưa thì không được đậu .. Thiện không tạo thiện nghiệp , ác không gặt quả ác …”