Đây là một giọng nói trẻ tuổi , cũng không có điều gì ngạc nhiên , điều kỳ lạ là giọng của người Lâm Dương mà nơi đây đã cách xa Lâm Dương bốn trăm dặm .
Phó Huệ Nương không khỏi quay đầu lại nhìn , liền thấy một thanh niên tuấn tú mặc áo trắng như trăng đang đứng thẳng ở đó , Phó Huệ Nương cười nói : “ Ngươi cũng là người Lâm Dương sao ?” Nàng do dự một chút , lại đưa tay ra “mới tới uống rượu ”.
Thiếu niên chậm rãi đi tới , cầm một chén nhỏ uống cạn sạch một hơi . Hai người trầm mặc một lát , một lúc sau đồng thanh nói : “ Ngươi …”
Phó Huệ Nương lại mở lời trước , “ Ngươi đến xích thuỷ là thăm người thân bạn bè sao ?” Thiếu niên lắc đầu nói : “ Từ nhỏ ta không thể tu luyện , vì vậy người nhà ta coi ta như phế vật . Đối đãi với quản gia trong nhà còn tốt hơi ta . Ngươi nói , như thế sao ta lại còn ở nói đó ?”
Nàng lại cười nói : “Thật trùng hợp , ta cũng giống ngươi .” Thiếu niên hiển nhiên không biết nên nói cái gì tiếp theo , chỉ nói : “ Một mình ngươi lại là nữ nhân , như vậy phải cẩn thận một chút .”
Phó Huệ Nương khẽ gật đầu , “ ngươi cũng chỉ có một mình , mặc dù là nam tử cũng phải cẩn thận .” Lúc này hai người đều nở nụ cười
Phó Huệ Nương dừng lại , “ Thật ra , tất cả tài sản của gia đình ta đều bị cướp đi . Những người mà cha mẹ ta đã giúp đỡ bây giờ không ai nhớ đến họ . Ta không có năng lực lại chỉ có một mình , kỳ thực ta lại không thể chịu được cục tức này . Ta nghe nói người nam thượng cổ , cho dù là phế vật không thể tu luyện cũng có thể học được bản lĩnh .
Nói nhanh đến nổi quên mất tình hình người bên cạnh , sắc mặt Phó Huệ Nương nóng lên , vội nói : “ Không phải ta nói ngươi .” Thiếu niên cười nói “ không sao ”.
Nàng lại lựa lời thật kỹ : “ Ta muốn đi ra ngoài , không phải chỉ để học hỏi kỹ năng . Sớm muộn gì ta cũng nói điều này ! Không phải vì bất cứ cái gì khác , mà là vì những người vẫn trung thành với gia đình và quan tâm đến ta .”
Nghĩ đến những ánh mắt nhìn nàng , nói nàng huỷ hoại danh tiếng của cha mẹ nàng...Thậm chí còn có người nói cha mẹ nàng đã phạm tội mới sinh ra một đứa phế vật ! Hiển nhiên kích động lên , Huệ Nương đành phải cầm cái chén nhỏ uống rượu để kìm nén cảm xúc .
Thiếu niên cũng uống một chén , chậm rãi nói : “ Ta hiểu được tâm tư của ngươi , bởi vì chúng ta giống nhau .”
Huệ Nương tinh nghịch cười , “ Nếu không phải vậy , ta lại không đãi ngươi một ly.” Hai người lại nhìn nhau cười
Trăng thanh gió mát , nhưng dù sao cũng là đêm khuya , trai đơn gái chiếc , sau một nụ cười , bầu không khí trở nên ái muội . Thiếu niên liền cảm thấy không ổn , đứng dậy rời đi . Sau khi rời đi xa , Huệ Nương mới nhớ tới , hai người họ lại chưa biết tên của đối phương.
Ngày hôm sau , Phó Huệ Nương đi dạo phố thì trời lại đột ngột đổ mưa . Toàn thân ướt sũng , phải đi tìm chỗ trú .
Khi quần áo khô , mặt trời đã lặn . Huệ Nương muốn đi về phía nam càng sớm càng tốt , vì vậy cô đi đến cảng. Bất tri bất giác lại đến cái đình viện hôm qua nàng ngồi , tự hỏi bản thân tại sao còn ngồi ở đây .
Ngồi xuống một lúc , trời đã chạng vạng tối , nàng chăm chú nhìn ra sông nghe tiếng sóng vỗ rì rào sau lưng .
“ Tiểu cô nương , ở đây không cô đơn sao ? Hôm nay ca ca không có việc gì , có thể bồi ngươi .” Trên mặt nàng có cải trang , bôi đen xấu xí , cố tình quay đầu lại ngọt ngào cười , hy vọng thấy mà bỏ chạy .
Ai ngờ khi nàng quay đầu lại cười như vậy , ba người kia sửng sốt . Nam tử mặc cẩm y đứng đầu định thần lại trước , không chạy mà đi tới . Huệ Nương không khỏi thắc mắc , lại đột nhiên nhớ ra , không xong , hôm nay trời mưa , chắc là nước tạt vào trôi hết rồi ?
Nàng vô thức sờ lên mặt , cảm giác không ổn , liền đứng dậy bước nhanh ra ngoài đình . Nam tử kia sao có thể buông tha , vội đuổi theo , bỗng nhiên nàng nhìn thấy giữa hai nắm tay có một khuôn mặt hốc hác vì rượu , liền lui hai bước : “ Ngươi muốn thế nào ?”
Túi rượu và túi gạo nở nụ cười mơ hồ “ Ta chỉ muốn bồi ngươi , nói chuyện một lát”
Kéo qua kéo lại , Huệ Nương nhìn thấy cơ hội chạy về phía bờ , nàng kéo lê chiếc váy dài muốn ngã . Người phía sau đuổi theo nói : “ Tiểu cô nương , ngươi chạy tới phủ nha xích thuỷ cũng vô dụng , thành xích thuỷ là nhà của ta !”
Huệ Nương lo lắng đến mực bị bong gân chân , vừa cố gắng chịu đau chạy lên thuyền kêu cứu . Những người chèo thuyền và du khách đều không đến hỗ trợ , hiển nhiên , gia đình nam tử này là một bá chủ ở xích thuỷ . Đã như vậy thì nhất định phải đưa tiền , những chiếc thuyền này cũng không dám xuất bến .
Đạo trời không công bằng , nàng đã làm sai cái gì ? Tại sao ở nhà như thế ra ngoài lại cũng bị như vậy ?
Ngay tại lúc tuyệt vọng , phía sau lại truyền đến một thanh âm , “ Dừng lại ”
Phó Huệ Nương và ba người kia đang đứng trên ván bờ , nàng lại quay đầu lại lộ vẻ kinh ngạc : “ Là ngươi sao ? ”
Hoá ra là thiếu niên ngày hôm qua cùng đối thơ , nhìn thấy dung mạo và bộ quần áo của nàng có thay đổi , thiếu niên cũng có chút kinh ngạc , cười trả lời .
Hai hạ nhân của thiếu niên tỉnh táo lại , “ Ngươi thật là ăn gan hầm mặt gấu , chuyện công tử nhà ta ngươi cũng muốn quản .” Thiếu niên cười nói : “ Không dám , ta tới đây vì chủ nhân của ngươi ”
Ba người đều sửng sốt , cẩm y nam tử lại nói : “ Cha ta gọi ngươi tới ?” Thiếu niên khẽ gật đầu , “ Đúng vậy , cha ngươi nói ngươi không xứng làm con hắn , ngày thường còn bất hiếu , ta tới là giúp cha ngươi dạy một bài học .
Thiếu niên nói điều này , Phó Huệ Nơng là người đâu tiên cười phá lên sau đó thấy người khác nhìn muốn cười lại không dám , ba người đều xấu hổ và tức giận ,giơ nắm đấm lên muốn đánh .
Nhưng thiếu niên lại lấy quạt ra lắc lắc , “ Đừng đánh nữa , đừng đánh nữa , nói chuyện chính sự đi .” Hắn chậm rãi đi về phía Huệ Nương , ba người họ thấy hắn tự tin , cũng không dám muốn đánh hắn nữa , lại chần chừ như ba con ngỗng ngốc .
Thiếu niên cười nói : “ Lên thuyền nói chuyện .” ba người kia nghĩ thầm , ba chúng ta sao có thể sợ ngươi , một tiểu tử mặt trắng bệch ?
Sau đó , liền cất bước muốn đi , thiếu niên lại lấy quạt chặn “ Ba người các ngươi không thương hoa tiếc ngọc , lại không có đạo lý , cứ cho cô nương lên trước .”
Phó Huệ Nương thầm nghĩ dù sao cũng là người xấu , hơn nữa thiếu niên này xem ra cũng không phải , liền bước lên thuyền với cái chân khập khiễng .
Trên thuyền không có người chèo , thiếu niên rút một con dao trong tay áo , cắt đứt sợi dây buộc vào bờ , sau đó động tác càng nhanh hơn , chuẩn bị lên thuyền . Dòng chảy quá xiết , nếu lên thuyền , ba người họ làm sao đuổi kịp ?
Lại không biết trong ba người lại có một tên từng qua loa tu luyện , tuy không thành sự , nhưng nhanh tay lẹ mắt , lập tức túm chặt vạt áo hắn .
Thuyền liền đi xa , ba người tức giận đem hắn đánh . Hắn chưa từng tu luyện qua , thường xuyên bị đánh không phản kháng .
Phó Huệ Nương trên thuyền , chân bị thương , không thể bơi hay chèo thuyền . Chỉ có thể nhìn ba tên kia từ xa đánh thiếu niên kia . Mắt thấy thuyền trôi xa , chính mình lại không làm gì được chỉ biết hét lên bằng tất cả sức lực của mình , “ Ngươi tên là gì ?”
Chỉ chốt lát sau , xa xa truyền đến tiếng vang . Chỉ có ba từ . ---“ Thẩm Bất Hải !”