Hai người mỗi người đánh xuống bờ vai hắn , một người thì đem hắn nắm lại tới một hang động gần đó rồi dừng lại , đầu óc hắn choáng váng , không nói một lời .
Giết hắn cũng tốt , dù sao còn sống lúc nào cũng bị mọi người vũ nhục .Nam nhân đạo tặc hỏi hắn , hắn cũng không rên một tiếng .
Nam đạo tặc trời sinh thô lỗ tát một cái thật mạnh vào mặt hắn cũng không nghe ra một tiéng động .
Mặt nam đạo tặc phát cáu mắng : “Ngươi còn ngang ngạnh im lặng , gia ta liền giết ngươi ”.
Nữ đạo tặc bên cạnh lột đi xiêm y trên người hắn thì nhìn thấy trên ngực treo một lệnh bài “ Thẩm Bất Hải ” chứng minh thân phận .
Đôi nam nử liếc nhau một cái , nam đạo tặc định nói , nữ đạo tặc lại cười duyên nói
“ Tiểu huynh đệ, ngươi là con trai của Thẩm phủ thành Lâm Dương sao ?” Hắn nghe nữ đạo tặc nói không trả lời chỉ cười , nhắm mắt lại .
Nam đạo tặc nhìn hắn nói “ Mị Nương , tiểu tử này có điểm kỳ lạ ”. Mị Nương không trả lời hắn lại hướng về phía người kia : “ Tiểu huynh đệ , chúng ta đã đắc tội . Người nhà các ngươi uy danh truyền xa , những người tu đạo chúng ta không có một ai mà không bội phục , hôm nay chúng ta hại ngươi , chúng ta lại bất nghĩa . Chỉ là một cái tặc lại không có đạo lý ..”
Hắn thản nhiên nhàn nhạt mở miệng : “ Trên người ta không có phù chú trân bảo để bảo mệnh , muốn giết thì mau chóng.”
Nam đạo tặc lại bụng tức phát hoả , “ Ngươi tưởng ta không dám giết ngươi ? Nơi này toàn cây cỏ ,chi bằng giết ngươi tại đây cũng không ai biết !” Mị Nương trừng mắt nhìn nam đạo tặc , thấp giọng : “ A Võ ?!” Nghe được tiếng nói A Võ cũng không dám nói chuyện , quay mặt đi chỗ khác .
Mị Nương định nói , thiếu niên lại nói trước : “ Các ngươi không cần lo lắng mà thăm do ta , gân cốt ta bình thường chưa từng tu luyện . Vốn dĩ khi các ngươi đến ta đã muốn các ngươi giết ”.
Thẩm Bất Hải đem hai mắt mở , lạnh lùng cười , “ Ta không gạt ngươi , có trời làm chứng . Xuất thân danh môn mà heo chó cũng không bằng , cái gì mà uy danh truyền xa ? Trừ bạo kẻ yếu ? Cứu giúp thế nhân ? Toàn bộ ta chưa từng thấy qua !
Ta sớm đã không muốn sống , nếu các ngươi tiện tay thì hãy thống khoái , không giết ta , khi ta trở về liền sai người giết sạch các ngươi ”.
Thẩm Bất Hải đợi trong chốt lát cũng không thấy hai người động thủ , hắn liền hiểu hai người này có quan hệ .
Mị Nương phía bên liền đối với hắn nói : “ Vừa cẩn thận nhìn ngươi thì phát hiện thì ra ngươi lại xinh đẹp như vậy . Nếu ngươi nguyện ý qua đêm với ta , ta có cái gì cũng đều đưa cho ngươi , so với cường đạo còn tốt hơn nhiều , tới đây mau ”.
A Võ bên cạnh nghe xong liền bổ xuống một đao , Mị Nương cũng không kịp trở tay , Thẩm Bất Hải chỉ nhắm mắt mỉm cười , lại nghe phía xa một tiếng vỡ vụn . Hắn lại không tưởng nguyên lai khi chết còn nghe thấy .
Lại một giọng nói , Thẩm Bất Hải mở to mắt , trước mặt xuất hiện một nam tử người mặc bào màu trắng , đầu đội hoa sen .
“ Ở ngoại thành Lâm Dương , yêu nghiệt các ngươi cũng dám làm càn ?Còn ríu rít dám so với người tu đạo , kéo đi người Thẩm gia ta ?” Nghe xong lời này , Thẩm Bất Hải mặt khẽ biến , chỉ nhàn nhạt nói : “ Tứ ca , ngươi đã đến rồi ?”
Kỳ thật Thẩm Bất Cổ đã sớm tới , chẳng qua chỉ muốn nhìn Thẩm Bất Hải lại tiếp tục xấu mặt mà thôi . Hắn đã tiến vào tu vi thần động kỳ , chỉ hai chiêu Thẩm Bất Cổ liền đem hai người chế trụ , quay đầu đối mặt với Thẩm Bất Hải cười giễu cợt .
“ Là Bất Hải à, ta liền đem hai yêu quái này trói về , không thể nào lại ngự kiếm mang ngươi về ”, Thẩm Bất Hải nghe lời này sắc mặc trầm xuống, lại gạt bỏ cười nói , “ Không cần làm phiền tứ ca , ta có thể tự trở về ”.
Thân Bất Cổ nhìn xung quanh bốn phía , không đem hai người vừa bắt được bỏ vào mắt cười nói : “ Nơi này có chút xa , ta lại không mang theo phù thần hành ,đệ đệ hay là ở đây đợi , khi về ta gọi người tới đón ngươi ”.
Tâm tư Thẩm Bất Hải như đập một búa , chỉ nói : “Không cần” nói xong không đợi lâu , xoay người rời đi .
Lại nghe hai tiếng to vang lên , một nam một nữ khi nãy liền đã mất mạng, “ Ngũ đệ , đừng nói tại sao ta không nhắc ngươi , lời khi nãy ngươi nói cho bọn họ thật khó lường a . Đặc biệt là không bằng heo chó , hai cái yêu quái nếu bị tra khảo thì không tốt ? Ca ca thương ngươi …”
Thẩm Bất Hải cắn chặt khớp hàm bước chân nhanh hơn cũng không quay đầu .
Vừa về đến phủ đã muộn , người giữ cửa trước phủ chu đáo nói : “ Ngũ công tử , ngài về thật tốt , lão gia đang ở chính sảnh đợi ngài tới ”.
Đến chính sảnh, chỉ thấy một thân gia chủ của phủ ngồi trên ghế cao,sắc mặt không tốt. Thẩm Tử Giang đã là tu sĩ Linh Hư hậu kỳ,sớm đã mất thất tình lục dục , dù là như vậy nhưng khi thấy người mình đợi tiến vào thì vẫn trừng to hai mắt .
“ Nghe Bất Cổ nói , ban ngày ngươi cùng yêu tinh dây dưa bên nhau ? Nghiệp chướng ! Gia tộc sao lại sinh ra cái thứ nghiệp chướng như ngươi !”
Thẩm Bất Hải nhếch môi không phản ứng , Thẩm Tử Giang cũng chẳng muốn kể lại , “ Thôi , dù sao hai yêu quái kia đã chết . Nếu sau này ngươi còn cùng yêu quái dây dưa , ta cũng không cần giữ nổi ngươi !"
Thẩm Bất Hải chỉ đứng đó lạnh lùng nhìn không phản ứng lại lời nói phát ra .
Một lát sau , Thẩm Tử Giang mới hừ lạnh nói : “ Gọi ngươi tới vì muốn nói cho ngươi một tiếng , ngươi cũng lớn tuổi rồi , ta đã vì ngươi chọn một cái hôn sự là cô nương ở Phó gia kia . Đã lập gia thất thì đừng có cái chuyện nào mà tìm niềm vui bên ngoài uống rượu về muộn , ta tuyệt đối không tha cho ngươi !”
Thẩm Bất Hải cười nói: “Nghe nói cô nương phó gia cũng là một phế nhân ,lão gia hao hết tâm tư chọn mối hôn sự đăng đối như vậy , ta cao hứng còn không kịp , còn hơn là đi ra ngoài uống rượu tìm niềm vui ?”
Thẩm Tử Giang sinh khí đứng thẳng cắn răng , “ Nghịch tử !” Lấy ra kim long tiên trên người từng rèn luyện qua lại muốn đem Thẩm Bất Hải đánh chết , liền kêu hạ nhân đem roi bình thường treo cổ hạ nhân tiến lên đánh .
Thẩm Bất Hải lại càng cười , “ Lão gia có từng bỏ qua cho ta sao ?” TThẩm Tử Giang phát cáu chịu không nổi muốn ngất xỉu , ngay cả roi cũng cầm không nổi, chỉ vào Thẩm Bất Hải mau cút . Hắn sửa lại vạt áo rồi chầm chậm bước chân ra khỏi cửa .
Đứng ngoài cửa là một nam tử thân áo đỏ thấy hắn ra liền hướng hắn , một bàn tay chụp vào trên mặt Thẩm Bất Hải không kịp tránh .
Nam tử ảo đỏ : “ Phụ thân không nỡ giáo huấn ngươi , ta đại ca ngươi lại không phải .” Thẩm Bất Hải cảm thấy trên mặt nóng rát , cười nhạt : “ Mỗi ngày bên ngoài ta đều xem họ diễn kịch hí khúc , không thể tưởng được trong nhà diễn so ra còn đặc sắc hơn . Phụ tử đồng dạng có hiếu , ra bên ngoài diễn kịch còn tốt hơn trong này .”
Nam tử áo đỏ lại muốn đánh , Thẩm Tử Giang trong đại sảnh kêu lên : “ Không cần , ngươi tiến vào đây ”. Nam tử lại nhìn thoáng qua Thẩm Bất Hải liền bước vào sảnh bên trong mà đi .
Thẩm Bất Hải vào phòng như mọi khi , ngồi ở trước bàn , nhìn vào gương đồng đằng trước hiện ra một khuôn mặt của chính mình , một bên bị sưng phù giống cái bánh bao, xiêm y xộc xệch , giờ hắn mới biết nguyên lai là do cái Mị Nương kia, lột đi nên phụ thân hắn mới tức giận như vậy .
Nghĩ đến đây , bên miệng lại không khỏi cười nhạo , xiêm y không chỉnh tề , nằm thẳng trên giường , hồi tưởng lại từng vụ từng việc từ trước tới nay . Cảm xúc lại kích động xuống thân thể càng thêm buồn ngủ , bất tri bất giác thế nhưng ngủ say.