Chương 99: Hai Lựa Chọn

Dựa theo tính cách ngày trước của Kế Duyên, hắn sẽ không cố ý hiển thánh trước mặt người khác đâu. Nhưng tình huống lần này khác biệt, rất dễ thấy, toàn bộ thợ rèn của cửa hàng Ngôn gia đều cùng chung mối thù, bọn họ cho rằng Kế Duyên là người giang hồ gây rối, rình mò di mạch Tả gia.

Có lẽ hai chữ "gây rối" này còn phải chờ bàn bạc lại, nhưng mà phương pháp bảo hộ người nhà Tả gia tốt nhất chính là khiến người ta nghĩ rằng Tả gia đã không còn ai, bất luận người tới là tốt hay là xấu.

Toàn bộ thợ rèn của cửa hàng Ngôn gia mặc dù luôn mồm quở trách người Tả gia, thậm chí ngoài miệng còn chửi rủa Tả gia chết hết. Nhưng Kế Duyên không những là một kẻ giang hồ được hưởng lợi từ Tả Ly, mà hắn còn là một người tu tiên, một người có thể dùng pháp nhãn để nhìn khí tượng.

Mặc dù chưa chắc nhìn khí có thể phân biệt người khác nói dối hay không, nhưng hắn nhìn ra được họ cũng không thực sự có ý giận dữ, hơn nữa, khí tượng của họ biến hóa nhất trí cực kỳ.

Theo Kế Duyên thấy loại tình huống này rất đáng kính trọng. Mà nếu những người đáng kính này tùy tiện đi tin tưởng một người ngoài chỉ bằng một câu nói "Sẽ không gây bất lợi cho Tả gia", sau đó liền dám yên tâm mà nói cho người ta biết chuyện của hậu nhân Tả gia, thì đoán chừng, Tả gia kia thật sự đã sớm tuyệt chủng rồi.

Biện pháp tốt nhất là đề cao bản thân đến một độ cao tuyệt đối, một độ cao mà chắn chắn sẽ không có khả năng ham muốn lợi ích của Tả gia.

Tiên nhân, rõ ràng là phù hợp với độ cao đó!

Nhìn thấy tiên kiếm bay múa, người xung quanh đã sớm lặng ngắt như tờ. Người thợ rèn trung niên kia đứng gần nhất, y nuốt ngụm nước miếng rồi cẩn thận hỏi dò, ngữ khí mang theo sự kính sợ.

"Khách quan...Ngài chính là tiên nhân mà Tả Kiếm Tiên...không, là Tả Ly tiền bối đau khổ truy tìm?"

Nhớ năm đó, Tả Ly đứng ở đỉnh cao võ lâm, đến cuối đời, suy nghĩ muốn đột phá của y đã đến tình trạng mê muội. Thế gian tuy có rất nhiều truyền thuyết thần thoại, nhưng đến lúc đi tìm thì khó tránh khỏi tin đồn thất thiệt, “nhất niệm tìm tiên, nhất niệm thành ma”, chính là tình cảnh của Tả Ly khi về già.

"Tiên nhân..."

Kế Duyên trả lời với thanh âm bình tĩnh.

"Nói chuẩn xác, phải là người tu tiên hướng đạo."

Kế Duyên khẽ vẫy tay, Thanh Đằng Kiếm chậm rãi bay tới mặt bàn, nằm yên tĩnh. Sau đó, hắn nhìn qua thợ rèn trung niên này, lại nhìn mấy lão thợ cả tuổi tác khá lớn ở chung quanh. Hắn thu hồi Chướng Nhãn Pháp, lộ ra một đôi mắt xám trắng không chút gợn sóng.

"Tả gia có còn hậu nhân trên đời không? Nếu thật sự không có, ta đành rời khỏi Quân Thiên phủ, lần tới lại muốn tìm ta, nói không chừng lại là một Tả Ly khác rồi......"

Thanh âm này khó tránh khỏi việc mang theo một chút cảm khái, nội dung trong câu nói cũng không khỏi để cho người ta suy nghĩ sâu xa. Mà lần này, thật sự không ai dám coi lời này như gió thổi bên tai.

Thậm chí, lời nói của Kế Duyên có chút cố ý đưa mọi người vào một câu chuyện xưa giả tưởng: Năm đó, Tả Ly thật sự gặp được tiên nhân, hơn nữa, rất có thể đã được chỉ điểm, cho nên võ công đột nhiên tăng mạnh, trở thành vô địch thiên hạ. Đến tuổi già lại muốn tìm tiên lần nữa, nhưng tung tích của tiên nhân mờ mịt, vô duyên gặp lại, cho nên ôm hận mà chết.

Mà bây giờ, tiên nhân này tìm đến, chẳng qua là đã muộn mấy chục năm rồi!

Mọi người bỗng nhiên nghĩ đến một câu nói lúc trước "Nói cho Tả Ly một lời nhắn nhủ đến muộn mấy chục năm".

Trong đám thợ rèn, có hai người yết hầu lẫn hô hấp đều run rẩy, nhìn chằm chằm vào "Tiên nhân" mắt xám trắng, cái tay đang túm trên ống quần đều sắp cấu vào trong thịt.

Một lão thợ rèn hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng mở miệng nói ra lời mà Kế Duyên đang mong đợi.

"Không dám làm chậm trễ tiên trưởng, Tả gia vẫn có hậu nhân, Hữu Thiên, Hữu Tâm, ra đây bái kiến tiên trưởng. Ngôn Hoa, đi gọi Ngọc Nương cùng Bác Nhiên thúc thẩm của ngươi!"

Người thợ rèn trung niên cởi trần đứng cạnh Kế Duyên nghe vậy, hồi phục một chút tâm tình, gạt đám người phía ngoài, chạy về ngôi nhà bên kia.

Kế Duyên nghe thấy câu này, dường như người Tả gia vẫn còn không ít.

...

Sau nửa khắc, tiếng gõ của tiệm rèn lại tiếp tục vang lên. Trong một gian phòng khác ven sông ở phía sau cửa hàng, Kế Duyên cuối cùng cũng gặp được người Tả gia với khuôn mặt khẩn trương kích động, đương nhiên, bây giờ họ của bọn hắn đều là họ Ngôn.

Một đôi vợ chồng trên năm mươi tuổi, hai người đàn ông cường tráng gồm một người ba mươi tuổi và một người chừng hai mươi, cùng với vợ của họ, một nữ tử tuổi mười tám đã gả làm vợ người khác. Một bé trai tám tuổi và một bé gái ba tuổi đều là hài tử của hán tử ba mươi tuổi, mang vẻ mặt hồi hộp hiếu kì đang được mẫu thân dắt bên người.

Trừ những người này, người nhà chồng của nữ tử kia đều đang chờ ngoài phòng.

Kế Duyên cùng với lão thợ rèn rõ ràng có vai vế cao nhất kia ngồi ở hai bên trái phải của bàn phòng khách, trên bàn để hai chén trà.

"Kế tiên sinh, đây chính là toàn bộ hậu nhân Tả gia, đương nhiên, bên ngoài còn có huyết mạch nào không thì cũng không biết được. Năm đó loạn trong giặc ngoài, nhà cửa đại loạn, tai họa không ngừng, chúng ta có thể bảo vệ một hai người là đã cố gắng hết sức có thể rồi."

So với việc liên tục được gọi là tiên trưởng, Kế Duyên quen với chuyện người khác gọi hắn là tiên sinh hơn. Cho nên hắn cũng đã sớm nhắc người khác không cần gọi loạn. Mà trong mắt người khác lại trở thành “tiên nhân điệu thấp khi du hí hồng trần”.

Kế Duyên dùng ánh mắt mơ hồ đảo qua người Tả gia đang đứng thành một hàng trước phòng nhưng không dám nói lời nào, xem ra áp lực trước khi đến đây đã tích tụ quá lớn rồi.

Người Tả gia khi tiếp xúc đến ánh mắt màu xám trắng kia, tất cả đều không dám nhìn.

"Nhuệ khí đều không còn rồi...Nhưng mà có lẽ cũng là chuyện tốt."

Kế Duyên vung tay lên, Thanh Đằng Kiếm trên bàn tự động bay ra, trôi nổi phía trước một đám người Tả gia.

"Hễ là người mang huyết mạch Tả thị, hãy lấy tay sờ nhẹ chuôi kiếm, ta sẽ tự biết được các ngươi có phải là người Tả gia thật hay không."

Kế Duyên cũng không phải không có cách đề phòng, trường kiếm Thanh Ảnh theo Tả Ly mấy chục năm, lúc cuối đời đã thai nghén linh tính. Nó có cảm ứng đặc thù đối với huyết mạch Tả gia, nếu thật sự có người dám giả mạo, lập tức sẽ bại lộ.

Hắn nhìn từng người từ già đến trẻ đều cẩn thận đụng vào Thanh Đằng Kiếm, mà tiếng kiếm reo vang lên thanh thúy, có thể chứng minh những này đúng là hậu nhân Tả Ly.

Chỉ là lúc này, Kế Duyên bỗng hơi do dự có nên đưa họ “Tả Ly kiếm điển” hay không. Mặc dù mai danh ẩn tích, nhưng dẫu sao bọn họ cũng đang sinh hoạt an ổn, nếu đưa tuyệt thế bí tịch này, chẳng phải lại kéo bọn họ vào giang hồ?

Nhưng nghĩ tới hiện tại, hắn hiểu được mình đã quá lo lắng rồi. Ông lão kia vì ẩn nấp mà đổi tên thành Ngôn Bác Nhiên đến cùng vẫn là trưởng bối Tả gia, lúc này lão bình ổn lại, tiến về trước một bước rồi lấy ra một quyển sách từ trong ngực.

"Tiên, tiên sinh... Đây là bí tịch gia truyền của tổ gia gia, tên là “Tả Ly kiếm điển”, mời tiên trưởng xem qua! Tả gia chúng ta cũng vì nó mà đưa đến họa sát thân. Chỉ là trước kia, trưởng bối trong nhà vẫn muốn dùng cái này để tập được kiếm pháp cái thế nhằm báo thù, khó khăn hơn cũng không giao ra...Nhưng hậu nhân Tả thị chúng ta lại không có tài năng của tổ gia gia, không ai có thể có thành tựu như vậy......"

Đúng thôi, Kế Duyên thật sự lo nghĩ chuyện dư thừa rồi. Mặc dù giang hồ đồn đại rằng người Tả gia xuống dốc bởi vì Tả Cuồng Đồ không truyền xuống tuyệt thế bí tịch cho Tả gia mà năm đó Tả gia cũng đồn ra ngoài như vậy. Nhưng Tả Ly cho dù si mê tìm tiên hơn nữa, suy cho cùng y cũng không phải người đơn thuần, chẳng lẽ y không thiên vị hài tử nhà mình sao?

Vì vậy sự thật có lẽ là Tả Ly truyền lại bí tịch, nhưng Tả gia cũng chỉ có một người như Tả Ly. Võ công dù tốt cũng phải xem ai luyện, kết quả sau đó Tả gia không có lấy một người có thể đánh nhau, mạnh mẽ bị ép đến mức cửa nát nhà tan.

Mà lúc ấy, người Tả gia cũng tức giận, bị ép thành như vậy thì làm sao có thể nuốt trôi. Cho nên họ chắc chắn nghĩ tới việc báo thù. Trong lúc đó đã phát sinh một loạt chuyện phức tạp, đến cuối cùng đã trở thành như bây giờ.

Kế Duyên đành nhận lấy bí tịch, nhưng bí tịch này hiển nhiên không phải là do Tả Ly tự viết, cũng không lưu giữ tâm ý. Kế Duyên ngây người nhìn cũng không nhìn rõ bao nhiêu chữ, nhưng mà lật qua lật lại sách thì cũng coi như đã qua mắt được rồi. Độ dày sách và số lượng từ được ghi lại có lẽ cũng không khác bản bí tịch kia lắm, một số bức vẽ bên trong nhìn mơ hồ nhưng cũng có thể tạm phân biệt sơ sơ thấy chúng đều giống nhau.

Tả Ly đến bí tịch cũng đã lưu lại, dám chắc y không đến mức để lại thủ đoạn hãm hại ở trong nội dung, vậy thì điên thật rồi.

Đọc mơ hồ một lần, sau đó Kế Duyên lấy ra bản bí tịch do Tả Ly tự viết từ trong ngực, đặt hai bản bí tịch cùng một chỗ trên bàn.

"Đây là kiếm điển Tả Ly tự viết, cũng không kém mấy so với bí tịch gia truyền của các ngươi, bây giờ ta mang trả lại, về phần trường kiếm Thanh Ảnh......"

Kế Duyên còn chưa nói xong, Thanh Đằng Kiếm đang lơ lửng vang lên tiếng, lập tức bay về phía sau hắn, chỉ lộ ra một cái chuôi kiếm, đồng thời liên tục vang lên tiếng ong ong nhỏ xíu, dường như nó rất sợ Kế Duyên đưa trả nó lại cho người Tả gia.

"Ha ha, ngươi sợ cái gì, bây giờ ngươi là Thanh Đằng Kiếm rồi......"

Kế Duyên cười mắng một tiếng, lúc này trường kiếm mới bình tĩnh lại. Hắn lắc đầu cười, lại nhìn về phía người Tả gia.

"Về phần trường kiếm này, cũng không thể trả lại cho các ngươi. Tả Ly thay ta dưỡng kiếm hơn mười năm, suy cho cùng ta vẫn nhận phần nhân tình này...Vậy đi, Kế mỗ cho các ngươi một lựa chọn."

"Một, Kế mỗ sẽ dốc sức thi pháp để lưu lại pháp lệnh, chỉ cần pháp lệnh không mất, bảo đảm nhà các ngươi đời này an bình, vô tai vô tà. Hơn nữa ta có thể thử đi gặp Thành Hoàng của Quân Thiên phủ này, nhờ trông nom Tả thị các ngươi nhiều hơn, khi còn sống tích đức nhiều, sau khi chết thậm chí có thể vào Âm Ti làm sai dịch! "

Kế Duyên nói rất trịnh trọng, đại diện cho người nói là làm. Hắn nói xong lựa chọn thứ nhất, dừng một hồi mới nói tiếp.

"Hai, ta có thể ở lại Quân Thiên phủ một thời gian, chỉ bảo người trong Tả thị học tập kiếm điển, truyền thụ thần ý!"

Nói xong câu này, Kế Duyên mở mắt hơn nửa, nhìn về phía đám người.

"Các ngươi, lựa chọn thế nào?"

Sở dĩ Kế Duyên trực tiếp cho lựa chọn, mà không hỏi bọn họ có tâm nguyện gì, là do hắn sợ mỗi người này đều muốn thành tiên. Chưa nói đến việc Kế Duyên hắn cũng không làm được, hắn thiếu nhân tình của Tả Ly vẫn chưa sâu nặng đến mức như vậy, nên cứ như bây giờ, không phải là một thì chính là hai cho thoải mái.

Thấy mấy người trong đám già trẻ đều sắp há mồm vài lần, Kế Duyên liền trực tiếp đưa tay ngăn lại quyết định hấp tấp của bọn họ.

"Không cần trả lời ngay, cân nhắc một đêm, ngày mai lại nói cho ta biết!"

Nói xong, Kế Duyên đứng dậy, lão thợ rèn bên cạnh hơi chắp tay.

"Đa tạ mọi người chiêu đãi, cũng cảm ơn đại nghĩa của Ngôn gia, ngày mai Kế mỗ lại đến!"

Lão thợ rèn vội vàng đứng dậy đáp lễ.

Mà Kế Duyên nói xong câu đó, gật đầu mỉm cười với người Tả gia, bước vài bước ra đại sảnh.

Tiên nhân muốn đi cũng không ai dám ngăn cản. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Kế Duyên không phi thiên cũng không độn địa. Nhưng chỉ sau vài chục bước, trong tầm mắt của mọi người ở đây, bóng dáng của hắn càng lúc càng mờ nhạt đến tận khi biến mất không thấy gì nữa.