Sau một thời gian dài chờ đợi, cỗ xe lại di chuyển nhưng tâm tư của khách trên xe và xa phu vẫn chìm đắm trong kỳ ngộ ban nãy.
Vì sương mù đã tản đi nên tất cả xa phu không cần dắt ngựa tiến lên nữa. Bọn họ đều ngồi lên vị trí, đánh xe vội vã đi tiếp.
Khi tất cả xe ngựa đều đã chạy đi xa, một cái bóng trên đại thụ bên đường di chuyển, Kế Duyên nhảy từ trên cây xuống.
“Có làm hay không, làm đến mức độ nào, có bao nhiêu tác dụng không phải điều Kế mỗ ta có thể quyết định!”
Kế Duyên vẫn luôn nhớ rõ con Thanh Ngư kia, loại ấn tượng này chỉ đơn thuần là hảo cảm, khác hẳn với ấn tượng về Lục Sơn Quân và Xích Hồ, cũng không giống với lão Quy, so với Giang Thần Bạch Giao càng khác biệt lớn hơn nữa.
Nhất là lúc nó mê rượu chạy đến bên thuyền nhỏ bơi theo và cả khát vọng với chút rượu gạo… Nó không hề e ngại cũng không nịnh bợ Kế Duyên. Hắn cảm thấy đó là một con quái “sạch sẽ” hiếm có.
‘Ngày khác chắc chắn gặp lại!’
Kế Duyên cười cười nghĩ về điều này, vừa đi về phía trước vừa lấy một cái bánh khô từ trong túi. Vì linh khí nên bánh vẫn chưa hư nên hắn yên tâm thưởng thức.
…
Kế Duyên một mình men theo quan đạo, có cơ hội lại tìm người hỏi đường một tí. Hắn cũng muốn chạy thẳng một mạch cho tiện lắm rồi, tránh việc chạy lòng vòng rồi lạc vào đường cùng ngõ hẹp nào nữa.
Dù chưa sánh được như tiên nhân đi mây về gió nhưng dựa vào sức của hai chân thì hắn vẫn có thừa tự tin rằng sức chịu đựng và độ khôi phục của bản thân không kém bao nhiêu nếu so với tuấn mã. Cứ thế Kế Duyên tốn hơn nửa tháng mới đi khỏi địa phận Kê Châu. Điều này giúp hắn có cái nhìn trực quan hơn với tấm bản đồ Đại Trinh.
Đương nhiên, khi di chuyển hắn cũng tính toán giữa làm việc và nghỉ ngơi. Dù vẫn tự giác chuyên tâm đi đường nhưng mỗi khi hắn bắt gặp gánh xiếc thì dừng lại xem xiếc khỉ, đụng dịp thôn yến cũng nếm thử chén rượu nên tốn kha khá thời gian.
…
Ngày hai mươi mốt tháng sáu, tiết đại thử.
Thấm thoát trời đã vào hè, thời điểm nóng nhất trong năm, cuối cùng Kế Duyên cũng đến được phần mộ của Tả Cuồng Đồ trên núi Ải Đỗ (1).
Hắn nhìn thấy hình dạng dãy núi mới minh bạch vì sao tên của nơi này lại kỳ quái.
Từ xa nhìn tới, tất cả đỉnh núi của núi Ải Đỗ tương đối thấp và bằng phẳng, đỉnh cao chót vót thì ít nhưng lại có nhiều chóp núi co lại tròn như cái bụng. Vì vậy người dân xung quanh gọi đơn giản như thế.
“Tả Cuồng Đồ qua đời đã mấy chục năm, không biết phần mồ này có ai biết hay không, đừng nói là bị chôn hay sập rồi…”
Hắn đứng trên quan đạo, lẩm bẩm mấy câu rồi tìm đường vào núi, chuẩn bị đi đến “Tề Phong Nhất Tuyến” (2) được mô tả bên trong Kiếm Ý Thiếp.
Tìm từ sáng đến chiều, cuối cùng Kế Duyên cũng tìm đến nơi được gọi là Tề Phong Nhất Tuyến.
Chỗ này cao không quá nửa trượng, rộng chưa tới hai trượng, chung quanh núi đá có nhiều hoa cỏ dại bao phủ. Hắn nhìn mà cảm thán.
Nơi đây được gọi như vậy do trí tưởng tượng của Tả đại hiệp. Nếu nghiên cứu tỉ mỉ thì núi Ải Đỗ có tới mười mấy chỗ có thể gọi Tề Phong.
Kế Duyên ngồi xổm xuống, lấy chiếc dù giấy dầu vén mấy ngọn cỏ dại cao chót vót, phía sau lộ ra một tấm bia mộ loang lỗ, phần mộ cũng đã lún xuống.
Chữ viết trên bia mộ hẳn là dùng kiếm để khắc, trên mép bia có lộ vết kiếm nhọn ghi mấy chữ: Mộ của phụ thân Tả Ly, đứa con bất hiếu Tả Khưu lập.
‘Quả nhiên tên của Tả đại hiệp không phải là Tả Cuồng Đồ, có lẽ sau mấy mươi năm mất đi, người trong chốn võ lâm biết tên y cũng không còn ai.’
Kế Duyên nhìn đám cỏ dại rậm rạp xung quanh phần mộ thì không khỏi thở dài cảm khái.
“Tả đại hiệp! Nhớ lúc xưa ngài võ công cái thế giương danh võ lâm, đến cuối cùng ngay cả tiết thanh minh cũng không có ai tảo mộ…”
Tả gia chắc gặp biến cố gì đó, hoặc Tả Ly từng dặn dò đừng đến viếng, cũng có thể con cháu đã quên mất phần mồ mả này rồi. Dù hắn biết rõ mấy chục năm đối với người bình thường là rất dài rồi, nhưng dù sao Tả Ly cũng từng là người chạm đến đỉnh cao võ thuật khiến Kế Duyên có cảm giác mất mát.
Hắn chắp tay vái ba lần về phía mộ của Tả Ly rồi nhẹ nhàng nhảy đến mỏm đá lớn phía sau mộ.
Trên tảng đá có không ít đất với cỏ dại rậm rạp. Kế Duyên nhấc chân đạp mạnh về một chỗ trống trải.
“Bịch!”
Có tiếng động vang lên đâu đó, Kế Duyên phải lắng tai nghe kỹ một lúc mới nhoẻn miệng cười. Hắn đi đến trung tâm của tảng đá, nhổ cỏ dại xung quanh, sau đó lấy một hòn đá nhỏ làm đồ đào đất. Vận kình xúc mấy cái thì đụng phải vật cứng rắn.
Kế Duyên đẩy hòn đá chặn bên trên ra, phía dưới cất giấu một hộp gỗ màu vàng sẫm, bên cạnh hộp gỗ là một thanh kiếm hình như đã bị bong phần chuôi.
Mặt mày hắn hiện lên nét vui mừng. Tay cầm lấy hộp gỗ nặng ra khỏi hốc, hắn còn muốn cầm cả thanh kiếm lên. Nhưng lúc vừa chạm vào chuôi kiếm thì phát hiện phần chuôi này đã hư thối hoàn toàn, đụng một phát đã tự động rớt ra nên Kế Duyên đành phải nắm lấy phần kim loại có phần rỉ sét.
Thanh kiếm này không có dáng vẻ của một thanh Thần binh – trường kiếm Thanh Ảnh như lời đồn chút nào, chuôi kiếm lại bị thời gian ăn mòn rơi ra. Ngay cả trên thân kiếm cũng có lốm đốm vết rỉ sét.
Nếu đổi thành hiệp khách bình thường chắc sẽ rất thất vọng, nhưng trong mắt Kế Duyên thì đây lại là biểu tượng. Trường kiếm trước mắt dường như vẫn có một tia thần hồn lưu chuyển bên trong nó.
Kế Duyên búng một phát lên thân kiếm.
“Đinh ~”
Một âm thanh trong veo vang lên. Thân kiếm tỏa ra cơn chấn động vô hình trong không khí.
Hắn lấy tay chạm nhẹ thân kiếm, vuốt thẳng từ chân lên đến mũi nhọn. Một tia linh khí theo đầu ngón tay truyền vào thân kiếm. Chất giọng khí khái bình thản vang lên, hỏi trường kiếm.
“Ngươi có nguyện theo Kế mỗ, một lần nữa thấy ánh mặt trời hay không?”
Câu nói vừa dứt thì…
“Vù vù”
Thân kiếm hình như run nhẹ, bắn ra lớp bụi phủ dày bên trên.
“Tốt, tốt lắm! Kiếm tốt! Quả nhiên đã có linh tính!”
Trường kiếm Thanh Ảnh này khiến cho Kế Duyên gặp được kinh hỉ.
Bí tịch kiếm pháp kia chắc còn kinh diễm hơn nhiều?
Tâm tình Kế Duyên dâng trào cảm giác háo hức mong đợi. Hắn không nén được nỗi hưng phấn bèn ngồi tại chỗ xếp bằng, để Thanh Ảnh xuống đầu gối rồi trịnh trọng mở ra chiếc hộp gỗ làm từ lim.
Bên ngoài hộp niêm phong bởi tầng sáp dày, sau khi mở ra phảng phất mùi thơm nhàn nhạt của gỗ lim. Bên trong là một bản bí tịch võ công nằm dưới đáy hộp.
Kế Duyên cầm cuốn bí tịch lên xem xét, tiêu đề rất khí phách - “Tả Ly kiếm điển”. Hắn biết rõ thị lực của mình không tốt nhưng không nhịn nổi hiếu kỳ, bắt đầu lật cuốn sách.
Bí tịch này được viết vào lúc Tả Ly đạt được Tiên thiên cao thủ đỉnh phong. Nó chứa đựng tâm huyết của Tả đại hiệp, cũng có một tia kiếm ý bên trong nhưng không rõ ràng như Kiếm Ý Thiếp. Có thể vì vậy mà Kế Duyên có thể nhìn thấy lờ mờ phần lớn chữ viết trên sách.
Nhưng càng đọc thì sự kinh hỷ này càng mờ nhạt dần.
Đến khi nửa đêm, Kế Duyên vẫn ngồi xếp bằng trên tảng đá chưa chịu đứng dậy, cuốn sách cũng được đặt tùy ý trên đùi.
“Đây gọi là cái gì? Sự ảo diệu của Kiếm Ý Thiếp dĩ ý hóa hình, đắc ý vong hình đâu rồi? Bí tịch này tuy tinh diệu nhưng có khác gì so với nội công bí tịch bình thường có thêm một chiêu kiếm pháp đâu? Cho dù có tuyệt vời đi chăng nữa thì sao? Chẳng lẽ bên dưới tảng đá này còn ẩn chứa điều kỳ diệu nào khác chăng?”
Kế Duyên vẫn chưa từ bỏ ý định dò xét kỹ cái hố kia một lần nữa. Hắn tung chưởng vào tảng đá.
“Bịch ~”
Lúc này đã là đêm khuya, âm thanh vang lên trong không gian tĩnh mịch càng thêm rõ ràng. Kế Duyên cẩn thận lắng nghe thì biết không có cái hốc nào nữa. Một chưởng này chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi.
Sau một lúc, cảm giác mất mát này mới biến mất.
“Haha, ta có được Kiếm Ý Thiếp, lại thêm trường kiếm Thanh Ảnh mà vẫn chưa biết thỏa mãn sao. Tả đại hiệp quả thật đối với ta rất tốt!”
Kế Duyên cất cuốn bí tịch vào tay nải, nhấc trường kiếm rồi nâng hộp gỗ lim lên, nhẹ nhàng nhảy xuống bên dưới tảng đá lớn.
Hắn nhìn thanh kiếm không chuôi, tâm tư cảm thấy thú vị nảy ra ý tưởng. Tay hắn ngắt một đoạn dây leo ở gần đó, quấn vừa vặn vào phía đuôi kiếm. Linh khí tưới vào tràn đầy pháp lực, thấp thoáng có hơi nước tỏa ra, dây leo dần trở nên xanh mơn mởn, hình thành một chuôi kiếm đặc thù bằng dây leo xanh biếc.
“Ngươi mặc dù đã có linh tính nhưng lại khiếm khuyết. Dây leo mọc rễ trên trường kiếm vừa vặn bổ sung khí tức cho ngươi. Sau này ngươi phải cùng hòa chung một thể với phần chuôi này, ta sẽ dùng linh khí nuôi dưỡng một thời gian.”
Kế Duyên nói xong câu này rồi cầm kiếm đứng trước mộ Tả Ly. Hắn vốn định dọn dẹp ít cỏ dại nhưng đứng nhìn một hồi lại cảm thấy như bây giờ cũng rất tốt.
Hắn chỉ để lại trước mộ một miếng bánh ngô cuối cùng với chiếc đùi thỏ muối. Sau đó, Kế Duyên cất bước rời khỏi.
“Mời Tả đại hiệp chậm rãi dùng!”
Hắn biết rõ trong mộ không có âm hồn nhưng vẫn thốt ra lời này.
Cái hộp gỗ lim này có thể đổi chút tiền bạc. Về phần bí tịch, nếu Tả gia vẫn còn hậu nhân thì trả lại cho bọn họ hay sao…
(1) núi Ải Đỗ: núi thấp như cái bụng(2) Tề Phong Nhất Tuyến: đỉnh núi trũng như yếm cua.