Có tiếng long ngâm của Chân Long ở phía trước, quần long tự nhiên cũng cất tiếng phụ họa, khắp nơi là cả một vùng long ngâm hòa vào nhau.
Kế Duyên và quần long cùng nhau vượt qua biên giới giữa Hoang Hải và Đông Hải.
Không phải là dòng hải lưu ngắn ngủi mà phi chu giới vực từng đi qua Hoang Hải lúc trước, đây lại là đại dương Hoang Hải chân chính.
Vừa mới vào Hoang Hải, trên bầu trời chính là cương phong tàn phá bừa bãi thổi đến trước mặt.
Bên cạnh đều là Giao Long, còn có Chân Long đi theo, ngay cả cương phong cũng không làm gì được nhóm quần long này.
Bọn họ vẫn cưỡi gió phá sóng tiến lên, tốc độ cũng không giảm đi chút nào.
Đến nơi này, đám mây đen mang theo quần long đã sớm tản đi.
Kế Duyên nhìn mặt biển ở phương xa, cho dù nơi đó có ánh mặt trời chiếu xuống, nhưng nước biển vẫn cực kỳ đục ngầu, đừng nói là màu xanh biếc, hải vực xa xa hiện ra đủ loại màu sắc loang lổ.
Đây chủ yếu là do nơi này nằm ở vị trí giao nhau giữa Hoang Hải và Đông Hải.
Dưới các loại hải lưu va chạm, Hoang Hải đục ngầu cũng có sâu cạn, hình thành nên thứ màu sắc loang lổ như vậy, sâu hơn nữa thì có khả năng chỉ có một màu đen mà thôi.
Đến Hoang Hải, cảnh đẹp của hải vực xem như là mất đi hơn phân nửa.
Trong mắt Kế Duyên, có đôi khi hắn cảm thấy nước biển có chút giống tình cảnh ô nhiễm ở kiếp trước.
Nhưng Kế Duyên biết tuy rằng nước biển này có ảnh hưởng đến sự sống của các sinh vật biển trong nước, nhưng bản thân nó cũng không gây hại.
Sau khi quần long bay vào khu vực Hoang Hải hơn mười ngày, tốc độ dần dần chậm lại.
Nguyên nhân chủ yếu là do cương phong trên mặt biển ngày càng mãnh liệt.
Sóng biển cũng có liên quan đến cương phong, có thể một giây trước còn gió êm sóng lặng, một giây sau đã nổi lên sóng lớn ngập trời cao mấy chục thước.
Cương phong mạnh mẽ này cũng khiến cho quần long không thể bảo trì tốc độ cao như lúc trước nữa, ít nhất nếu chỉ dựa thân thể Long tộc cứng rắn xông vào là không được, trừ phi vận dụng yêu lực dẫn phong ngự phong.
Nhưng Long tộc rõ ràng cũng không muốn tiêu hao quá nhiều thể lực và pháp lực khi đi đường.
Kế Duyên thấy Hoàng Dụ Trọng đứng ở đụn mây cách đó không xa, quang mang quanh người hiện lên, trong phút chốc hóa thành một con rồng có bộ râu đều dài hơn trăm trượng, sau đó trong miệng thét ra một hồi long ngâm.
“Gàooooo~~~”
“Chúng long, đi theo ta cùng nhau lặn xuống Hoang Hải!”
“Gàooooo~~~” “Gàooooo~~~” “Gàooooo~~~”
Tiếng rồng ngâm liên tục vang lên.
Trên mặt biển “ầm”, “ầm”, “ầm”...! không ngừng, sóng biển nổ tung.
Đây đều là từng con Giao Long chui vào trong biển làm cho dậy sóng.
“Kế tiên sinh, chúng ta cũng vào trong Hoang Hải chứ nhỉ?”
Lão Long Ứng Hoành hỏi Kế Duyên một tiếng.
Giờ phút này, đại đa số Long tộc đều đã lặn xuống biển, cũng chỉ còn lão Long Ứng Hoành bên này và hơn hai mươi con Giao Long đi theo còn đứng trên mây mà thôi.
“Long tộc là chí tôn trên biển, toàn bộ đều nghe sắp xếp của Ứng lão tiên sinh.”
“Được, chúng ta cũng xuống biển! Gràoooo”
Lão long ngâm dài một tiếng, đám mây trắng trực tiếp đâm thẳng xuống biển với tốc độ cao.
“Phanh ~ “
Bọt nước bắn tung tóe.
Trước mặt Kế Duyên chỉ toàn là nước biển, khắp nơi là âm thanh nước chảy và hơi nước giao nhau.
Chẳng qua, ảnh hưởng của Hoang Hải đối với tầm mắt của Kế Duyên mà nói ngược lại có cũng được mà không có cũng không sao.
Dù sao thì với thị lực “trác tuyệt” của hắn, nước biển bình thường có trong suốt đến đâu cũng chỉ như lúc này thôi.
Xung quanh gần gần xa xa đều có một mảng lớn bong bóng màu trắng sinh ra trong nước biển từ trên xuống dưới.
Đây là từng con Giao Long mang theo bọt nước khi tiến vào biển.
Kế Duyên và lão Long Ứng Hoành vẫn duy trì hình người, còn Ứng Nhược Ly và Ứng Phong đã trực tiếp hóa thành thân thể Giao Long.
Hai con Mãng Giao dài hơn hai mươi trượng, cả người nổi lên hồng quang trong suốt, cũng có dòng ngũ sắc lưu ly đi theo.
Ứng Nhược Ly và Ứng Phong một trái một phải, thân rồng lần lượt bơi đến dưới chân Kế Duyên và Lão Long, chở hai người này phá sóng mà đi ở trong nước biển.
Long Nữ hóa hình nhanh hơn Ứng Phong một bước, giành trước chạy về phía Kế Duyên.
Ứng Phong đành phải đi với cha mình, trong lòng có chút chua xót.
Dẫn đường phía trước chính là lão Hoàng Long, cho nên căn bản không cần đám người Kế Duyên bên này có động tác dư thừa gì, chỉ cần di chuyển theo là được.
Trước mắt đục ngầu một mảng, dòng hải lưu cũng vô cùng kích động, mà phương hướng của quần long là không ngừng đi xuống phía trước.
Nơi quần long đi qua, nước biển chung quanh rẽ sóng.
Trong tầm nhìn của Kế Duyên, hai mắt Giao Long bên cạnh đều mang theo huỳnh quang màu hổ phách.
Ở trong nước biển càng ngày càng tối, đôi mắt ấy trở thành nguồn sáng duy nhất.
Kế Duyên chưa từng nghĩ tới việc có thể thử dùng rồng làm tọa kỵ.
Dù sao thì Long tộc cao ngạo ai cũng biết, cho dù Ứng Nhược Ly đang chở hắn đi, nhưng hiển nhiên giờ phút này Ứng Nhược Ly cũng không nghĩ gì về chuyện này.
Mặc dù đang ở trong Hoang Hải nhưng khí thế của Long tộc vẫn rất vững vàng, làm cho Kế Duyên căn bản không thấy xóc nảy gì cả.
Bởi vì Long tộc di chuyển cần giữ một khoảng nhất định, cho nên lúc này lão Long và Ứng Phong đang cách xa Kế Duyên và Ứng Nhược Ly hơn mười trượng.
“Kế thúc thúc, tầng trên của Hoang Hải vẫn bị cương phong ảnh hưởng.
Dòng hải lưu rung chuyển, cương phong thậm chí sẽ thổi vào trong biển.
Nhưng càng xuống dưới đáy biển, nơi đây càng tràn trề sinh khí.”
Thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe của Ứng Nhược Ly từ trong miệng rồng truyền đến, khiến cho tâm lý Kế Duyên sinh ra một chút tương phản.
“Ừm, nói thêm một chút về chuyện của Hoang Hải đi, để Kế mỗ có thêm kiến thức.”
“Ha ha ha.
Nhược Ly lĩnh mệnh.”
Long Nữ cười khẽ một tiếng, bắt đầu kể cho Kế Duyên nghe chuyện về Hoang Hải mà mình biết.
“Thực ra phía trên Hoang Hải cũng không phải lúc nào cũng có cương phong tàn sát bừa bãi.
Ở đây cũng có một vài nơi thậm chí nhiều năm trời trong nắng ấm.
Những địa phương này chính là bảo địa trong Hoang Hải.
Nhiều nơi bị yêu vật trong biển chiếm cứ, đa phần là một ít hòn đảo đặc thù.
Lời đồn rằng Hoang Hải vô tận, kỳ thật cũng có đạo lý nhất định.
Càng đi ra ngoài thì Hoang Hải càng lớn, không ai có thể thăm dò hết Hoang Hải.
Chẳng qua cũng có long tộc bay nhanh theo một phương hướng nhất định, đi đến nơi cực xa trong Hoang Hải, nơi đó dường như là tử vực.
Sau khi vượt qua ranh giới tiến vào vùng ven của tử vực, phía trên đại dương kịch liệt, bên ngoài cương sát dữ dội, phía dưới núi lửa phun trào, thiêu đốt nước biển như sôi trào, khu vực mênh mông không thể tính hết.”
Kế Duyên nhíu mày, khu vực mênh mông không thể tính hết ư? Kế mỗ hắn đây không tin điểm này, cũng không phải là tinh không mênh mông, làm sao có thể có chuyện Hoang Hải không thể tính hết được, nhất định là do chưa dò xét được thôi.
Hiện giờ, Kế Duyên sớm đã bỏ qua ý nghĩ thế giới này là một tinh cầu.
Dù sao hắn cũng đã bay lên trời không biết bao nhiêu lần, hình dạng mặt đất mặc dù có cao có thấp, thậm chí trong phạm vi lớn có tình huống mắt thường khó phân biệt được mặt đất có bị lõm xuống hay không, nhưng tổng thể căn bản không phải là cấu tạo tinh cầu, mà giống như bầu trời hình tròn trên một phạm vi rộng lớn.
Nhưng mặc dù như vậy, Kế Duyên cũng không cảm thấy đại địa là vô cùng vô tận, điều này không khỏi hoang đường.
Đang nghĩ như vậy, Long Nữ bỗng nhiên lại nói.
“Thực ra có tiền bối cao nhân của Long tộc cũng đã đề cập qua khả năng khác, chỉ cảm thấy có lẽ Hoang Hải biên phong vô hạn chỉ là ảo giác.
Có lẽ là có nguyên nhân nào đó quấy nhiễu linh giác của chúng ta, khiến cho chúng ta đi vòng vo mà không biết.
Dù sao thì người làm loại chuyện ngu xuẩn này cũng không nhiều.”
Điều này cũng có khả năng nhất định, Kế Duyên khẽ gật đầu.
Long tộc ở trong nước không hề cố kỵ tốc độ bơi nên cũng không chậm hơn lúc bay bao nhiêu.
Sau khi đến độ sâu nhất định, quả nhiên có thể nhìn thấy sinh vật biển trong nước nhiều hơn.
Mà càng đến gần đáy biển, trong Hoang Hải còn có một ít thảm thực vật biển có thể tản mát huỳnh quang và các sinh linh thủy tộc đặc thù xuất hiện, làm cho đáy biển u ám đục ngầu tăng thêm một ít màu sắc.
Loại địa phương này khiến Kế Duyên dễ dàng liên tưởng đến thuật ngữ “chứng sợ hãi biển sâu”.
Ngay cả với bản thân hắn bây giờ, nếu không phải đi theo quần long tới đây, hắn cũng không muốn dạo chơi ở nơi này.
“Gaoooo~~~”
Ứng Nhược Ly nhẹ giọng long ngâm, trên thân rồng có huỳnh quang hiện lên.
Trong tầm mắt Kế Duyên, có từng đạo ánh sáng tựa như tốc độ tuyệt nhanh khuếch tán ra ngoài, hiện lên dưới đáy biển, hiện lên bầy cá, hiện lên đủ loại Hoang Hải.
Không riêng gì Ứng Nhược Ly, Ứng Phong và thậm chí là các Giao Long khác thỉnh thoảng cũng có động tác tương tự, có chút giống với truyền kỳ Long tộc càng thêm huyền bí.
“Ngao ô ~~~~~” “Ô ~~~~ “
Phương xa thỉnh thoảng có thanh âm khoan thai truyền đến.
Trong cảm giác của Kế Duyên, tiếng long ngâm nghe cũng có chút giống như tiếng cá voi kêu.
Khoảng cách giữa Long tộc càng kéo càng rộng, khuếch tán ở một khu vực rất lớn dưới đáy biển, thường thì giữa hai con rồng cách nhau hơn mười dặm thậm chí mấy chục dặm.
“Kế thúc thúc, ngày xưa Hoàng Long Quân dẫn đầu giết đến Hoang Hải, cả khu vực này có thể nhìn thấy Long Thi Trùng.
Đương nhiên hiện giờ, bọn chúng đã sớm chết hết, nhưng chúng ta vẫn sẽ điều tra lại chuyện lúc trước từ nơi này.”
Ánh mắt Kế Duyên nhìn về đáy biển ở phía dưới.
Tuy rằng nếu nói về thị lực thì lúc này thị lực thông thường của hắn cũng chẳng khác gì đã bị mù hoàn toàn.
Nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được khí tức lôi hỏa lưu lại dưới đáy biển, hẳn là do năm đó lão Hoàng Long thi pháp lưu lại.
“Long Thi Trùng có thói quen sống thành bầy đàn, cũng sẽ chủ động tìm kiếm nơi đồng loại sinh sôi nảy nở, dường như không có ngoại lệ.
Cho nên chúng nó thường kéo dài nối đuôi nhau thành một hàng, chỉ cần tìm được một con là không quá khó để tìm ra mấy con khác đâu.”
Lần này, Long tộc tập hợp lực lượng của bốn vị Chân Long, ba trăm con Giao Long, muốn bắt đầu từ vị trí đã tiêu diệt lão trùng khổng lồ trước kia, kéo dài thành hàng ngang rồi mở rộng ít nhất năm ngàn dặm đường, tìm kiếm qua lại ở khu vực bên kia, hơn nữa tiến về phía trước ít nhất mười vạn dặm.
Nếu lần này thật sự không tìm được một con Long Thi Trùng nào thì xác suất lớn là Long tộc sẽ tạm thời gác việc này lại.
Mặc dù trong Long tộc lưu truyền rằng Long Thi Trùng cũng có thể có khả năng tu thành thành tựu danh xứng với thực, sẽ hiểu được xu cát tị hại, nhưng chung quanh Long Thi Trùng thường có tiểu trùng trải rộng.
Chỉ cần tìm được một con Long Thi Trùng, dưới tình huống có Chân Long dẫn đội, không khó để bắt được những con khác.
“Long gia tha mạng, tha mạng.
Ách aaaa...”
Ở phương xa mơ hồ có tiếng kêu thảm thiết truyền đến.
Tầm mắt Kế Duyên quét tới, có thể nhìn thấy có yêu khí dâng lên rồi lại nhanh chóng tiêu tán.
Nghĩ đến chuyện yêu quái có chút thành tựu trong Hoang Hải mất mạng dưới miệng rồng, Long tộc đi đường xa đói bụng, cũng sẽ không giảng đạo lý gì với ngươi.
Đối với chuyện này, Kế Duyên cũng không thể nói gì.
Hắn chẳng rảnh rỗi đến mức nói với Long tộc rằng hãy làm rõ yêu quái Hoang Hải nào vô tội thuần khiết, nhiều lắm là ảnh hưởng một chút lên Ứng Nhược Ly và Ứng Phong mà thôi.
Bắt đầu từ khi triển khai tìm kiếm, Kế Duyên đã đi theo quần long này hơn ba tháng, cũng đã qua vị trí lúc trước lão Hoàng Long giết chết nghiệt trùng khổng lồ kia.
Ngày hôm nay, Kế Duyên vốn ngồi nghỉ ngơi ở vị trí bờm rồng trên cổ Ứng Nhược Ly, bỗng nhiên trong lòng nhảy dựng.
“Hả?”
“Kế thúc thúc, làm sao vậy?”
Kế Duyên nhíu mày, lấy ra một cây lông vũ từ trong tay áo.
Vừa rồi hình như hắn cảm thấy trong tay áo nóng lên, nhưng lúc lấy ra lại không hề có biến hóa nào, ắt hẳn đấy không phải là ảo giác.
“Không có gì, vừa rồi tựa như cảm thấy tâm thần khẽ động, có thể là ta cảm giác sai.”
Ứng Nhược Ly lập tức để ý.
Kế thúc thúc có thể cảm giác sai cái gì đó ư? Khả năng này không lớn.
Có lẽ Kế thúc thúc sợ nàng lo lắng? Hoặc có thể là Kế thúc thúc cũng chưa xác định được?