Chương 640: Túc Địch Của Long Tộc

"Máu? Đây có phải là máu không?"

Sự chú ý của mọi người di chuyển qua lại giữa Giải Trĩ và mặt bàn san hô. Thứ phát ra ánh sáng đỏ đen và tràn ngập ác ý này chính là máu ư? Không ai nghĩ tới điểm này cả. Dù sao thì sau khi giết một con Long thi trùng kinh khủng, phần thi thể còn sót lại đã bị phá hủy thì máu huyết bình thường cũng sớm bị bốc hơi hết rồi.

Bàn tay phải của Kế Duyên không nhúc nhích, gắt gao nắm lấy Giải Trĩ dường như đang bị hắc diễm bao phủ trong lòng bàn tay. Hắn sợ Giải Trĩ có hành động đột ngột gì đó. Tuy bức tranh này nhìn như chấn động kịch liệt nhưng thực ra cũng không có ảnh hưởng quá nhiều đối với Kế Duyên, tựa hồ nó cũng biết là phải dựa vào pháp lực của đối phương mới có thể duy trì trạng thái lúc này.

Đám Long Giao còn đang nghĩ thứ này có phải là máu hay không thì Kế Duyên đã nghĩ đến chuyện máu này chỉ sợ không phải của Long thi trùng.

"Đưa máu này cho bổn đại gia, rống..."

Móng vuốt sắc bén của Giải Trĩ muốn vươn tới, nhưng bị lực lượng của lão Hoàng Long ngăn cản, mãi mà vẫn không bắt được thứ vật chất sôi trào màu đỏ đen ở phía trước. Giải Trĩ trên bức tranh duỗi móng vuốt cào không được, tầm mắt nhìn về phía lão Hoàng Long.

"Long?"

Tay phải Kế Duyên khẽ run lên, dùng kình lực trực tiếp đẩy móng vuốt Giải Trĩ quay trở lại trong bức tranh. Hắn trầm giọng nói.

"Giải Trĩ, máu này là của ai?"

Kế Duyên vẫn chưa buông lỏng pháp lực nhập vào, ngược lại còn đưa vào càng lúc càng nhiều, càng ngày càng nhanh. Có bốn Long Quân ở chỗ này, Kế mỗ hắn đây cũng không phải dạng bất tài, không thể nào không khống chế được tình huống này. Hắn tiếp tục gia tăng pháp lực, có lẽ sẽ làm cho Giải Trĩ trên bức tranh càng thêm sinh động hơn, không đến mức ngốc trệ như vậy.

"Đưa máu này cho bổn đại gia, đưa cho bổn đại gia, đưa cho bổn đại gia..."

Chỉ tiếc là Giải Trĩ họa quyển không có phản ứng gì với câu hỏi của Kế Duyên, chỉ không ngừng gào thét, lặp đi lặp lại một câu này. Hắc diễm càng bốc lên cao thì càng mở rộng ra.

"Xì xì xì... Xì xì xì..."

Hắc diễm chạm đến chiếc bàn san hô, vậy mà làm cho châu quang bảo khí trên san hô trở thành cháy đen. Ở chung quanh, các Long Giao cũng cảm nhận được một loại khí tức nguy hiểm. Hơn nữa khi thời gian trôi qua, khí tức nguy hiểm này trở nên càng ngày càng mãnh liệt, tốc độ biến hóa cũng càng ngày càng nhanh.

Ứng Nhược Ly và Ứng Phong liếc nhau một cái, dường như đồng thời cùng lui về phía sau, cũng ra hiệu bảo các giao long khác lui về phía sau một chút. Thấy động tác của hai người bọn họ, mấy giao long kia thoáng do dự nhưng cũng lui về phía sau, đồng thời tầm mắt chủ yếu tập trung ở trên tay Kế Duyên. Hắc diễm kia thoạt nhìn là thứ vô cùng nguy hiểm, bản thân bàn san hô cũng không phải vật bình thường, nhưng trong thời gian ngắn tựa như muốn bốc cháy rồi.

"Máu, đưa máu cho bổn đại gia!"

Kế Duyên nhìn về phía bốn vị Chân Long bên cạnh. Bọn họ cũng giống như hắn, ai nấy đều cau mày. Lão Long Ứng Hoành nhìn bức tranh và Kế Duyên, mở miệng nói.

"Kế tiên sinh, phải làm sao đây?"

Kế Duyên cân nhắc một chút mới nói.

"Bốn vị Long Quân, Kế mỗ có một đề nghị. Liệu chúng ta có thể chia phần máu này ra một chút không? Có lẽ Giải Trĩ nhận được máu huyết này sẽ có biến hóa mới."

Đám người Lão Long hai mặt nhìn nhau. Bọn họ đương nhiên cũng nghĩ đến điểm này, hơn nữa tình cảnh này cũng khiến cho bọn họ muốn thử một lần.

"Lão hủ đồng ý đề nghị của Kế tiên sinh." "Lão phu cũng đồng ý đề nghị của Kế tiên sinh, chỉ cần lưu lại một bộ phận đủ để nghiên cứu là được."

Ứng Hoành và lão Hoàng Long mở lời tỏ vẻ đồng ý, Thanh Uông và Cộng Dung liếc nhau, sau đó cũng gật đầu.

"Được, nói như thế, lão phu sẽ phân chia phần máu huyết này. Kế tiên sinh, ý của ngài như thế nào?"

Nếu Giải Trĩ luôn miệng nói thứ này là "máu", vậy người ở đây tạm thời liền coi đó là máu.

"Làm phiền Hoàng Long Quân thi pháp, Kế mỗ ở bên cạnh sẽ tùy thời hỗ trợ."

Chuyện này đã được quyết định. Kế Duyên và Hoàng Dụ Trọng khống chế Giải Trĩ họa quyển. Một người khống chế huyết dịch quỷ dị này, người còn lại duỗi một ngón tay, dùng móng tay vừa dài vừa bén nhọn nhẹ nhàng nhẹ nhàng vẽ một cái về phía thứ vật chất màu đỏ đen kia. Sau một khắc, trong lúc lặng yên không một tiếng động, thứ "máu" có quang mang hồng hắc tản ra kia bị chia làm hai phần. Lão Hoàng Long trực tiếp nắm một phần ở trong tay, chỉ lưu lại một nửa ở trên bàn san hô, sau đó gật đầu với Kế Duyên.

"Được rồi, nhờ bốn vị Long Quân phân tâm trông coi một chút. Giải Trĩ này tuy chỉ là một bức họa, nhưng dù sao cũng là thượng cổ thần thú, không chừng sẽ gây ra động tĩnh lớn."

"Kế tiên sinh cứ yên tâm. Có năm người chúng ta ở đây, nếu để cho một bức họa dậy sóng, chẳng phải là làm trò cười cho người trong thiên hạ sao!"

Lão Hoàng Long nói một câu như vậy, Kế Duyên đương nhiên sẽ không nói gì thêm. Hắn khẽ rung Giải Trĩ họa quyển, chủ động đưa tới gần mặt bàn san hô. Móng vuốt trong bức tranh cũng một lần nữa duỗi ra, lần này không có bất kỳ người nào ngăn cản, để cho móng vuốt sắc bén này tùy ý chạm vào huyết dịch.

Móng vuốt Giải Trĩ chậm rãi nắm chặt phần máu huyết này, sau đó chậm rãi quay trở lại bức tranh. Động tác vô cùng nhẹ nhàng, giống như nắm lấy vật gì đó dễ vỡ vụn. Khi móng vuốt sắc bén thu vào trong bức tranh, hắc diễm chung quanh cũng lập tức thu liễm rất nhiều.

Kế Duyên và bốn vị Long Quân đều tập trung toàn lực chú ý vào bức tranh, nhìn biến hóa trong đó.

Chỉ thấy trên bức tranh, Giải Trĩ sống động như thật kia giơ móng vuốt lên trước mặt, khóe miệng thần thú nhếch lên thành một độ cong, lộ ra răng nanh trong đó. Sau đó chân phải nó mở ra, một cái miệng lớn dính máu lập tức nuốt lấy thứ vật chất màu màu đỏ đen tựa như nham thạch nóng chảy kia vào miệng.

"Ùng ục"

Một tiếng nuốt rõ ràng truyền ra từ bức tranh. Chỉ là một tiếng rất nhỏ nhưng các giao long bên ngoài cảm thấy màng nhĩ chấn động.

"Ôi..."

Một luồng sương mù màu đỏ đen từ khe mũi của Giải Trĩ trong bức tranh tràn ra, rồi lại bị Giải Trĩ hút vào trong cơ thể. Móng vuốt, lân, lông, râu, khắp nơi đều có những hào quang biến hóa ở mức độ khác nhau. Trong thời gian rất ngắn, quang mang lại một lần nữa phai nhạt đi, mà trên mặt Giải Trĩ cũng để lộ một chút thỏa mãn nhìn khá giống con người, chỉ là biểu cảm này không kéo dài lâu. Ngay lập tức, Giải Trĩ nhìn về phía bên ngoài bức tranh.

"Quá ít, quá ít! Đưa cho bổn đại gia một ít, đưa cho bổn đại gia một ít!"

Kế Duyên khẽ giật giật lông mày. Tên Giải Trĩ trên bức tranh này thực sự coi bản thân nó là đại gia rồi.

"Giải Trĩ, rốt cuộc vừa rồi ngươi uống máu của cái gì?"

"Quá ít, quá ít, đưa cho bổn đại gia một ít, đưa đây một ít đi! Ha ha ha ha..."

Vì được nuốt vào một chút máu, Giải Trĩ trong bức tranh kia rõ ràng đã trở nên có tình cảm phong phú hơn một chút, vậy mà còn phát ra tiếng cười.

Bốn vị Chân Long đều nhìn về phía Kế Duyên. Hắn cũng đang cau mày, suy nghĩ trong nháy mắt, sau đó giơ bức tranh lên trước mặt. Một đôi mắt trắng xám nhìn thẳng vào Giải Trĩ trong tranh, thanh âm bình thản, ngữ khí hòa hoãn nói.

"Giải Trĩ đại gia, ngươi đã nuốt khối máu kia, nhất định phải nói cho ta biết đó là máu của vật gì. Chúng ta cũng sẽ tìm cho ngươi một ít."

Giải Trĩ trên bức tranh tựa như một con thú muốn chạy thoát khỏi tấm gương, bước từng bước đến gần bên ngoài bức tranh. Nó nhìn thẳng vào mắt Kế Duyên.

"Bổn đại gia cũng không phải Bạch Trạch. Một bức tranh không có sáu thức, làm sao ta biết được mình ăn máu của thứ gì, dù sao cũng không phải thứ tốt lành gì. Đưa cho bổn đại gia một ít, đưa thêm một ít, chừng ấy không đủ, không đủ, không..."

Giải Trĩ còn chưa dứt lời, Kế Duyên trực tiếp thu bức tranh lại, đồng thời cũng rút đi pháp lực bản thân, xem ra không hỏi được gì rồi.

Nhưng động tác của Kế Duyên mới làm được một nửa, một móng vuốt sắc bén trong bức tranh đã vươn ra khỏi cuốn họa. Móng vuốt ấn xuống bức tranh, ngăn cản việc Kế Duyên cuốn bức tranh lên.

"Chờ một chút, chờ một chút, bổn đại gia chưa nói xong!"

Hai tay Kế Duyên nhấn vài cái lên bức tranh, móng vuốt Giải Trĩ gắt gao ấn xuống phía dưới quyển trục, liên tục giằng co với Kế Duyên.

Kế Duyên kinh ngạc, mà cũng bị chọc cười, nhưng trong lòng lại dâng lên cảnh giác. Vậy mà tên Giải Trĩ này bắt đầu chống cự hắn thu bức tranh lại. Hắn nhìn những long giao chung quanh vẻ mặt tò mò, ra vẻ thoải mái cười nói với bức tranh.

"Giải Trĩ đại gia còn có gì để nói sao?"

"Ôi, ngươi, mau cho ta mượn chút khí lực. Bổn đại gia sắp hết sức rồi... Ôi..."

Kế Duyên hiểu ra đây là pháp lực do hắn độ vào nên hắn cũng không do dự nữa, lại tiếp tục độ pháp lực vào họa quyển. Trên bức tranh cũng lần nữa nổi lên những sợi khói thô, dấy lên hắc diễm.

"Là Hống, chín phần là Hống. Xung quanh dường như có long khí. Nếu là máu huyết của ác Hống, cũng có thể giải thích vì sao ác ý của máu huyết kia sâu đậm như thế. Đưa cho ta một ít, cho ta một ít đi, đưa tất cả máu cho ta, bổn đại..."

Kế Duyên rút pháp lực đi, thu lại bức tranh. Lần này, Giải Trĩ không kịp vươn móng vuốt, bức tranh đã bị hắn cuốn lại. Thanh âm Giải Trĩ cũng đột ngột dừng lại.

Kế Duyên nắm lấy bức tranh, trên mặt có chút bất đắc dĩ. Hắn đưa bức tranh về phía bốn vị Chân Long, chắp tay xin lỗi.

"Thoạt nhìn không hỏi Giải Trĩ này được quá nhiều tin tức, nhưng đúng như Giải Trĩ đã nói lúc nãy, hơn nữa có thể làm cho Giải Trĩ nổi lên phản ứng như vậy, thành thực mà nói, đây ít nhất cũng là loại máu mãnh thú thượng cổ không thể nghi ngờ."

Ứng Hoành nhìn bức tranh trong tay Kế Duyên bị cuốn lên.

"Ví dụ như "Hống" trong lời của Giải Trĩ sao? Kế tiên sinh lần trước từng kể với tiểu nữ có nhắc tới hung thú này."

Thanh Uông và Hoàng Dụ Trọng ở bên cạnh cũng mượn lời nói.

"Rốt cuộc "Hống" là gì? Trước kia ta chỉ nghe là một loại hung thú thượng cổ. Kế tiên sinh nếu đã tới đây, có thể nói với chúng ta về Hống được không, cũng nói thêm về thượng cổ thần thú và hung thú."

"Không sai, Kế tiên sinh, nếu thuận tiện, kính nhờ ngài giúp chúng ta giải nghi hoặc."

Với tình huống này, nếu Kế Duyên không nói cũng không thích hợp lắm. Nhưng ở kiếp trước, hắn cũng không chuyên môn nghiên cứu sử học và thần thoại, chỉ là kiếp trước hắn lướt web rất nhiều nên hiểu được một chút. Lúc này, Kế Duyên cũng chỉ có thể chọn những thứ mình biết, nói theo nghĩa rộng.

"Cũng được, thực ra nghiêm túc mà nói, Long Phượng cũng thuộc về thần thú chi lưu. Chư vị Long Quân chớ trách, Kế mỗ cũng không có ý miệt thị các ngươi giống như thú, chỉ là nói thật."

"Tiên sinh cứ nói không sao, chúng ta hiểu rõ."

Lão Hoàng Long mở miệng đồng ý, cũng không cần Ứng Hoành giúp Kế Duyên nói chuyện. Kế Duyên tự nhiên cũng yên tâm nói tiếp.

"Thượng cổ phân tranh dùng thiên ngôn vạn ngữ nói cũng không hết, còn có rất nhiều cách nói khác nhau. Hiện giờ khó có thể chứng minh. Chư vị chỉ cần biết rằng thượng cổ thần thú hung thú chi lưu đều có uy thế thần kỳ khó lường, giống như đương kim long phượng, bởi vậy điều kiện tiên quyết, Kế mỗ trước tiên nói đến về "Hống" này..."

Nói xong, Kế Duyên dựa vào trí nhớ và cảm giác của mình, tiện tay khoa chân múa tay trên mặt bàn san hô. Ngón tay trượt qua, có hơi nước ngưng kết, quang sắc hội tụ, dần dần hình thành một bức ảnh mà trước đây Long Nữ từng thể hiện, chẳng qua lúc này rõ ràng và sinh động hơn một chút, đều là Kế Duyên tự mình bổ sung thêm.

Kế Duyên vẽ một cái miệng răng hàm bén nhọn, có lân có lông, thân thể như cự khuyển thon dài lại tựa như có bờm sư tử. Hình ảnh bên cạnh có cảm giác vô cùng lo lắng, miệng mũi cũng tràn ra hỏa diễm. Hơn nữa, Kế Duyên vừa mới bắt chước ác ý trong huyết sắc quang mang kia, khiến cho hình ảnh này sống động như thật, cũng có một loại cảm giác kinh hãi quỷ dị, phảng phất như đang nhìn chăm chú vào chư long ở đây.

"Nếu Kế mỗ không nhớ lầm, Long tộc cổ xưa và hung thú Hống chính là kẻ thù truyền kiếp. Hống thích nhất là việc tìm long để thôn phệ..."

Kế Duyên thực ra nói không nhiều lắm, nhưng phối hợp với hình ảnh này, lại thêm vài câu ít ỏi, lập tức khiến cho các Long Giao ở đây tưởng tượng ra một loại hung thú khủng khiếp đã từng tồn tại, thích đánh nhau Long Giao, hơn nữa thích ăn Long não, là một trong những cừu địch lớn nhất của Long tộc.

Đừng nói là những giao long ở bên cạnh không rét mà run, cho dù là bốn vị Chân Long thì ai nấy cũng sắc mặt ngưng trọng. Ở trong mắt bọn họ, Kế Duyên là người đứng ở vị trí cực cao trong tiên đạo, lời nói ra tự nhiên có sức nặng mười phần, không biết không có nghĩa là không tồn tại, huống chi một lúc trước bọn họ còn thấy Giải Trĩ họa quyển và hắc hồng dị huyết kia.