Chương 37: Luyện Võ

“Ò Ó O…”

Trời còn chưa sáng nhưng tiếng gà gáy đã trầm bổng vang lên.

Trong Cư An Tiểu Các, Kế Duyên đang xem sách lúc này bỗng phát giác đã sắp qua một đêm.

Canh ba vừa qua, canh tư liền tới, Kế Duyên liên tục tu luyện Đạo Khí Quyết - Thiên Địa Hóa Sinh, khiến cho toàn bộ thân thể được linh khí tưới tắm.

Trong quá trình này, Kế Duyên đã từng thử phóng ra toàn bộ linh khí, sau đó dùng Đạo khí Quyết hấp thu.

Phương thức này làm cho linh khí trong tiểu viện trở nên nồng đậm hơn nhiều, đồng thời khiến hiệu suất Đạo Khí Quyết tăng mạnh. Kế Duyên tu luyện vô cùng dễ dàng, không hề cảm nhận được một chút khó khăn và gánh nặng nào.

Nhưng phương thức này cũng có cực hạn, mà Kế Duyên cho rằng giới hạn này chính là sức chịu đựng của thân thể hắn.

Đến canh tư, Kế Duyên cảm giác được linh khí trong thân thể đã tới mức cực hạn có thể hấp thu, linh khí tuần hoàn khắp cơ thể giúp rèn luyện thân thể hắn. Quá trình rèn luyện này tuy vững chãi nhưng lại vô cùng chậm rãi.

Về chuyện này Kế Duyên cũng cảm thấy bất đắc dĩ, trong tay hắn chỉ có một bộ Đạo Khí Quyết, không hề có Luyện Khí Quyết. Tu luyện cũng chỉ có thể đến mức này, so với bản thân tự mình tụ khí đã tốt hơn rất nhiều.

Nghĩ vậy, Kế Duyên lập tức với lấy một quyển sách tre cặm cụi đọc.

Đây là một bộ sách mô tả thuật pháp, phần nhiều nội dung chỉ là các loại phép thuật phổ biến liên quan tới Ngũ Hành, Âm Dương, Lôi Điện… kèm với đó là những chú thuật và dị thuật có đôi chút quỷ dị và hư ảo như nhập mộng câu hồn, câu thông thần hồn… hoặc vài mẩu chuyện liên quan tới Sơn Thần, Thổ Địa, Hà Bá và đám thần linh theo Thần đạo.

Nhưng bộ sách này chỉ có hai cuốn thẻ tre, dù chữ viết đã rất nhỏ thì nội dung cũng có hạn. Tuy nhiều mà không tinh, đọc xong cũng chỉ như cưỡi ngựa xem hoa mà thôi.

Phần cuối sách có ghi chép hai loại thuật pháp đơn giản là Tiểu Khống Hỏa Thuật và Tiểu Tị Thủy Thuật.

Cho dù không có Luyện Khí Quyết, Kế Duyên cũng chưa tu luyện được linh khí, vẫn có thể thi triển được những thuật pháp trụ cột này. Nhưng kể cả như vậy, hắn vẫn phải rèn luyện mới có thể nắm giữ được.

Những gì viết trên thẻ tre này tuy chỉ là kiến thức căn bản nhất, nhưng lại mở ra cho Kế Duyên một thế giới hoàn toàn mới. Mang tới cho hắn cảm giác hưng phấn mong chờ từ trước đến nay chưa từng có.

Giờ phút này, Kế Duyên tựa như đứa bé lúc quấn lấy ông nghe kể chuyện xưa, hắn tràn đầy mơ ước với thế giới thần kỳ.

Buồn ngủ ư? Quên đi, ý nghĩ đó không tồn tại vào lúc này!

“Ò Ó O”

Lần này tiếng gà gáy cách Cư An Tiểu Các rất gần, chắc là gà của hàng xóm ở gần cũng bắt đầu gáy.

“Hây ~ thoáng cái đã qua một đêm rồi!”

Gió thổi nhẹ mang đến chút hơi lạnh đầu xuân, Kế Duyên biết trình độ của mình vẫn còn kém, còn lâu mới đạt đến trình độ nóng lạnh bất xâm.

Trong sân, cây táo lớn lại rung rinh, cành cây “xào xạc” đung đưa theo gió như khiêu vũ.

Kế Duyên ngẩng đầu nhìn cây táo già, bụng chắc mẩm chờ đến mùa thu hoạch chắc sẽ hái được rất nhiều quả!

Ở thế giới này, trừ khi dùng tiên thuật tác động, nếu không đừng mơ có thể trồng rau quả trái mùa. Cho nên Kế Duyên rất mong chờ được nhấm nháp những quả táo tươi ngon trong sân nhà.

“Cả đêm trông đèn đọc sách, cũng có ngươi ở bên cạnh. Xem ra ta cũng không phải kẻ cô đơn.” Tự an ủi bản thân, Kế Duyên khẽ cười, nhẹ nhàng đặt cuốn sách trong tay xuống rồi vươn vai vặn mình.

Trong một đêm đã xem xong hai bộ sách quan trọng nhất, Kế Duyên cho rằng tu luyện và nghỉ ngơi phải điều độ. Nghĩ vậy, hắn liền soạn lại đống sách còn trong rương.

Mấy cuốn kỳ kinh kỳ phổ* trước tiên để qua một bên, hắn tìm ra mấy cuốn bí tịch võ công. Cuối cùng còn lại 10 cuốn sách tre, ngoại trừ một bộ gồm hai quyển kỳ phổ, bảy cuốn vậy còn lại chỉ có hai môn bí tịch.

(*) sách dạy chơi cờ, những ván cờ kinh điển.

Một bộ sáu cuốn “Thiết Hình Chiến Thiếp” bao gồm nội công tâm pháp cùng với chiêu thức chiến đấu. Một bộ khác chỉ có phương pháp hô hấp cùng chiêu thức của “Ưng Trảo Thủ”.

Tên bí tịch đã nói lên tất cả.

Hai bộ bí tịch võ công này đều cùng loại với những công pháp mà các bộ khoái tập luyện. Từ chú giải bên trong sách, công pháp này chẳng phải loại tuyệt mật gì, nhưng cũng thuộc hàng trung đẳng chứ không phải loại thường.

Hai môn võ công đều do cao nhân của Thiết Bộ nha môn 6 châu, hao phí tâm sức cả đời sáng tạo nên. Đặc điểm là dễ nắm bắt, tu luyện nhanh, chiêu thức cương mãnh, uy lực to lớn, được lưu truyền rộng rãi, không ít quan sai có tư chất ưu tú đều đã học qua.

Mà võ học có tư cách xếp vào hàng trung đẳng thượng thừa đương nhiên sẽ không đơn giản, là thứ võ công dễ học khó thông, rất khó để trở thành cao thủ chân chính.

Kế Duyên nhìn thấy cũng dở khóc dở cười.

Hai bộ bí tịch võ công toàn chữ là chữ, viết vô tội vạ, còn dài hơn cả hai cuốn tu chân kỳ thư, trong mắt Kế Duyên nội dung quả thật rất hỗn tạp.

“Võ công mà!”

Kế Duyên hết nâng lên lại đặt xuống cuốn sách trong tay. Tạm thời hắn không có pháp quyết tu chân tốt hơn, luyện một chút võ công để tự vệ cũng không tồi.

Thấm thoát đã hơn nửa tháng, Kế Duyên nhàn nhã mà vong ngã, đắm chìm trong cảm xúc giống như khi trước lần đầu tiên được tiếp xúc với máy tính.

Khi thân thể có thể dần dần tiếp nhận, hắn kiên trì hội tụ linh khí tu luyện Thiên Địa Hóa Sinh quyết. Rồi sau đó tập luyện hai môn bí tịch võ công, lúc rảnh rỗi thì mang kỳ kinh kỳ phổ ra xem.

Tóm lại, mỗi ngày ngoài việc phải ra ngoài ăn cơm, sinh hoạt của Kế Duyên so với kiếp trước còn khép kín hơn. Điều này khiến cho chẳng ai biết hắn, ngoại trừ hàng xóm xung quanh phường Thiên Ngưu và tiệm mì hắn thường lui tới.

Một ngày nọ, Kế Duyên điều chỉnh hô hấp, thân thẳng như tùng, hai chân hơi kiễng.

Sưu~

Cả người hắn bỗng nhiên bay lên, sau đó đạp nhẹ lên thân táo trong viện “ba ba ba ba…”, vài chục bước đã đứng vắt vẻo trên ngọn cây, sau đó lộn ngược ra sau rồi lại vọt lên không tới tận cao ba trượng.

Toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi, sau khi thân thể hắn vọt đến chỗ cao nhất, Kế Duyên không rơi xuống mà lại nhẹ nhàng vận khí, như chim yến tung cánh, nhanh chóng hạ xuống đứng trên một cành táo. Cành táo cong xuống, kêu lên nhưng tiếng kẽo kẹt..

Cả người Kế Duyên vững vàng đứng ở đầu cành cây, một luồng chân khí giống như cùng trọng tâm của thân thể lắc lư theo cành cây, ít nhất trong thời gian chân khí không tán sẽ không khiến thể trọng đè gãy cành.

“Ngon zai!”

Không nhịn được, Kế Duyên khẽ hô một tiếng!

Hắn luyện khinh công lâu như vậy cũng có chút thành tựu. Mặc dù không so sánh, nhưng Kế Duyên tự biết tốc độ tu luyện đã quá nhanh. Theo trong sách đề cấp, đám tu sĩ khổ tu đều lấy năm mà tính.

Vậy cuối cùng nguyên nhân là do Kế Duyên có thiên phú tu hành hay là vì linh khí?

Đối với đám người phàm tập võ, từ Hậu Thiên chuyển thành Tiên Thiên là một cửa ải khó khăn. Bên trong bí tịch võ công, cảnh giới Tiên Thiên được miêu tả cực kỳ mê hoặc, không chỉ cảm nhận được thiên địa mênh mông, mà còn có thể dùng lực lượng thiên địa để tẩy kinh phạt tủy.

Mà như Kế Duyên hiểu, cái gọi là Tiên Thiên chính là lúc có thể mượn nhờ linh khí thiên địa gột rửa bản thân. Tới cảnh giới này, linh khí hỗn tạp khi trước sẽ chuyển biến trở thành nội lực mà chỉ Tiên Thiên cảnh mới đạt được.

Chưa bàn tới chiêu thức, chỉ riêng việc Kế Duyên dễ dàng tu luyện nội công tâm pháp, cũng khiến cho khinh công đạt hiệu quả rõ rệt.

Mà chiêu thức thì phiền toái hơn, dù sao võ nghệ cũng cần thiên chuy bách luyện. Nội công cùng chiêu thức vốn là hỗ trợ lẫn nhau. Khi nội công tinh tiến thần tốc, chiêu thức tất nhiên cũng tiến bộ cực nhanh.

Trong sách có câu “Nhất đạt tiên thiên bách sự thông” (*), tuy Kế Duyên thấy hơi phóng đại tô màu, nhưng cũng nói rõ rằng đề thăng cảnh giới sẽ nâng cao hiệu suất tu luyện chiêu thức??

Đám người tu tiên hoàn toàn khinh thường tiểu thuật của nhân gian, nhưng Kế Duyên thì tập không biết mệt.

Hắn thu hồi tâm tư rồi nhảy từ trên cây xuống, đứng yên bên cạnh bàn đá. Đoạn hắn tụ lực móc chân đá một cành táo bay qua đầu, rồi dễ dàng đưa tay tóm lấy.

“Mình hay thật!.”

Nếu ở kiếp trước, động tác này có thể khiến Kế Duyên vỡ “trứng”, bây giờ lại đơn giản như uống nước.

Kế Duyên lấy nhánh cây làm đao, ở trong viện múa ra từng chiêu từng thức. Ánh đao nhoang nhoáng, tiếng đao vù vù. Nhánh cây to thay cho thanh đao, bắt đầu phát ra chiêu thức, phát ra âm thanh “Vù vù ồ ồ”.

- ------

(*) - “Nhất đạt tiên thiên bách sự thông”

Một khi đạt tới cảnh giới tiên thiên, trăm sự đều ok.