Kê Châu, Xuân Huệ phủ. Một đám thí sinh đang tụ tập ở ngoài Cống Viện, nơi tổ chức cuộc thi Châu Giải. Có người đã đoán trước lại có người đang lo lắng về nó.
Cống Viện là tên nơi chuyên dụng dùng tổ chức thi cử các tầng cấp. Các Cống Viện sẽ có sự khác nhau tuỳ theo cấp bậc và quy mô cuộc thi. Nếu lấy được tư cách tham gia thi cử tại cuộc thi Huyện, Phủ thì sẽ được đến châu phủ của một châu để tham gia cuộc thi Châu Giải, ví dụ như Kê Châu thì thi ở Xuân Huệ phủ.
Cống Viện ở Xuân Huệ phủ là một gian phòng khép kín có diện tích tương đối lớn với mái hiên rất cao. Bên trong khung cửa khổ chính là bình phong gỗ và một số những vật dụng khác. Căn phòng lớn này được chia tách thành những phòng nhỏ đơn giản, để tất cả thí sinh đều cố gắng tự hoàn thành bài văn của chính mình.
Trước khi thi là khoảng thời gian chính mà thí sinh luôn cảm thấy căng thẳng, kể cả Doãn Triệu Tiên. Một đám thư sinh Cống sĩ đã xếp thành hai hàng dài trước cửa Cống viện, có vài người trong số đó còn thỉnh thoảng mở sách vở ra đọc.
Khác với kiếp trước của Kế Duyên, mọi người đều cho rằng những thí sinh đợi ở chỗ này đa số là người trưởng thành, ngay cả Doãn Triệu Tiên cũng tự giễu mình không còn là thư sinh trẻ tuổi, nhưng thực tế tuổi của y lại không lớn lắm, tuy nhiên trong đám người này cũng có cả thí sinh đầu tóc hoa râm.
Doãn Triệu Tiên cũng không có kiểu "nước tới chân mới nhảy", nhưng y vẫn có chút xúc động khi nhìn gian phòng Cống viện này.
Nhớ lại hình ảnh thư sinh phấn chấn nhiệt huyết của mình năm ấy, nhẹ nhàng đoạt giải nhất cuộc thi Huyện, Giáp Đẳng thi phủ, cuộc thi Châu Giải thì lại không lọt được vào ba vị trí cao nhất của Giáp đẳng, nên sau đó cũng mất tư cách lên kinh đô và các phủ lân cận.
Khoa cử thất bại đã làm cho tinh thần Doãn Triệu Tiên sa sút khó gượng, lại thêm trong nhà có trưởng bối chết vì bệnh, vợ con thì cần y chăm sóc, nên cuối cùng, y cứ như vậy ổn định ở huyện Ninh An.
Có vài thư sinh dựa vào vợ mình để ráng kiên trì trong đau khổ không ngừng học thêm nhưng Doãn Triệu Tiên lại không phải người như vậy. Y cũng không muốn để vợ con chịu đau khổ nhiều, mà với học thức của y cộng với việc trong huyện có rất nhiều phú họ nên đã có rất nhiều người mời y làm phu tử.
Sống an nhàn mặc dù tốt nhưng đôi khi cũng vì vậy mà nhuệ khí bị ăn tiêu giảm. Nên dù cuộc sống trong nhà cũng đã an ổn hơn cũng có chút của ăn của để nhưng Doãn Triệu Tiên lại không hề có ý nghĩ tham gia khoa cử một lần nữa. Cho đến ba năm trước khi Kế Duyên rời đi có để lại một phong thư, giúp y có thể một lần nữa lấy lại ý chí.
Lúc này có quan viên của Châu phủ đi ra từ Cống Viện sau khi kiểm tra xong trường thi, y gật đầu với với sai dịch duy trì trật tự.
Quan sai hít sâu một hơi rồi hô lên:
"Cuộc thi Châu Giải lần này bây giờ sẽ bắt đầu, các vị Cống sĩ được phép mang vào bút, nghiên mực và hộp cơm, còn giấy và trước thì Cống viện sẽ cung cấp. Trước khi vào xin mời chuẩn bị giấy dự thi, chấp nhận để sai dịch lục soát người, bây giờ bắt đầu vào bàn..."
Cuộc thi lần này có đến mấy trăm người tham gia, đại đa số đều đến từ các phủ, huyện của Kê châu, nhờ vào tài học mà vượt các chông gai để đến đây. Một số thí sinh đứng đầu tiên bị ù ù cả tai vì sai dịch kêu gào.
Rất nhiều sai dịch biết võ công đã bắt đầu lục soát từng người, cũng kiểm tra luôn những đồ dùng của họ. Thậm chí dùng chiếc đũa khuấy cả hộp cơm của họ để xem có giấu cái gì bên trong không.
Bốn vị quan viên ngồi bên cạnh thì lại xem xét giấy dự thi (gọi là quan văn của Cống sĩ), xác nhận thân phận của người đến.
Toàn bộ quá trình không có camera hay những đơn vị liên quan nhưng so với cuộc thi thời hiện đại thì lại càng nghiêm khắc hơn.
Doãn Triệu Tiên cần theo hộp đồ dùng của mình, những dụng cụ thư phòng được mua sắm từ mấy nơi gần quán rượu "Cống sĩ xan" gần Cống viện, y cũng bị lục soát người. Một quan viên chuyên xem xét công văn Châu phủ bỗng nhiên hỏi y:
"Ngươi chính là Doãn Triệu Tiên?"
Doãn Triệu Tiên hơi sửng sốt, chắp tay với y:
"Đúng vậy, đại nhân biết tại hạ hay sao?"
"Cũng không biết rõ, nhưng mà lúc trước ta có đi tham quan ban đêm có ghé thư viện Hoa Phong cùng với học sinh thì có xem qua phiên bản học sinh của "Quần Điểu luận", khá thú vị."
Doãn Triệu Tiên vội vàng chắp tay thi lễ:
"Tác phẩm kém cỏi của tiểu sinh, không dám nhận tán thưởng của đại nhân như vậy!"
"Ừ, vào đi thôi, hy vọng ngươi có thể đạt vị trí Giáp đẳng."
"Học trò sẽ cố gắng hết sức!"
Vị quan viên này dùng bút đánh dấu lên phần tên của Doãn Triệu Tiên trên sổ sách, sau đó đưa cho y bảng tên, bảo sai dịch cho qua.
Nhìn Doãn Triệu Tiên tiến vào Cống viện rồi, vị quan viên này mới vuốt râu sau đó gọi Cống sĩ kế tiếp.
Bên trong Cống viện, những gian phòng nhỏ có một chút thay đổi, Doãn Triệu Tiên nhìn bảng tên trên phòng, tìm số "Đinh, 27" của mình
Khoảng hai khắc sau, tất cả đệ tử đã vào vị trí của mình, còn giám khảo thì kiểm tra từng cái giấy dự thi và thẻ tên, bảo đảm không ngồi nhầm.
Phía trước trường thi, có giám khảo hô lớn.
"Cuộc thi hôm nay có thời gian là hai canh giờ. Đến giờ lập tức kiểm tra lại chân hương, trước lúc cháy hết phải nộp bài thi, nếu không thì huỷ bỏ! Bây giờ, phát đề!"
Sau khi tiếng "phát đề" vang lên, bốn phía vị trí cũng đều có sai dịch treo tấm vải trắng có chứa nội dung bài thi.
Đề thi có hai cái, theo thứ tự là "Luận sách: Quản lí hạn hán" và "Một trang thi từ vịnh mùa thu".
Khác với cuộc thi huyện và phủ, cuộc thi Châu Giải không hề chú trọng về mặt kiến thức cơ bản như là chính tả văn chương, mà bắt đầu chú trọng năng lực. Năm nay đúng là rất khó mà thấy được một cuộc thi Châu Giải xuất hiện đề mục luận sách, nên điều này làm không ít thí sinh bàn bắt đầu ồn ào bàn tán.
"Yên lặng!"
Sai dịch vận khí gào to.
"Cuộc thi bắt đầu, đồng hồ* mở, gõ chiêng..."
*Đồng hồ (lậu khắc): tra trên mạng thì nó chính là cái đồng hồ bằng nước nhiều tầng.-KìNgộ
Quan sai đứng một bên cầm chặt chuỳ, đánh vào chiêng đồng.
"Đ-A-N-G..GG ~~~ "
Tiếng đánh chiêng vang lên, giống như gõ một cái vào trong lòng tất cả Cống sĩ, ai cũng vội vàng tập trung ngồi xuống, có người thì đau khổ suy tư, có người thì đã bắt đầu viết...
Thi từ chắc chắn không làm khó được đại đa số người có tài, khó là ở phần luận sách. Doãn Triệu Tiên thì ngược lại, mạch suy nghĩ rõ ràng. Quản lí hạn hán, trăm người có lẽ sẽ viết đều lan man bất tận, còn người có thể viết đúng được điểm có ích thì không nhiều lắm, Doãn Triệu Tiên là một ngoại lệ.
"Thiên hạn, không phải là một tai hoạ. Cái gọi là dân có ăn là do trời, hạn xảy ra thì nhân hoạ đến, nhân hoạ dẫn tới dịch bệnh, xử lý không tốt sẽ dẫn đến oán hận, mà dùng bạo lực thì tức sinh chướng khí..."
Viết như có thần, múa bút liên tục, Doãn Triệu Tiên viết khúc dạo đầu liền mạch. Không những suy nghĩ rõ ràng mà còn bởi vì lúc nào cũng tham khảo bảng chữ mẫu của Kế Duyên nên thư pháp cũng tiến bộ rất nhiều.
...
Sau khi nộp bài thi thì đến thời gian chấm điểm, không ít quan viên châu phủ tham dự.
Một trang "Quản lí hạn hán luận" của Doãn Triệu Tiên đều được người quan trọng nhất là Tri phủ kiêm Tri châu đều xem qua. Tuy rằng Kê Châu mỗi năm gần như đều mưa thuận gió hoà, không phải dạng quan viên chết đầy đất, nhưng cũng có rất nhiều người từng trải qua hạn hán ở các châu khác, nên biết rõ sức nặng một bài văn chương này của Doãn Triệu Tiên.
Tri châu Lý Hậu thậm chí còn nói: "Văn này mặc dù có chút ẩn ý mơ hồ nhưng lại toàn diện cẩn thận, những quan viên tài ít lực yếu cũng có thể dựa vào đấy để quản lí hạn hán!"
Đây cũng được xem như là một sự đánh giá cực cao.
...
Vì cuộc thi Châu Giải của Đại Trinh thường được tổ chức vào mùa thu, nên thời điểm "yết bảng" công bố kết quả trên bảng vàng cũng là lúc hoa Quế đua nở, nên thường được gọi là "Quế bảng".
Sau nửa tháng, bên ngoài Cống Viện ở Xuân Huệ phủ, đã công bố Quế bảng.
Doãn Triệu Tiên cũng không giống những người khác, chen nhau xô đẩy giành vị trí đằng trước để xem được tên mình ở vị trí nào trên mạng, vì dù có chen thì vị trí được công bố trên bảng cũng không thể thay đổi.
Nhưng dù sao thì danh sách trên bảng cũng có vài vị trí mà không cần chen lấn vẫn có thể thấy được rõ ràng.
Cái tên nằm ở vị trí đầu trên Quế bảng đúng là lớn nhất, vị trí ấy viết rằng:
Nhất Giáp Giải nguyên*: Doãn Triệu Tiên
*Giải nguyên: Dùng để gọi người thí sinh đỗ cao nhất trong khoa thi Giáp Giải, hoặc như kì thi Hương của Việt Nam.-KìNgộ
"Doãn Triệu Tiên là ai vậy?"
"Y là Giải nguyên à?"
"Có ai biết Doãn Triệu Tiên không?"
"Không biết..."
...
Những tiếng bàn tán phía trước dần truyền ra phía sau, tuy rằng Doãn Triệu Tiên cũng đoán được mình sẽ lấy được ví trí Giáp nhưng lại không bao giờ hy vọng xa vời cái vị trí Giải nguyên. Trái tim y hơi thắt hai cái, y tranh thủ thời gian vuốt vuốt lồng ngực.
Từ khi cuộc thi Châu Giải bắt đầu, cho đến cuộc thi Hội và thi Đình, vị trí đầu dùng chữ "Nguyên" lần lượt là Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên. Mỗi một cái đều làm rạng rỡ tổ tông.
Sau này, khi người khác xưng hô với Doãn Triệu Tiên, cũng có thể sẽ dùng kính ngữ mà gọi một tiếng "Doãn Giải nguyên".
Bảng danh sách quang trọng nhất được công bố, dù có thật tâm hay không, cũng phải chúc mừng một tiếng với người đứng nhất bảng như là một thông lệ cũ. Doãn Triệu Tiên tất nhiên sẽ trở thành mục tiêu chính.
Đêm hôm đó, Châu phủ tổ chức Lộc Minh yến để chính thức tiệc ăn mừng Cống sĩ có tên trên bảng, cùng với Nội và Ngoại Liêm quan*. Dù cho Doãn Triệu Tiên biết chắc bản thân không có tửu lượng mạnh nhưng cũng không thể nào mà không uống được ở nơi như thế này.
*Liêm quan: Quan viên thuộc hệ thống thi cử. Chia làm 2 thành phần là Nội Liêm quan và Ngoại Liên quan, cùng ngồi trong 1 phòng nhưng ngăn cách bởi tấm vải, để chấm điểm. Những người ngồi phía trong bức màn vải để chấm điểm bài thi là Nội Liêm quan, tương tự cho Ngoại Liêm quan.-KìNgộ
Ngay cả sai dịch chuyên hướng dẫn mọi người đến khách sạn cũng đã bất tỉnh nhân sự.
Nửa đêm, ngoài thành Xuân Huệ phủ có một hồng ảnh* như ẩn như hiện từ từ tiến đến đây. Đến gần thành lập tức giống như đang tản bộ mà đi lên tường thành rồi bước vào trong đó.
*Hồng ảnh: bóng dáng của một thứ gì đó có màu đỏ.-KìNgộ
Trong thành thì không còn nhiều nơi sáng đèn, hồng ảnh lại như mộng như khói tiêu sái bước tên đường, rồi chợt thấy có Âm Ti đi ngang qua thì lập tức tránh sang một góc đường.
"A, ha ha..."
Chờ hai vị Tuần Du mang theo Âm phong đi ngang qua, hồng ảnh mới cười một cái rồi đi tiếp.
Tốc độ đi qua phố qua phường cũng không hề nhanh chút nào, giống như có mục đích của chính mình. Sau đó không lâu thì hồng ảnh đã đi đến bên ngoài khách sạn Quế Hương gần Cống viện.
Hồng ảnh ngẩng đầu nhìn khách sạn, một sợi giống như dây lưng màu đó chui vào khách sạn.
Trong khách sạn bỗng có một tiếng khàn giọng đau khổ truyền ra.
"Ôi..." "A..."
Một lát sau, hồng ảnh cũng tìm được gian phòng của Doãn Triệu Tiên.
"Rắc...két..."
Cửa phòng tự động mở khoá rồi mở ra, hồng ảnh bước vào trong phòng, cửa phòng sau lưng lại tự động đóng lại.
Ánh mắt liếc qua mặt bàn, thấy được một quan văn* Giải nguyên.
*Quan văn: ở đây ý chỉ tờ giấy thông báo, không phải là một vị quan Văn.-KìNgộ
"Ha ha ha... Doãn Giải nguyên..."
Hồng ảnh lướt đến bên giường, một móng tay thật dài màu đỏ và cánh tay nhỏ trắng mơn trớn lồng ngực Doãn Triệu Tiên. Chính khí trên người Doãn Triệu Tiên lập tức bị kích động mà bắn ra, cuồn cuộn toả ra xung quanh.
Thân thể hồng ảnh chấn động, cánh tay bị bắn ra, còn Doãn Triệu Tiên cũng lập tức tỉnh dậy.
Nhìn thấy trong phòng bỗng có thêm một nữ nhân, Doãn phu tử vừa ngại ngùng lại có chút hoảng hốt.
"Ngươi ngươi ngươi... Ngươi là người phương nào? Đêm hôm lại bước vào phòng nam tử, còn ra thể thống gì!"
"Ha ha... Doãn Giải nguyên, ngươi có thể gọi ta là Hồng phu nhân. Đúng là nhiều năm không gặp được người đọc sách như người, ngươi xem ta có xinh không..."
Nữ tử ngồi đầu giường, lụa mỏng phủ thân, ngoài đầu nhìn xuống Doãn Triệu Tiên.
Ban đầu đúng là nó chỉ muốn chút ít thọ nguyên dương khí, nhưng bây giờ thì sâu trong ánh mắt đã có phần lạnh lẽo.
Da đầu Doãn Triệu Tiên run lên, tay chân lạnh buốt. Với hạo nhiên chính khí bởi vì sự kích động mà chỉ trong nháy mắt, y đã thấy được một khô lâu màu đỏ.
"Ngươi là yêu quái...!"