Chương 11: Cạn Tàu Ráo Máng

Nguồn: Sưu tầm

Biên tập: dnp

Chờ tới lúc hoàn toàn không nghe được bất kỳ tiếng động gì nữa, sau một lúc lâu, Kế Duyên liền ngồi tựa ngay vào tượng Sơn Thần. Hắn cũng chẳng còn chút sức lực nào nữa, mồ hôi càng chảy ra nhễ nhại.

Vừa rồi hao tốn thể lực giống như thời học đại học hắn phải chạy việt dã liên tục mấy chục cây số vậy. Lúc này, Kế Duyên còn không đủ sức nhấc đầu ngón tay, chỉ giống như một con chó chết nằm dựa vào tượng Sơn Thần thở dốc.

Bọn Trương Sĩ Lâm thấy được cảnh này thì không biết phải làm sao. Vốn dĩ bọn hắn còn đang vui mừng vì còn sống, bỗng hoảng hốt la lên.

“Đại sư, đại sư, ngài không sao chứ?”

“Nước….”

“Nước! Nước! Nước đâu? Nhanh lấy nước cho đại sư!!”

Trương Sĩ Lâm và bọn lái buôn luống cuống tay chân. người lấy khăn mặt, người lấy ống trúc đựng nước, còn có người ở bên cạnh dùng y phục quạt gió cho Kế Duyên.

“Nước đây! Nước đây! Mời ngài dùng”

Lúc đầu Trương Sĩ Lâm muốn đưa ống trúc cho Kế Duyên, lại phát hiện hắn chỉ thở dốc mà không đưa tay ra. Gã liền cẩn thận nghiêng ống trúc đến bên miệng Kế Duyên.

“Ùng ục…ùng ục…Ọc…”

Kế Duyên uống ừng ực như điên, sau một hồi hắn cũng uống đủ.

Bọn Trương Sĩ Lâm vẫn còn khẩn trương không buông tay, mà bây giờ bị ống trúc che kín miệng, tay chân hắn lại không có lực.

“Dừng, có chút sức lực rồi!”

Kế Duyên đành phải ngậm miệng nín thở. Trương Sĩ Lâm nhìn thấy nước tràn ra mới ý thức được đại sư không uống nữa, vội vàng rút ống trúc trở về.

“Hí…iiiii….. Phù…”

Kế Duyên thở ra một hơi, rốt cuộc đã tỉnh lại một chút.”

Trương Sĩ Lâm cùng với đám lái buôn thấy vậy cũng nhao nhao thở dài một hơi. Sau đó như chợt nhớ đến cái gì, Trương Sĩ Lâm liền quỳ ngay xuống trước mặt Kế Duyên.

Những lái buôn khác thấy thế cũng rối rít làm theo.

“Đa tạ đại sư cứu mạng, đa tạ đại sư cứu mạng, cúi lạy ngài, cúi lạy ngài!!”

“Đa tạ đại sư đã cứu chúng ta!!” “Cảm ơn đại sư…”

Tám tên lái buôn còn lại dập đầu xuống đất phát ra tiếng, không phải bộ dáng đang giả vờ.

Kế Duyên thấy vậy rất khó chịu. Hắn đã lớn như vậy, lại bị người khác quỳ lạy đã cảm thấy rất xấu hổ, chứ đừng nói đến việc bị nhiều người cúi lạy như vậy.

“Mau dậy đi, đừng dập đầu nữa. Các ngươi không oán trách ta không thể cứu bọn Vương Đông đã là tốt lắm rồi..”

Đây là lời trong lòng của Kế Duyên. Kiếp trước nhìn thấy việc kết thù kết oán chỉ vì mấy đấu gạo, thay vì khiến cho đám lái buôn suy nghĩ lung tung gì đó, còn không bằng chính hắn giải thích rõ ràng trước.

Quả nhiên, lời này vừa được nói ra làm cho đám lái buôn đều ngây người, quay lại nhìn nhau. Bầu không khí có chút lúng túng.

Bọn họ không có can đảm thừa nhận điểm này, nhưng cũng không có nghĩa là không nghĩ như vậy. Trên thực tế, Trương Sĩ Lâm cũng từng nghĩ tới nếu đại sư ra tay sớm một chút, Vương Đông và bọn Kim Thuận Phúc cũng sẽ không phải chết.

Những tên lái buôn này im lặng đã chứng minh suy đoán của Kế Duyên. Hắn cũng không phải là Hoàng Lão Tà thích tự làm khổ mình, làm việc tốt cũng không cần người khác nhớ mình tốt, nhưng cũng không muốn trong lòng họ có hiểu lầm.

Kế Duyên nghĩ hơi nhiều. Chẳng may trong đám người này có người trở mặt càng nghĩ càng hận, chẳng may có người nhà do người đã chết mà sinh ra oán hận, nói không chừng còn trách mình sợ cọp tinh nữa.

“Không phải vừa rồi ta không muốn cứu bốn người kia, thật sự ta cũng hết cách rồi. Các ngươi cũng đã nghe cọp tinh kia nói, nhưng tìm sự sống trong cái chết đâu có đơn giản vậy được. Lúc tên ma cọp đến đây, ta đang lúc mấu chốt nhất, toàn thân không thể nhúc nhích được!”

Dù sao bịa một lần cũng là bịa, bịa hai lần cũng không sao. Kế Duyên cũng bịa chuyện, còn có ý định nói nghiêm trọng lên một ít.

“Vì cứu các ngươi, ta đã không tiếc hao phí đạo hạnh bản thân, phá khốn mà ra. Đáng tiếc, bốn người kia đã rời đi. Với trạng thái như bây giờ, có thể bảo vệ các ngươi đã là vô cùng may mắn rồi!”

Kết hợp với bộ dạng khốn khổ của Kế Duyên hiện tại, lời nói này cực kỳ thuyết phục, khiến cho bọn người Trương Sĩ Lâm cảm thấy rất xấu hổ.

“Này! Sau này để ý nhiều một chút. Ở nơi rừng sâu núi thẳm, gặp một thư sinh nho nhã phu nhân xinh đẹp trong đêm, đều không phải chuyện bình thường.”

Lời nói thấm thía này Kế Duyên nói cho đám lái buôn nghe, nhưng kỳ thực cũng có phần nhắc nhở bản thân mình.

“Cám ơn đại sư dạy bảo.”

“Cám ơn đại sư dạy bảo!”

“Cám ơn đại sư!”

“Đại sư! Ngài có đói không? Chúng ta vẫn còn chút đồ ăn.”

“Ngừng! Một tiếng đại sư, hai tiếng đại sư! Cứ gọi ta là tiên sinh đi…”

Kế Duyên cảm giác từ “đại sư” này giống như bị người khác xem như thần thánh, còn không bằng cọp tinh Lục Sơn Quân dùng từ thỏa đáng hơn.

Về phần ăn gì đó, mặc dù hắn biết cơ thể lúc này rất yếu ớt, nhưng thật sự hắn không có chút khẩu vị nào.

Đêm đó, dù biết rõ nguy hiểm đã đi xa, nhưng không có người nào dám ngủ.

Ngoại trừ Kế Duyên đang mệt muốn chết, hắn thề mình chỉ mệt mỏi nên nằm nghỉ ngơi một chút. Kết quả chỉ vài giây sau, hắn liền ngủ mất tiêu.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng. Bởi vì trong lòng lo lắng sợ hãi, cả đám lái buôn đều đứng ngồi không yên, rối rít chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Bọn Trương Sĩ Lâm lấy tất cả hành lý của bốn người kia ra, bỏ vào một cái sọt trên lưng mình. Những cái sọt trống không thì chồng vào dưới cái sọt đang mang trên lưng.

“Ai…Tiểu Đông đi rồi, ăn nói với Vương Thúc thế nào đây…”

“Đúng vậy, trong nhà lão Kim còn có hai hài tử đấy… Lần này…. Ai….”

“Lưu Toàn với Lý Quý còn chưa lấy vợ, tuổi còn rất trẻ ….”

“Sau này chúng ta giúp đỡ nhiều hơn chút!”

"Đúng vậy, chỉ có thể như vậy..."

Đám lái buôn than thở.

Bởi vì mặt trời lên cao, cảm giác sợ hãi cũng bớt đi không ít, nhưng bầu không khí lại có chút tang thương.

Trương Sĩ Lâm đi đến đằng sau tượng Sơn Thần. Vị cao nhân kia vẫn còn đang ngủ say, trên người đang đắp một bộ quần áo tơi, đều do bọn Trương Sĩ Lâm đắp lên khi Kế Duyên đang ngủ.

Cũng không hổ là cao nhân, đêm qua mọi người đều không dám ngủ, đến đi tiểu còn phải nín lại, cũng chỉ có kẻ tài cao gan lớn mới ngủ an ổn được như vậy.

“Đại sư, đại… Tiên sinh, Kế tiên sinh, chúng ta phải đi rồi. Ngài có tính toán gì chưa? Tiên sinh?”

Kế Duyên rất mệt, mơ hồ nghe thấy có ai đó gọi hắn.

“Tiên sinh, chúng ra phải đi rồi, ngài có phân phó gì không? Tiên sinh….”

“Ai…Đừng quấy rầy ta… Phiền quá….”

Trong lúc mơ ngủ, một tay Kế Duyên gãi ngứa trên mặt, một tay vẫy vẫy như đuổi ruồi.

“Sĩ Lâm, đừng quấy rầy tiên sinh, để tiên sinh ngủ!!”

“Đúng vậy, Trương đầu. Tiên sinh đã ở đây một tháng! Nhân dịp trời vừa sáng, chúng ta tranh thủ thời gian xuống núi đi!”

“Sĩ Lâm ca, tiên sinh cũng đuổi người rồi, chúng ta đi nhanh lên!”

Vốn dĩ Trương Sĩ Lâm còn muốn nói lời tạm biệt trước mặt hắn, tốt nhất lại xin một cái bùa hộ thân gì đó. Hiện tại gã cũng không dám quấy rầy nữa.

Do dự một chút, gã lấy một túi bánh màn thầu và một ống trúc đầy nước từ trong sọt, cẩn thận đặt bên cạnh tượng Sơn Thần.

“Chúng ta dập đầu với tiên sinh một cái rồi đi!”

“Đúng vậy.” “Có lý!” “Được!”

Một đám lái buôn đứng cùng với Trương Sĩ Lâm, vây quanh một bên núi, quỳ xuống dập đầu hai cái cho kẻ đang ngủ say kia?

“Đông đông đông đông…”

“Ai ồn ào cái rắm a…”

Kế Duyên trở mình mắng một câu.

"Ai nha! Tiên sinh tức giận!! Đi mau đi mau!!" "Đi đi đi!!!"

"Ai chờ ta một chút." "Xuỵt, bé cái mồm lại!!!"

Đám lái buôn vội vàng đeo sọt lên trên lưng, rời khỏi tòa miếu Sơn Thần làm cho bọn họ kinh tâm động phách này. Hơn nữa, trong lòng bọn họ âm thầm quyết định, sau này tuyệt đối không lên núi Ngưu Khuê nữa.

….

Mặt trời lên cao. Trong miếu, Kế Duyên vặn eo, bẻ cổ tỉnh giấc.

"Ôi a hô... Ngủ được... Thật là thoải mái a!!!

Chung quanh dường như quá an tĩnh, Kế Duyên giụi mắt nhìn một vòng. Tuy tầm nhìn rất mơ hồ cũng nhìn ra được trời đã sáng, chỉ là cảm thấy có gì đó không đúng.

Đợi đã! Người đâu? Người đều đi đâu rồi!!!

Cạn tàu ráo máng!!! Đám Trương Sĩ Lâm đáng đâm ngàn đao kia!!! Mẹ kiếp! Các ngươi bỏ rơi lão tử!!!