Chương 13: Chương 13

Lân gia hữu nữ sơ trưởng thành

(Nhà bên có cô bé hàng xóm mới lớn)

Tác giả: Liễu Hạ Huy

Dịch giả: A Lìn (kiemgioi )

Chương 13:

Làm người xấu là như thế nào

“Phong ca ca, anh tìm được việc rồi à?” Đường Giai Di buông đũa quan tâm hỏi.

“Đương nhiên, em coi Phong ca ca của em là ai chứ. Anh vừa bước chân vào thị trường tuyển dụng lao động liền có công ty săn đầu người đến tìm. Anh thấy tìm việc kiểu đấy chẳng có gì gọi là tính khiêu chiến nên liền cự tuyệt. Sau đó ngàn thiêu vạn tuyển mới tìm được công việc thích hợp đấy nhé.” Lâm Phong nhồm nhoàm nhai mấy miếng trong miệng, vội vàng nuốt xuống rồi trả lời.

“Thật á? Phong ca ca quả nhiên lợi hại. Thế anh tìm việc gì?”

“Bán hàng.”

“Bán cái gì?”

“Là…hình như là rượu thì phải.” Lâm Phong ngẩng đầu suy nghĩ mà chẳng cách nào nhớ nổi tên công ty, chẳng còn cách nào khác đành móc ra danh thiếp trong túi mới biết được công ty chiêu mộ mình tên là công ty trách nhiệm hữu hạn ẩm thực và giải trí Khải Toàn.

Đường Giai Di mắt trợn tròn, hết lời để nói với tên này. Đến công ty của mình là gì cũng không biết.

Mấy con bé cũng không vì Lâm Phong mời mấy thứ keo kiệt mà bỏ không ăn uống nhiệt tình, một bàn đồ ăn nhanh chóng bị càn quét sạch sẽ. Sau khi ăn xong vẫn còn sớm, còn lâu mới đến giờ học buổi chiều, liền gọi một bình Thiết Quan Âm mà tiếp tục mài đít ở quán. Ít nhất ở chỗ này còn có quạt, không nóng nực như bên ngoài.

“Anh phải cẩn thận Triệu Khải.” Mạc Tử Du cúi đầu mân mê cái chén xanh trong tay, nhàn nhạt nói.

“Triệu Khải, ai là Triệu Khải?” Lâm Phong hỏi lại chẳng có gì gọi là phản ứng.

“Là cái thằng đáng ghét mà lúc nãy anh đụng ở cửa trường đấy.” Đường Giai Di giải thích.

“À, là nó à.” Lâm Phong nở một nụ cười đầy ý khinh thị nói. “Nó hơn người chỗ nào?”

“Không có.” Mạc Tử Du lắc đầu. “Nhưng mà bố nó là thị trưởng Triệu Thiên Thanh.”

Nhớ tới chiếc xe hắn chui lên lúc đi ra, Lâm Phong gật gật đầu. Mặt lại ra vẻ khẩn trương “xong rồi xong rồi, sao tự nhiên lại tranh gái với công tử của ngài thị trưởng chứ. Quả này chết chắc rồi. Nếu không thì đi nói với nó là không đoạt nữa, tình nguyện rút lui…”

Mấy câu của Lâm Phong đổi lấy mấy cái nhìn như ăn tươi nuốt sống của mấy cô bé con. Cái loại đàn ông kiểu gì đây không biết? Trong mấy quyển truyện tình cảm sướt mướt đều không phải cùng một motip: mấy nhân vật nam chính nghèo khó gặp mấy công tử nhà giàu tranh giành đàn bà không phải đều rút găng tay tát vào mặt thằng kia mấy cái rồi rút kiếm cùng hắn quyết đầu sao? Còn thằng cha trước mặt này thì vừa nghe thấy đối thủ có gia thế chút liền co vòi vào. Quá vô sỉ đi. Đường Giai Di hung hăng véo mấy cái lên lưng Lâm Phong cho hả giận.

“Triệu Khải là độc đinh cho nên Triệu Thanh Thiên cũng cực kỳ sủng nịnh hắn. Triệu Khải lại không phải là loại lòng dạ bao dung. Năm ngoái có một người cùng trường có mâu thuẫn với hắn, hắn liền đâm người ta. Thế cũng chẳng nói làm gì, quá đáng hơn nữa là hắn còn đem người ta bắt vào ngục. Cha mẹ người kia quỳ gối trước cửa nhà Triệu Khải suốt ba ngày ba đêm, chẳng những không cứu được con mà còn bị bọn họ đánh cho bán sống bán chết, còn nói cái gì mà vợ chồng bọn họ phá hủy danh dự thành phố, người chồng què chân, người vợ thì điếc tai. Bây giờ cả nhà chẳng biết đã chuyển đi đâu.”

“Triệu Khải là một thằng có tính cách khá bá đạo. Anh hôm nay trước mặt bao nhiêu người sỉ nhục nó, nó nhất định sẽ không dễ quên như thế đâu. Khẳng định sẽ nghĩ biện pháp trả thù anh cho xem. Anh tự cẩn thận chút. Còn cả thân quyến anh nữa, cũng nên cẩn thận chút. Hắn cũng không trả thù mỗi mình anh đâu.” Mạc Tử Du kể lại, vẻ mặt đau thương, bàn tay nhỏ xinh cầm chặt cái chén run rẩy, dáng vẻ bi phẫn cùng cực, rồi buồn bã cười: “ha ha, tự nhiên lại kể mấy chuyện không đâu làm gì? Người sống trên thế giới này thống khổ nhất là biết nhiều mấy thứ hắc ám. Cái gì cũng không biết thì có thể vui vui vẻ vẻ an an nhàn nhàn mà sống. Cứ tin tưởng trời mãi xanh, trăng mãi tròn, con người mãi lương thiện có phải tốt hơn không.”

“Ác nhân rồi nhất định sẽ gặp báo ứng.” Lâm Phong nhẹ giọng an ủi. Tự nhiên, chỉ trong một khoảnh khắc ưu tư của nàng mà đối với nàng sinh ra một ít hảo cảm.

“Lúc đầu tôi cũng tin, tôi tin người xấu rồi cũng gặp báo ứng, bọn họ nhất định sẽ xuống địa ngục. Bây giờ thì không, địa ngục với nhân gian là một, đều là thế giới của người xấu cả. Người tốt không sống thọ, bại hoại sống ngàn năm. Người tốt đều bị người xấu giết chết hết rồi thì chỉ còn người xấu tiêu dao tự tại. Chúng ta luôn nói lấy đức báo oán, thế thì chúng ta dùng cái gì để báo đức?”

“Ý của mày là tất cả đều đi làm người xấu?”

Mạc Tử Du dĩ nhiên khẳng định gật đầu. “Đúng vậy, chỉ cần bảo trì ranh giới trong tâm, làm người xấu thì đã làm sao? Cha tao chính trực vô tư, luôn luôn không thẹn với lương tâm. Thế mà luôn không đấu lại với Triệu Thiên Thanh, vẫn để mặc hắn tham ô hủ bại mà vẫn tiêu diêu tự tại. tao cũng không bênh cha tao, cũng không thù ghét loại đáng chết ngàn vạn lần ấy. Trở thành kiêu hùng cũng được, nhưng điều kiện cơ bản thì phải là có một mối thiện tâm.”

Lâm Phong đến lúc này mới hứng thú hỏi: “cha em là ai?”

“Bí thư thị ủy Mạc Tiến Minh.”

Không chỉ có Lâm Phong bất ngờ mà ngay cả Đường Giai Di cùng Lã Như cũng ngạc nhiên không kém.

“Tiểu Du, cha mi là Bí thư thị ủy? Sao đến bây giờ ngươi mới nói?”

“Đúng rồi, có cần giấu diếm bọn ta không?”

Mạc Tử Du nhàn nhạt cười “việc đấy thì ảnh hưởng gì đến chuyện ta với bọn mi. ông ấy là bí thư thị ủy, ta là bạn bọn mi, chả lien quan đến nhau.”

Lâm Phong gật đầu thưởng thức. Một nữ sinh rất độc lập. Những công tử tiểu thư bây giờ không dựa vào gia thế quan hệ của ông bà già thật sự là tìm đỏ mắt cũng hiếm thấy. ông bà già chúng nó làm quan to thì đã đành, còn có những loại có ông bô bà già có tí chức vụ thì hận không được khắc chức vụ của ông bà già lên trán ý chứ. Đi trên đường có thể ngẩng cao đầu mà đi, giống như Mạc Tử Du – ngay cả bạn tốt cũng không biết thân phận của mình thì thật sự là hiếm gặp.

“ha ha, đúng rồi. Bí thư thị ủy hình như còn to hơn so với thị trưởng thì phải. Thế mi nói với cha mi kêu ổng giáo dục Triệu thị trưởng, bảo hắn trông nom con trai hắn cho tốt.” (Không muốn đề cập đến chính trị nhưng mà lại phải giải thích vì sợ có người quen với bộ máy chính quyền phương Tây. TQ cũng giống như VN, là chế độ đơn Đảng, chỉ có Đảng lãnh đạo nhân dân…nói thế chắc đủ hiểu)

“Trên danh nghĩa thì chức của ba ta cao hơn một chút, nhưng trên thực tế, ở cái thành thị này, ông già Triệu Khải mới đích thực là một tay che trời. Cha ta được điều về đây làm bí thư, Triệu Thiên Thanh là quan bản địa từng bước đi lên, có gốc rễ sâu xa thâm căn cố đế. Ba ta căn bản không làm gì được hắn.”

“Tiểu Di, không sao mà. Thị trưởng thì sao chứ? Làm gì được anh đâu. Anh là võ lâm cao thủ đấy nhá.” Lâm Phong vừa nhìn những giọt lệ chực tuôn trào khỏi khóe mắt Đường Giai Di nói.

“Tiểu Du, mi nói với ba mi giúp Phong ca ca được không?” Đường Giai Di cũng không tin tưởng lời Lâm Phong, nhỏ giọng khẽ thọt bên tai Mạc Tử Du.

“Giúp thì đương nhiên là được. Nhưng mà minh thương dễ tránh, ám tiễn lại khó phòng. Bọn họ không ra tay luôn bây giờ, ba ta lấy lý do gì để tìm bọn họ?”

“Tí nữa ta tìm Triệu Khải nói chuyện.” Đường Giai Di làm một bộ dáng dứt khoát, khóe mắt đã bắt đầu có ngân ngấn lệ ngân chảy ra.

Lâm Phong biết tính cô gái nhỏ này, nàng sợ Triệu Khải sẽ đối phó với hắn giống như đối phó với vị đồng học lúc trước, chuẩn bị đi tìm hắn thỏa hiệp.

Lâm Phong lấy một tờ giấy ăn, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Đường Giai Di “Tiểu Di, anh nói đùa với cưng mà. Không cho đi tìm Triệu Khải. Hoa Hồng Lửa của chúng ta đâu thể cắm trên một bãi…to đùng được. em yên tâm, xem bọn họ dám làm gì anh. Anh đã nghĩ ra cách đối phó rồi.”

“Thật không? Cách gì?” Đường Giai Di liền lập tức mỉm cười, cuống cuồng ôm lấy cánh tay Lâm Phong hỏi.

“Ha ha, bí mật.”

Nhìn khuôn mặt Đường Giai Di vẫn lo lắng như cũ, trong lòng Lâm Phong âm thầm tính toán, có phải chính mình nên xuống tay trước không?