Đám chồn già ở Hoàng thôn thấy cảnh đó, lòng nghiêm nghị, vội vàng ngăn đám chồn con lại, tránh cho chọc phải cường địch.
Đám chồn con này đã chạy tới chỗ cách hai người Tô Vân không xa, cả lũ quay người lại, giơ đuôi chổng mông lên định phóng khói độc, lại bị lão chồn ngăn lại, nên có chút không cam lòng.
Cầu Thủy Kính liếc mắt nhìn qua, thầm nghĩ: "Đám chồn này số lượng rất nhiều, nếu hại người..."
Ông khẽ nhíu mày, lại nhớ tới Dã Hồ tiên sinh, bèn đè sát tâm xuống: "Xung quanh Thiên Môn trấn ít người lui tới, phỏng chừng ngoài Tô Vân ra thì không còn người sống nào khác.
Đám yêu này lấy đâu ra cơ hội làm việc ác?"
Trong lòng ông có chút bất đắc dĩ.
Bản thân ông ngoan cố cả đời, không ngờ tới tuổi trung niên lại bị một lão hồ ly dạy dỗ, hiểu được câu "hữu giáo vô lọai", không dạy mà giết cùng với dạy mà không giết.
"Thị phi và đúng sai trên thế gian này, ban đầu cũng không hề phân tách rõ rệt như trắng và đen." Ông bùi ngùi một câu trong lòng.
Rốt cuộc bọn họ đi tới Hồ Khâu thôn.
Tô Vân mỉm cười, gọi to: "Dã Hồ tiên sinh! Hoa nhị ca, Ly tam ca! Ta và Thủy Kính tiên sinh tới thăm các người này!"
Cầu Thủy Kính khẽ nhíu mày, đột nhiên bắt lấy tay Tô Vân ra hiệu cho hắn dừng lại, rồi cẩn thận nhìn chằm chằm vào thôn xóm nhỏ phía trước.
Hồ Khâu thôn là một thôn làng không lớn, có mấy chục nhà, nhưng mỗi ngôi nhà đều rất nhỏ, cao chừng có bốn năm thước, rộng chừng hai trượng, hệt như nhà cho người lùn ở.
Thôn xóm này được xây dựng trên một gò đất nhỏ, nơi đây tán cây rậm rạp, bên dưới mỗi gốc cây là ba bốn căn nhà. Nhưng mà lúc này Hồ Khâu thôn hỗn độn một mảng, không ít căn nhà bị lật tung.
Cầu Thủy Kính nhíu mày, lại nhìn thấy mấy cái xác hồ yêu.
Tô Vân cũng ngửi thấy mùi máu tươi trong không khí, lòng có chút bối rối.
Giọng Cầu Thủy Kính vang lên: "Ngươi mắt không thể nhìn thấy, nếu lòng rối loạn thì phương hướng cũng rối loạn theo. Mất cảm nhận về phương hướng, ngươi không sống lâu được trong Thiên Thị viên này."
Tô Vân dốc sức ổn định tâm thần, nhưng chuông vàng vẫn loạn trong chốc lát.
Cầu Thủy Kính chờ hắn bình phục tâm tình rồi mới dẫn hắn đi bước thứ nhất. Khi đi được bước này, Tô Vân lại trở về dáng vẻ thong dong như lúc trước.
Đây là điểm mà Cầu Thủy Kính thưởng thức nhất ở hắn.
Một người mù mới mười ba tuổi, bắt buộc phải có tâm linh vô cùng hùng mạnh thì mới có thể sinh tồn ở Thiên Thị viên nơi yêu ma hoành hành này.
Người mù Tô Vân đã một mình sống sót sáu năm, hắn có một loại khí phách như trời sụp cũng không sợ hãi.
Tô Vân lạnh nhạt đi vào Hồ Khâu thôn, chân đá phải căn nhà bị sập, bèn ngồi xuống, sờ soạng trong đống đổ nát kia.
Cầu Thủy Kính nhìn hắn, không trợ giúp.
Một lát sau, Tô Vân sờ tới một thi thể.
Điều ngoài dự đoán của hắn là thứ hắn sờ được không phải thi thể người, mà là của hồ ly.
Hắn im lặng ngồi đó, không hề kêu gào như những thiếu niên bình thường khác.
Một lúc lâu sau, Tô Vân mới run rẩy đứng dậy, lại tiếp tục sờ soạng từng đống đổ nhát của những căn nhà khác.
Hồi lâu sau, thiếu niên ôm mấy chục xác hồ ly ra khỏi đống đổ nát, đặt trên mặt đất, rồi ngửa đầu nói: "Thủy Kính tiên sinh, đâu là Dã Hồ tiên sinh?"
Cầu Thủy Kính cầm tay hắn để lên người một lão hồ ly.
Tô Vân dùng lòng bàn tay vuốt ve mặt của lão hồ kia, trầm mặc một lúc lâu, rồi mới khàn khàn nói: "Ta không biết Dã Hồ tiên sinh là một con hồ ly, nhưng ông rất tốt, ông dạy ta đọc sách và viết chữ. Ta bị mù, đầu óc ngốc nghếch, mà ông thì cực kỳ kiên nhẫn..."
Hắn ngồi dưới đất, suy nghĩ bay xa: "Ta cũng không biết bạn cùng trường đều là hồ ly, lòng ta vẫn cho bọn họ là người. Một đám người sinh động đầy sức sống. Hoa nhị ca đã mười bốn tuổi rồi, Ly tam ca nhỏ hơn huynh ấy hai tháng, Khâu tiểu muội nhỏ nhất, mới sáu tuổi..."
Cầu Thủy Kính nhìn dấu vết giao chiến ở khắp nơi, nói: "Hẳn là những người ở Thiên Môn quỷ thị tối qua làm."
"Tiên sinh, ta ghi nhớ được giọng nói của bọn họ."
Cầu Thủy Kính quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy khuôn mặt Tô Vân vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức có chút đáng sợ.