Editer: Đọa Lạc Viêm Quân
"Ầm ầm..."
Tiếng long ngâm truyền ra từ nơi lồng ngực của Tô Vân khiến sắc mặt Dương Thắng đại biến. Tiếng long ngâm này hoàn toàn không giống tiếng long ngâm phát ra từ Ngạc Long Ngâm mà Cầu Thủy Kính dạy!
Tiếng long ngâm do Ngạc Long Ngâm phát ra là tiếng kêu phát ra khi nguyên khí vận hành, giống với tiếng gầm của ngạc long, rền vang như tiếng sấm, nên mới được gọi là Ngạc Long Ngâm.
Mà âm thanh do nguyên khí vận hành phát ra trong lồng ngực của Tô Vân lại không chỉ là lôi âm ngạc long, mà là tiếng long ngâm do hơn bốn loại lôi âm hợp lại.
"Thủy Kính tiên sinh từng nói rằng sở dĩ môn công pháp này có thể phát ra tiếng lôi âm long ngâm là vì nguyên khí trong cơ thể vận hành quá mãnh liệt, nguyên khí ma sát tạo ra tiếng vang."
Dương Thắng ra sức nhảy vào đám người, sắc mặt âm sầm: "Tên mù phát ra bốn loại lôi âm, độ mãnh liệt của nguyên khí của hắn gấp hẳn người khác bốn lần! Đồng Phàm gặp nguy hiểm rồi!
Nhưng mà..."
Oành oành oành!
Dương Thắng tung một chiêu Thần Ngạc Bãi Vĩ quét bay đám sĩ tử chặn đường, tia sáng trong mắt như rọi ra bốn phía: "Nếu ta mượn cơ hội này cứu Đồng Phàm, như vậy mối quan hệ giữa ta và Đồng gia Sóc Phương lại thân thiết hơn một phần! Có khi còn có thể lên như diều gặp gió..."
Phản ứng của Đồng Phàm cũng không chậm.
Khi Dương Thắng lên tiếng nhắc nhở, gã cũng đã phát hiện Tô Vân xông vào giữa đám sĩ tử, nhắm thẳng gã mà tới. Khi Tô Vân đi được bước thứ ba, gã đã thôi động nguyên khí.
Khi Tô Vân đi ra bước thứ tư, Tất Phương Thần Hành Dưỡng Khí thiên của hắn đã bắt đầu vận hành.
Khi Tô Vân đi ra bước thứ năm, sau lưng Đồng Phàm đã hiện ra dị tượng thần điểu Tất Phương.
Thần điểu kia mãnh liệt như lửa, nương theo tay Đồng Phàm vỗ cánh bay vọt ra, lao thẳng tới Tô Vân.
Nhưng cùng lúc đó, Tô Vân nhảy vọt lên, tấn công từ trên xuống, hai tay hắn nhanh như chớp thò xuống tóm lấy cằm và gáy của Đồng Phàm.
Đồng Phàm chỉ cảm thấy bản thân gã bị một con ngạc long cắn vào đầu, tầm mắt tối sầm xuống, lòng đầy kinh hãi.
Thân thể Tô Vân trên không trung hệt như ngạc long bắt được con mồi mà túm lấy đầu Đồng Phàm, kéo gã lên, phát lực nơi thắt lưng như một con cá sấu xoay người giữa không trung, muốn vặn gãy cổ của gã.
Thân thể Đồng Phàm bị quẳng lên không trung, chỉ nghe thấy bảy đốt sống cổ của mình phát ra tiếng lách cách, lòng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: "Nhanh quá! Không kịp ngăn cản..."
Cùng lúc đó, Dương Thắng nhào tới, con ngươi đột nhiên co rút lại: "Thức thứ hai của Ngạc Long Ngâm, Ngạc Long Phiên Cổn! Nếu để mặc hắn thi triển chiêu này, đầu của Đồng Phàm sẽ bị hắn ta vặn xuống mất!"
Hắn ta bèn giơ tay túm lấy chân của Đồng Phàm, cũng thi triển ra chiêu Ngạc Long Phiên Cổn!
Ngạc Long Phiên Cổn, hay còn được gọi là Tử Vong Phiên Cổn, bị một chiêu này vặn gãy cổ hay vặn rụng đầu cũng là chuyện quá ư dễ dàng.
Biện pháp tốt nhất để đối kháng với chiêu Ngạc Long Phiên Cổn này chính là cũng thi triển Ngạc Long Phiên Cổn, triệt tiêu tư thế xoay người của Tô Vân, như vậy mới cứu được Đồng Phàm.
Hai người một người túm đầu của Đồng Phạm, một kẻ thì bắt lấy đôi chân của gã, nhanh chóng quay cuồng xoay người giữa không trung, rơi xuống mặt đất, chỉ nghe thấy tiếng tay gió xé gió phần phật.
Đám sĩ tử dưới đất vội vàng né tránh.
Bịch bịch!
Tô Vân và Dương Thắng một trước một sau rơi xuống đất, hai người vẫn một kẻ nắm đầu Đồng Phàm, kẻ kia giữ chân của gã.Khóe mắt Dương Thắng giật giật dữ dội, ban nãy lúc ở giữa không trung, cả hai bọn họ gần như đồng thời thi triển chiêu Ngạc Long Phiên Cổn, nhưng hắn ta xoay được năm vòng thì kiệt sức, còn Tô Vân thì xoay được hẳn bảy vòng.
Cùng một chiêu thức, Tô Vân xoay được nhiều hơn hắn ta hai vòng rồi mới rơi xuống đất.
Các sĩ tử khác không nhìn ra, nhưng Dương Thắng biết, khi Tô Vân xoay nhiều hơn hắn ta một vòng thì tám đốt sống cổ của Đồng Phàm đã bị vặn gãy da thịt rồi!
Tô Vân xoay được vòng thứ hai thì khí quản và thực quản của Đồng Phàm đứt, đầu óc hoàn toàn bị ngừng cung cấp máu, đã ngất ngay tại chỗ.
Lúc bọn họ rơi xuống đất, mạch máu, gân bắp, xương cổ và khí quản của Đồng Phàm đã hoàn toàn bị vặn gãy, chỉ còn lại da cổ là còn nguyên.
Đồng Phàm đã ngừng thở.
Tay Dương Thắng đột nhiên nặng trịch, chính là Tô Vân đã buông Đồng Phàm, rồi lùi ra sau.
Dương Thắng quăng đôi chân của Đồng Phàm, lao tới đuổi theo. Các sĩ tử khác cũng xông tới, lại thấy bộ pháp của Tô Vân kỳ dị như ngạc long chui vào trong nước, lặn xuống vực thẳm, nương theo cơ thể đám sĩ tử kia tránh né sự truy kích của Dương Thắng.
"Tu vi của hắn không cao, nhưng thân pháp lại cực kỳ tài tình, mọi thứ đều được tính toán rất chính xác. Chính xác tới mức khiến lòng người lạnh lẽo..."
Dương Thắng chỉ loáng thoáng nhìn thấy Tô Vân lướt qua đám sĩ tử đang lao ùa tới, rồi rút vào trong bóng tối của quỷ thị, cùng một tên hồ yêu một trước một sau biến mất không thấy đâu nữa!
Mà hắn ta lại bị đám sĩ tử này cản lại, chặn mất đường đi và tầm nhìn.
Điều khiến Dương Thắng khiếp sợ hơn là, khi tên nhóc mù kia lùi ra sau, đám sĩ tử đều giơ tay chộp tới vai hắn hòng giữ hắn lại, nhưng ai nấy đều thất bại.
Cho dù đám sĩ tử thôi động nguyên khí tấn công Tô Vân, nhưng còn chưa kịp tung chiêu thức ra thì Tô Vân đã thoát khỏi phạm vi tấn công của bọn họ rồi.
"Tên người mù này nhìn như là đi xuyên qua đám người, nhưng lại tính toán vô cùng chính xác, chẳng những né được ta, tránh việc bị ta tấn công chính diện, mà còn hoàn toàn né tránh được đòn tấn công từ những người khác! Mà những công kích đó hoàn toàn biến thành chướng ngại cản ta đuổi theo hắn."
Sắc mặt Dương Thắng nặng nề nghiêm trọng.