Chương 19: Nhược sĩ nổi giận

Editer: Đọa Lạc Viêm Quân

"Sầm bá, đây là Hoa nhị ca, là bằng hữu của ta."

Tô Vân đá vào Hoa Hồ đã ngất nằm dưới đất. Hoa Hồ vẫn mãi không tỉnh lại, thiếu niên chần chừ một lát rồi nói: "Sầm bá, Thủy Kính tiên sinh truyền thụ Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên cho ta, nói rằng ta tu thành công pháp này là có thể chữa khỏi đôi mắt."

Sầm bá im lặng một lát rồi nói: "Lúc trước ngươi tiến vào chợ đêm là để tìm kiếm biện pháp chữa khỏi đôi mắt. Hiện giờ ngươi đã chắc chắn có thể chữa được mắt rồi, vậy thì không vào chợ đêm nữa. Lần này ngươi tới là để nói cho ta biết, đây là lần cuối cùng ngươi đến chợ đêm?"

Tô Vân nói: "Tuy rằng ta không cần đi chợ đêm, nhưng ta vẫn sẽ thường xuyên đến nơi này. Sầm bá vẫn luôn chăm sóc ta. Là bá bảo ta chuyển đến sinh sống ở Thiên Môn trấn, lại nói cho ta về vạch thời gian, còn bảo ta rằng có thể dựa vào dây thừng ở gốc cây này để leo lên chợ đêm, tìm người chữa trị mắt cho ta. Mỗi lần ta đến chợ đêm, Sầm bá còn luôn ở phía dưới chờ ta bình yên trở về..."

"Ta không cần ngươi ghi nhớ cái tốt của ta."

Sầm bá lạnh lùng cắt ngang lời hắn. Lão đứng dậy khỏi ngôi mộ, chắp tay sau chiếc lưng gù đi tới trước mặt hắn rồi nghiêng đầu nhìn hắn: "Ngươi chỉ là một thằng nhóc đáng ghét sống cạnh nhà ta mà thôi! Ngươi ở trong nhà ngươi mà không an phận, gõ gõ tới mức khiến ta ngủ không ngon. Không phải là ta tốt với ngươi, mà là ta muốn đuổi ngươi đi."

Tô Vân mỉm cười.

Sầm bá hừ một tiếng, đi quanh hắn một vòng: "Lúc mắt ngươi mù đã khiến người ta ghét, mắt không mù lại càng khiến người ta ghét hơn. Ta phải đi, đi xa nhà, thật xa, không về nữa, để đỡ thấy ngươi là phiền."

Đôi mắt Tô Vân đỏ bừng lên: "Sầm bá, bá..."

"Tối nay ta sẽ đi."

Sầm bá vẫn lạnh lùng nhìn hắn, trong giọng nói vẫn lạnh lùng cự người ngàn dặm như trước: "Dù sao chúng ta làm hàng xóm một thời gian, ta để dây thừng này lại cho ngươi, coi như cho ngươi có cái để nhớ."

Sống mũi Tô Vân cay cay, hắn không nhịn được muốn rơi nước mắt, trong lòng có chút buồn bã và mất mát: "Sầm bá, bá không chờ khi ta chữa khỏi mắt rồi mới đi sao? Ta muốn nhìn bá một lần, Sầm bá đã chăm sóc ta như cha mẹ của ta vậy..."

Sầm bá nhìn hắn, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt dần tiêu tan, dường như bên dưới ánh mắt lạnh lẽo kia cất giấu nội tâm nóng như lửa, nói: "Ta nhìn thấy ngươi là thấy phiền rồi, không gặp còn tốt hơn. Sau khi ngươi trở về từ chợ, kéo dây thừng một cái, nó sẽ tự rơi xuống."

Lão đi vào trong mộ của mình. Đột nhiên ngôi mộ nho nhỏ kia có ánh sáng chói lóa vô tận bay vọt lên, nhất thời hàng vạn tia sáng cao tới vạn trượng chiếu rọi khắp bầu trời, sau đó càng lúc càng lên cao!

Ánh sáng kia do vô số chữ viết tạo thành, những hàng chữ xộc lên trời cao, hệt như một vách đá cao vút khiến người ta phải ngước nhìn, tiếng đọc chữ ù ù vang, hệt như có vô số âm thanh đang đọc vậy.

Trong ánh sáng đó, Sầm bá bước lên những chữ viết xếp chồng này mà như đang đi trên thư hải.

Lão không còn là một ông già lưng còng nữa, lão đi càng cao thì lại càng ngày càng trẻ ra, hệt như vị cường giả bụng đầy kinh luân mà lại chẳng tài nào thi triển khát vọng, chỉ có thể rời bỏ nơi trần thế.

Lão đi càng lúc càng xa, chữ viết cũng dần biết mất theo.

Cuối cùng, Sầm bá và chữ viết của lão cùng biến mất giữa tinh không mênh mông.

Tiếc rằng Tô Vân không thể nhìn thấy cảnh tượng này.

Tại Sóc Phương cách đó mấy trăm dặm, nơi quỳnh lâu chọc thẳng vào mây, những tòa lầu các nối nhau san sát.

Cầu Thủy Kính đứng trên tòa lầu các cao nhất của thành Sóc Phương, nhìn thấy phương xa có quầng sáng như dòng nước chảy ngược từ mặt đất tuôn trào lên trời cao, ông không khỏi xúc động.

"Tính linh ngời sáng, ánh sáng như ánh trăng, chữ viết như thiên tượng giáng xuống. Nho Thánh, một trong tứ đại thần thoại của Nguyên Sóc quốc, từ bỏ sự chấp nhất cả đời, rời nhân thế quay về với Thần đạo."

Cầu Thủy Kính giơ chén lên kính: "Chúc Sầm thánh nhân lên đường bình an."

Hoa Hồ lén lút he hé mắt liếc qua bầu trời, Sầm bá đã đi rồi, hắn ta mới thở phào một hơi, vùng người đứng dậy.

Tô Vân tìm được dây thừng kia, nói: "Hoa nhị ca, tới chỗ này. Chúng ta bám theo dây thừng ở gốc cây này leo lên chợ đêm."

"Dây thừng kia, là dây thừng Sầm lão quỷ dùng để thắt cổ..." Hoa Hồ lạnh rung, nhưng lại không dám nói những lời này ra khỏi miệng, kiên trì đi tới bên người Tô Vân.

Tô Vân nhắc nhở hắn ta: "Nhị ca, huynh nắm lấy dây thừng này, nó sẽ tự động mang chúng ta tiến vào chợ đêm."

Hoa Hồ nắm lấy dây thừng, đột nhiên nghe thấy một tiếng vù, dây thừng kia hệt như sống lại mà điên cuồng sinh trưởng lên bầu trời.

Bên tai Hoa Hồ là tiếng xé gió ù ù, hắn cúi đầu nhìn xuống, trong bóng đêm, đừng nói là cây liễu, ngay cả Thiên Môn trấn cũng biến thành một chấm nhỏ xíu.

"Đừng sợ, đừng sợ!"

Hắn ta dường như nghe thấy tiếng an ủi của Tô Vân: "Sắp đến rồi, sắp đến rồi."

Người Hoa Hồ cứng ngắc, hắn ôm chặt lấy sợi dây thừng còn đầu óc thì trống rỗng.

Cuối cùng dây thừng không mọc lên nữa, Tô Vân khẽ rung một cái, đặt chân xuống đất, rồi quay người nắm lấy gáy Hoa Hồ, định túm hắn xuống khỏi dây thừng.

Hoa Hồ vẫn cố sống cố chết ôm lấy dây thừng không chịu buông ra. Tô Vân phải ra sức vặn mở móng vuốt của hắn ta, thế mới kéo hắn xuống khỏi dây thừng được.

Hoa Hồ tiếp đất, nhưng vẫn cứng đờ ra đó, giữ nguyên tư thế ôm chặt dây thừng.