Chương 9: Làm Ơn Mắc Oán

Chương 9: Làm Ơn Mắc Oán

- Nếu ngài còn tiếp tục nằm ăn vạ nữa, ta sợ cô nương xinh đẹp kia dù được vào phòng mổ hiện đại cũng không cứu được đâu.

- Ngươi nghĩ ta giúp được gì sao? Thanh kiếm này cũng có vẻ đắt giá đó, coi như phí bồi thường không tính toán nữa, Yên Hoa đi thôi, tránh phiền phức.

- Người nhìn kia là ai đã rồi hẵng quyết định!

Dưới ánh trăng cùng với ánh sáng le lói của vài chiếc đèn lồng trong vườn Trần Họa chỉ nhìn ra người kia có vẻ là một nữ nhân, quần áo bị chém rách tả tơi, nhuốm đầy máu, trên mặt đất xung quanh cũng loang lổ đầy máu, cành cây, lá cây bị đánh gãy vương vãi khắp nơi, Chứng tỏ cô nương kia chắc vừa phải trải qua một trận khổ chiến. Trần Hạo hơi ái ngại nhìn xác người chết nên rón rén bước từng bước, vừa lại gần thì nhận ra cặp bông tai có gắn viên huyết ngọc trông có vẻ quen thuộc nên vội vàng chạy tới.

- Liễu Vân!!!

Sau khi nhanh chóng băng ép cầm máu vết thương, Trần Hạo vội vàng bế cô nàng về tư phòng.

- Yên Hoa ngươi có cách gì giúp cô ta không?

- Chủ Nhân người quên ta chỉ là một hệ thống ảo thôi sao? Việc này ta chịu thôi, tốt nhất người nên mang nàng ta tới chỗ lão Liễu đổi thưởng đi.

Thấy Trần Hạo còn đắn đo Yên Hoa lại tiếp tục lên tiếng:

- Kẻ chủ mưu chắc chắn sẽ sớm cử người quay lại kiểm tra, nếu không thấy Liễu Vân mà trong phủ lại không có động tĩnh gì, nhất định cho thuộc hạ đi tìm, mấy tên đó dù không thể làm hại chủ nhân nhưng với sức của người hiện tại cũng không thể nào bảo vệ cho nàng ta được đâu, giữ lại ở đây vừa không có ích lại vừa khiến thân phận ngài bị nghi ngờ, mà chả cần đám sát thủ kia nếu bất kì ai trong phủ tìm ra cô ta ở đây thì người cũng sẽ gặp rắc rối không ít đâu. Tốt nhất nên đem nàng ta đi chỗ khác đi chủ nhân.

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Trần Hạo suy nghĩ một lúc quyết định cuốn Liễu Vân lại trong chiếc chăn bông rồi bế nàng ta qua cửa sau chạy một mạch về phía ngọn núi phía tây Phiêu Hương thành.

- Chủ nhân cô nương này sắp chết rồi đấy, người vẫn còn định…sao?

- Ngươi đúng là suy nghĩ biến thái quá rồi đấy Yên Hoa. Cô ta vừa bị ám sát trong chính nhà mình đấy, với kinh nghiệm từ mấy bộ kiếm hiệp của ta giờ để lại đó ngươi nghĩ nàng ta có thể sống được sao?

- Nhưng người cũng đâu cứu được cô ta.

- Ta tự có cách rồi, ngươi trật tự đi.

Vừa phải bung hết vốn liếng thị uy trước lão Liễu giờ lại phải dùng chân khí theo sự hướng dẫn của Yên Hoa kéo dài sự sống cho Liễu Vân nên đến khi tới được hang động phía sau núi, Trần Hạo đã phải buộc Liễu Vân ra sau lưng lết đi bằng cả hai tay.

- Yên…Hoa…trong…. cửa hàng…

- Người thở đã rồi nói, người làm ta nghe cũng mệt đứt hơi rồi này.

- ....Cửa hàng của hệ thống có tính năng hoàn trả hàng lấy lại điểm tinh hoa đúng không?

- À há, nhưng cao nhất chỉ được 50% giá trị ban đầu thôi chủ nhân.

- 50%?

- chính xác là cao nhất 50% thưa chủ nhân, còn tùy mặt hàng nữa, một số nguyên liệu sơ cấp chỉ được 10%, thậm chí ít hơn.

- Thôi được rồi! Ngươi giúp ta đổi hết mấy cái thùng linh thạch cùng thùng vàng kia thành điểm tinh hoa đi.

- Wow! Chủ Nhân người đào mỏ thật sự quá giỏi đấy.

- Mau làm nhanh đi, ta sắp không trụ được nữa rồi.

- Hứ!!! Do người tự chuốc lấy khổ chứ có ai bắt đâu.

[ Ting xác nhận hoàn trả 571 điểm]

- 571? Ngươi có nhầm không? Ngươi biết đống đấy ta phải mất bao nhiêu đêm phải 3 chìm 7 nổi 8, 9 cái nhấp nhô phục vụ mấy con lợn lái của lão Liễu mới lấy được không?

- Vậy chủ nhân có thể đổi thử 1 điểm tinh hoa thành linh thạch xem được bao nhiêu, căn cứ vào tình hình ta còn giúp người can thiệp khuyến mãi thêm 10% rồi đấy.

Trần Hạo thở còn chả ra hơi nên không lấy hơi sức đâu để mặc cả với gian thương Yên Hoa nữa, đành dằn lòng nuốt nước mắt chấp nhận nhìn đống gia tài bốc hơi.

- Lão Liễu ông liệu mà trả cả lãi lại vốn cho bổn lão gia.

Sau khi dùng chân khí mở ra cửa hàng hệ thống, Trần Hạo lại một lần nữa bị ngàn đao cứa lòng, hết nhìn số điểm hiện có ở trên góc trái màn hình [10021 điểm] rồi quay xuống nhìn giá của item kia rồi lại quay ra nhìn Liễu Vân đang thoi thóp trên mặt đất.

- Tiểu nương tử coi như cô tốt số đi!

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Từ khi tới thế giới này, Trần Hạo luôn tự động viên nghĩ đây chỉ là một game giả lập nào đó đang bị lỗi hệ thống mà mình không thể thoát ra được giống như trong bộ anime giống SAO (Sword Art Online) hoặc cũng có thể giống mấy bộ chuyển sinh, trọng sinh nơi ai cũng có thể thoải mái ra tay giết người hoặc để mặc người chết, nhưng khi sống ở đây một thời gian Trần Hạo biết trừ khi là kẻ điên không thì với người bình thường những việc như kia thật sự không ai có thể làm được. Nhìn tiểu mỹ nhân đang thoi thóp cuối cùng Trần Hạo vẫn đành nhắm mắt, cắn răng mà lựa chọn.

[ Xác nhận mua Thanh Long trận phổ]

[ Ting! Xác nhận thành công, -10000 điểm tinh hoa]

- Đúng là dại gái thì đầu thai cũng không hết.

Giọng Yên Hoa đầy ghen ghét vang lên.

- Nào! Thôi trẻ con đi, mau hướng dẫn ta dùng trận phổ này như nào?

- Người chỉ cần chọn sử dụng là sẽ nó tự bày ra trận đồ, sau đo đưa linh lực của người cần sử dụng vào tâm trận là được.

- Nhưng cô ta đang bất tỉnh như này thì làm thế nào?

- Chủ nhân cứ làm như cách trong mấy phim chưởng hay anime người xem trước đây là được.

Nhìn bộ dạng ngáo ngơ của Trần Hạo, Yên Hoa chợt nảy ra suy nghĩ đen tối thầm cười trong lòng, cố tình giả bộ nghiêm túc nói tiếp :

- Haizzz! Người thật sự là không biết sao? Cởi hết y phục của Liễu Vân và của người ra, ôm chặt cô ta vào lòng rồi hút lấy linh lực của cô ta chuyển vào tâm trận thôi động phù văn là được rồi.

Trần Hạo trước giờ luôn cho rằng cách trị liệu này là không đáng tin nhất, không ngờ ở thế giới này lại thực sự có hiệu quả, mắt chữ A mồm chữ O chú ý lắng nghe Yên Hoa hướng dẫn từng chi tiết một.

- Chủ Nhân ta nói trước rồi đấy nhé. Nếu người vẫn quyết định mạo hiểm thực hiện mà trong lúc vận cộng nảy tà niệm dẫn tới mất kiểm soát Thực Thần công, cô nương đó có xảy ra mệnh hệ gì là ta không chịu trách nhiệm đâu đó!

Nếu là trong hoàn cảnh khác thì Trần Hạo chắc chắn chả mất một giây nghĩ ngợi nhưng lúc này lại khác, Thực Thần công bắt đầu phản phệ các mạch máu trên da Trần Hạo nổi lên chằng chịt, mặt Trần Hạo càng lúc càng đỏ như Quan Công, bên trong cơ thể cảm tưởng như đang bị một dòng dung nham không ngừng thiêu đốt từng tế bào, cắn nuốt bất kể thứ gì trên đường nó đi qua. Các tế bào não bộ thì cảm tưởng bị ai đó kéo căng như cung.

Sau khi xác nhận sử dụng Thanh Long trận phổ, từng vòng tròn phù văn dần dần xuất hiện trên mặt đất và cả trên thành hang, Trần Hạo lao tới Liễu Vân như mãnh thú tóm lấy con mồi xé toạc lớp y phục đã rách tơi tả.

Thân thể trắng như bạch ngọc bất chợt được ánh trăng từ một lỗ nhỏ trên trần hang động chiếu vào làm hiện rõ hơn những đường cong trên cơ thể Liễu Vân, thân thể nàng ta có thể khiển cho ngay cả Eimi Fukada (trẻ con dưới 16+ cấm search) cũng phải hổ thẹn. Dù thần trí đang không minh mẫn, Trần Hạo vẫn phải thất thần trước thân thể tựa như khối bạch ngọc được bàn tay của một nghệ nhân tài hoa kiệt suất tạo tác, khiến cho loài hoa đẹp nhất nếu có lý trí cũng phải hổ thẹn. Một làn gió khẽ thổi luồn qua mái tóc đang buông xõa của Liễu Vân làm hương thơm trên cơ thể thiếu nữ tỏa ra khiến Trần Hạo minh mẫn lại.

“Không phải lúc này, không được, phải tỉnh táo lại”- Trần Hạo hét lên để lấy lại bình tĩnh. Yên Hoa thấy vậy cất tiếng trêu trọc:

- Khó quá thì bỏ đi Chủ Nhân, còn tiếp tục ta sợ người sẽ đồng quy vô tận cùng nữ nhân này đấy. Loài người ở thế giới này chưa phải là đẹp nhất đâu?

Trần Hạo lúc này tai ù, mắt hoa đâu còn để tâm tiếng Yên Hoa, một tay đỡ lấy sau gáy Liễu Vân, một tay luồn qua eo nâng nàng ta dậy ôm chặt vào lòng, cẩn thận cảm nhận luồng chân khí yếu ớt đang vận hành bên trong cơ thể nàng ta.

Mọi việc nói lúc nào cũng luôn dễ hơn làm, Trần Hạo đã cẩn thận phong ấn số chân khí hắc ám rồi dùng Thực Thần công để rút linh lực của Liễu Vân nhưng các tinh thể kia vẫn có thể bằng cách nào đó không ngừng cắn nuốt số chân khí ít ỏi được rút ra.

- Yên Hoa! Tại sao lại như này?

- Thì ta đã cảnh bảo rồi mà, người nghĩ thực thần công tạo ra để cứu người chắc? Người thấy con thú săn mồi nào đi cứu con mồi của mình chưa.

- Đừng lằng nhằng nữa có cách nào khác không?

- Hứ! Ta chỉ nói sự thật thôi người gắt gỏng với ta làm gì? Người vào hệ thống chọn vào biểu tượng hình cái quyền trượng thiết lập cô ta thành nô lệ của người thử xem biết đâu có thể được.

- Yên Hoa nghiêm túc đi! Mạng người đấy không phải trò chơi đâu!

- Chủ nhân không tin thì đâu cần phải làm theo, ta nhắc người lại lần nữa còn dây dưa, không ngừng sử dụng chân khí thì chính người cũng không cứu được nữa đâu, người đừng quên khi tu luyện 10 tầng đầu thực thần công mà chẳng may sử dụng cạn kiệt chân khí thì sẽ muốn chết cũng không được đâu!

Trần Hạo lúc này cũng chỉ còn cách thử làm theo Yên Hoa gợi ý, sau khi hoàn thành thiết lập khế ước chủ tớ, vòng ma pháp xuất hiện ở chính giữa ngực Liễu Vân cũng đã biến mất nhưng vừa dùng Thực Thần công thì ngay lập tức lại giống như lần trước các tinh thể hắc ám vẫn cắt nuốt luồng chân khí của Liễu Vân.

- Ta không tin không có bug.

Trần Hạo bí quá nhắm mắt thử liều, cúi xuống hôn Liễu Vân, đưa lưỡi khéo léo luồn vào trong cuốn lấy lưỡi Liễu Vân rồi kích hoạt trận pháp.

Thanh Long trận được kích hoạt, các trận văn lập tức phát quang tự động xoay chuyển đan xen vào nhau hình thành 1 kết giới nhỏ bao bọc lấy Liễu Vân cùng Trần Hạo rồi hút toàn bộ linh khí trong bán kính 10 cây số quy tụ vào trong.

May mắn các vết thương của Liễu Vân không có chiêu nào chí mạng, với nguồn linh khí dồi dào các vết thương nhanh chóng lành lại với tốc độ trông thấy, Trần Hạo cũng nhờ trận pháp được bổ sung không ít chân khí thoát khỏi sự hành hạ của Thực Thần công.

- Ngươi là ai? Chết đi!

Trần Hạo đang tập chung luyện hóa số linh khí vừa mới dung nạp vào cơ thể thì bị Liễu Vẫn đánh một chưởng bay ra cả mét.

- Cô!

- Ta bảo rồi mà, người tự chuốc lấy khổ!

Liễu Vân sau khi lấy một mảnh vải để che đi thân thể liền ngay lập tức lao lên quyết sống chết, với ai thì chắc khỏi phải kêu tên.

- Này, bình tĩnh nói rõ ràng đã chứ.

- Ngươi... ngươi dám làm nhục ta, còn định nói gì nữa, hôm nay có phải chết ta cũng phải kéo ngươi chết chung. Dâm tặc chết đi!

- Bình tĩnh nói chuyện đã tiểu thư, nếu người còn ngoan cố đừng trách ta ra tay!

Ngay cả lúc không bị thương, Liêu Vân có dùng toàn sức cũng chưa chắc làm tổn hại được đến Trần Hạo nói gì đến bây giờ, mỗi chưởng đánh trúng không nhưng không gây thương tích nếu được người khác nhìn thấy còn tưởng như đang vuốt ve trêu đùa với tình nhân.

- Ngươi vẫn muốn trêu đùa ta, ta liều với mi.

- Chủ Nhân cẩn thận! Cô ta đang định bạo phá đan điền đồng quy vu tận với người.

- Này khoan đã đừng dại dột thế chứ.

Tình ngay lý gian, Trần Họa phải dùng hạ sách, luồn ra phía sau Liễu Vân khóa tay nàng ta lại. Trời trêu người tốt việc chưa chưa xong thì...

- Khuỷu tay người lại để thấp rồi chủ nhân.

- Cứu người quan trọng ngươi còn thời gian soi xét ta hả Yên Hoa.

- Người thử xem bàn tay người đang để ở đâu đi.

Trần Hạo hơi khẽ nắm tay lại chả cần nhìn dựa vào độ đàn hồi, kích thước cũng biết là “thôi xong”

- Dâm tặc, chịu chết đi! Hài nhi bất hiếu đi trước.