Chương 12: Giống Bão Thực Sự Đã Đến?
- Khách Quan, khách quan người có đấy không? Khách Quan?
Liễu Vân ngủ say tới mức chả còn biết trời đất là gì. Trần Hạo vốn cũng định mặc kệ nhưng qua hồi lâu tên tiểu nhị vẫn không ngừng gõ cửa, Trần Hạo đành dậy đáp một tiếng cho qua chuyện.
- [Ư…ư…] Ta nghe rồi, có chuyện gì vậy?
- Khách quan có cô nương bị thương rất nặng đang tìm hai vị.
- Ừm, được rồi. Ngươi xuống trước báo hộ là ta xuống giờ.
“Mẹ kiếp bị thương thì tìm thầy thuốc đi chứ, tìm ta làm gì cơ chứ”- Trần Hạo nghĩ nát óc cũng không đoán ra ai ở thế giới này sẽ tìm mình trong hoàn cảnh như này, đành lê lết dậy chỉnh lại y phục đi xuống.
Trần Hạo mắt nhắm mắt mở vừa nhìn thấy nữ nhân tìm mình thì xém chút nữa là té ngã từ trên cầu thang xuống.
- Như Nguyệt!
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- Như Nguyệt, tỷ bị sao vậy?
Nhìn cơ thể Như Nguyệt đầy thương tích, Liễu Vân ngay lập tức hai mắt đã rưng rưng nước mắt, khóc nấc lên.
- Yên tâm, vết thương ngoài da thôi. Liễu Vân nghe ta nói đã nào. Liễu gia ta bị Mã gia ra tay nhân lúc đêm khuya khi tiệc rượu đã kết thúc ai về phòng lấy đánh úp Liễu Gia ai cũng đã say mèm lại bị chia nhỏ không chống cự nổi bọn chúng trên dưới sợ đã không còn ai nữa rồi. Muội mau chóng rời khỏi Phiêu Hương thành ngay đi.
Liễu Vân vừa nghe Như Nguyệt nói xong mặt cắt không còn giọt máu, ngã sụp xuống đất bất tỉnh.
- Chuyện lớn như thế này mà sao ta thấy Thành chủ không có động tĩnh gì vậy?
- Công tử từ xa tới nên có điều không biết, Thành chủ Phiêu Hương thành tuy tỏ vẻ trung lập nhưng hắn cuối cùng vẫn là người từ Mã gia mà ra, việc lần này chắc hắn đã mắt nhắm mắt mở cho Mã gia hành sự rồi.
- Vậy tình hình Liễu Gia giờ thế nào rồi?
- Gia chủ và 2 trưởng lão khác không chịu đầu hàng đã bị chúng thẳng tay chém chết tại chỗ. Giờ gia tộc do tên Thủy Chấn đứng đầu, chính tên này đã bán thông tin cho Mã gia.
- Vậy còn các tộc nhân khác?
- Nam nhân trong tộc thì đã bị chúng chuyển tới các hầm mỏ, nữ nhân thì…thì…
Không cần Như Nguyệt nói Trần Hạo cũng dễ dàng hình dung ra được số phận của nữ nhân trong Liễu Gia nên thấy Như Nguyệt không muốn nói Trần Hạo cũng không gặng hỏi nữa.
- Công tử, đây là giới chỉ của trưởng tộc, trong này cất chứa toàn bộ cơ nghiệp trăm năm của Liễu Gia, Ta có chuyện muốn bàn với...[Hụ…Hụ…]
Lúc nãy bế Như Nguyệt thấy cô nàng không hề có tia chân khí nào Trần Hạo đã nghi ngờ nhưng Trần Hạo không ngờ Như Nguyệt lại bị thương nặng tới thổ huyết. Trần Hạo định truyền chân khí giúp nàng ta điều hòa lại khí tức nhưng chân khí truyền vào chả khác gì đổ nước vào chiếc thùng không có đáy.
- Như Nguyệt nội đan của cô?
- Công tử biết ta là nhân thú rồi sao?
Trần Hạo biết với nhân thú nội đan như trái tim, mất đi nội đan sinh mạng nhân thú chả khác gì ngọn nến trước gió. Chả biết nên nói gì trong tình thế như này, Trần Hạo chỉ biết yên lặng không ngừng truyền chân khí duy trì sự sống cho Như Nguyệt.
- Tiểu mỹ nam giờ người mới biết luyết tiếc muội sao?
- Cô còn tâm trí trêu đùa ta sao?
- Thôi được rồi không trêu đùa người nữa, công tử người không cần thương hại ta, cũng coi như trong họa có phúc, sau khi lấy nội đan chúng tưởng ta đã chết nên đem thân thể ta vứt đi nên ta mới có thể mang nhân của tộc trưởng thoát ra ngoài.
Thầy tiểu nam nhân này vì nàng mà buồn, Như Nguyệt không hiểu tại sao trong lòng lại cảm thấy có chút vui vẻ, dù đang vô cùng đau đớn nhưng cô nàng vẫn cố gượng cười tinh nghịch véo nhẹ mũi Trần Hạo.
- Thôi được rồi đừng buồn nữa mà, ta có chuyện cầu xin công tử đây. Ta biết Liễu Gia với người không có quan hệ nhưng thời gian công tử ở đây Liễu gia đối xử với người không hề tệ bạc, tiểu thiếp với công tử cũng coi như có giao tình. Xin công tử vì chút duyên phận mà chấp nhận Liễu tiểu thư, chiếc nhẫn này coi như của hồi môn cho tiểu thư xin người nhận lấy.
Trần Hạo vừa định mở miệng từ chối thì Như Nguyệt đã ngay lập tức chặn lời trước:
- Ta biết với công tử chỗ của cải này chả đáng là gì nhưng giờ Liễu tiểu thư ta chỉ có thể nhờ cậy công tử chăm sóc thôi, xin người đừng từ chối.
- Nhưng…
Nhìn Như Nguyệt đã bước một chân vào âm phủ Trần Hạo cũng trả nỡ lòng nào mà từ chối nữa, khẽ gật đầu đồng ý với nàng ta.
- Đa tạ công tử, nhờ người nói lời từ biệt hộ ta với tiểu thư.
- Cô hãy tự nói với Liễu Vân đi!
- Công tử người đừng tổn hao chân khí vì ta nữa. Ta biết công tử thâm tàng bất lộ tướng nhưng không đáng đâu, đằng nào cũng sẽ phải từ biệt, ta sợ mình chỉ làm Liễu Tiểu thư thêm đau lòng thôi.
Như Nguyệt không muốn để lại bóng ma trong lòng Trần hạo nên tự đóng kinh mạch khiến chân khí của Trần Hạo không tiến vào được nữa.
Như Nguyệt chỉ kịp nói “Đa tạ” trước khi tan biến, hóa thành một chùm lông cáo nhỏ nằm trong lòng bàn tay Trần Hạo.
- Cô yên tâm đi, Trần Hạo ta đã hứa thì nhất định sẽ làm hết sức.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- Phụ thân, Thúc Thúc, Như Nguyệt tỷ đợi ta…đợi ta với…
Như Nguyệt không biết ác gặp ác mộng gì bất chợt tỉnh dậy chạy ra ngoài cửa thì va vào Trần Hạo làm đổ cả bát canh Trần Hạo lao tâm nấu đang định bê lên cho nàng ta. Nước canh nóng bắn vào da thịt nhưng cũng chả khiến Liễu Vân để ý, cô nàng ngay lập tức bấu lấy Trần Hạo nắc lấy nắc để:
- Như Nguyệt tỷ ý đâu rồi? Huynh mau nói cho ta tỷ ở đâu đi?
- Bình tĩnh, bình tĩnh lại nào! Vào trong rồi nói.
Sau khi kêu tiểu nhị dọn dẹp, Trần Hạo dìu Liễu Vân vào lại trong phòng rồi lấy ra chùm lông cáo trắng muốt như tuyết cùng giới chỉ của Liễu gia chủ cẩn thận đặt vào tận tay Liễu Vân.
- Cô ấy bảo ta nói lời từ biệt với cô.
Liễu Vân ngay lập tức hiểu ý của Trần Hạo, lệ châu vô thức lăn dài trên gò má. Cô nàng nước mắt chảy đầm đìa khóc không thành tiếng, ghì chặt lấy hai vật vào sát ngực dường như muốn cảm nhận chút hơi ấm sót lại của Như Nguyệt cùng lão Thiên Nhược.
Trần Hạo biết những lúc thế này tốt nhất nên để nàng ta yên tĩnh một mình, lặng lẽ rời đi xuống dưới bếp kêu tiểu nhị chuẩn bị trước một chút đồ ăn cho Liễu Vân.
Sau hồi lâu đoán Liễu Vân chắc cũng đã tạm bình tĩnh lại, Trần Hạo bèn mang chút đồ ăn, đồng thời định thuật lại cho nàng ta biết chi tiết tình hình Liễu Gia thì vừa mở cửa ra đã thấy liễu Vân quỳ dưới đất không biết từ bao giờ.
- Công tử, cầu xin người giúp ta trả thù cho gia phụ.
- Đứng lên, nào đứng lên rồi nói.
- Ta biết mình yêu cầu quá đáng, nhưng giờ ngoài người ra ta không còn biết nhờ ai nữa. Nếu người không đồng ý chỉ cần lắc đầu ta lập tức rời đi.
- Đây thực sự không phải chuyện ta đồng ý hay không đồng ý giúp cô, mà là với sức 2 ta thì liệu làm gì được Mã Gia chứ.
- Ta hiểu rồi, ơn cứu mạng của công tử ta chưa kịp báo đáp, hiện giờ chỉ còn chiếc nhẫn này của gia phụ, ta để tạm lại chỗ công tử sau này có cơ hội ta nhất định mang bảo vật đến đổi lại. Cáo từ!
Trần Hạo định lên tiếng can ngăn nhưng nghĩ rồi lại thôi, quả thật nếu ai trong hoàn cảnh như Liễu Vân cũng sẽ làm như nàng ta.
“Nàng thật sự muốn ta phá sản mà, Liễu Vân nàng chưa trả tiền cho bổn lão gia thì đừng hòng chết.”
[ Ting! Xác nhận mua Vô ảnh phù]
[ Xác nhận thành công, (-20) điểm tinh hoa]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Liễu gia dù gì cũng đã trường tồn cả trăm năm, quan hệ cũng không ít người nên dù đã diệt gọn hoàn toàn Liễu gia, Mã gia vẫn luôn đề phòng có người báo thù cũng như lão cáo già Thủy Chấn qua cầu rút ván. Ngay từ khi Liễu Vân bước vào Liễu phủ thì đã bị phát hiện chỉ là bọn hắn cố tình giả bộ “mắt mù, tai điếc” chờ cá tôm hót trọn một lưới.
Như Nguyệt đơn thuần nôn nóng trả thù đâu biết mình vô thức trở thành con cờ trong tay kẻ khác, vừa vào phủ liền tới chính phòng của Liễu gia, ẩn nấp trên trần nhà chờ thời cơ.“Cuối cùng cũng chịu về rồi"
- Ngươi đi sai nhà bếp ngày mai tổ chức tiệc rượu, rồi phái người đi mời khách cho ta
Hôm sau từ sáng sớm tất cả các trưởng quầy hàng của Liễu gia đều tề tựu đông đủ về Liễu Phủ, mỗi người một tâm trạng. Tất cả bọn họ đều biết mình chỉ là công cụ kiếm tiền cho Liễu Gia, với họ Liễu gia ai làm chủ không quan trọng. Với đám người này chỉ cần không tước đi cửa hàng trong tay chúng thì chúng vẫn sẽ ngoan ngoãn làm con gà đẻ trứng vàng.
- Các huynh đệ hôm nay Thủy Chấn mời các vị đến đây là vì có đôi lời muốn nói rất mong các vị lắng nghe. Liễu Gia ta cơ nghiệp trăm năm ở Phiêu Hương thành từ khi lập tộc chưa hề thua kém gia tộc nào nhưng kể từ khi tiền nhiễm gia chủ bị ả hồ ly tinh người hầu mê hoặc liền tuột dốc không phanh đã thế còn sinh ra nghiệt chủng là phế nhân. Năm đó các vị trưởng lão đều hết lời can ngăn nhưng gia chủ vẫn u mê nhất quyết nhường cho vị trí gia chủ cho tên nghiệt chủng kia khiến Liễu Gia ta thật là..Haizz...,chưa nói đến các gia tộc khác, không biết từ bao giờ Liễu Gia ta với đám tán tu cũng phải kiêng nể vài phần. Chuyện đêm trước chắc các vị cũng đã biết, ta vì nghĩ cho đại cục trăm năm nên dù lòng không muốn nhưng cũng đành phải dựa hơi Mã gia để diệt trừ những kẻ ăn bám tài sản tổ tiên. Nếu các vị tin tưởng vào ta thì hôm nay cùng nâng ly, ta hứa trong vòng 20 năm sẽ dẫn dắt Liễu Gia lấy lại huy hoàng còn nếu có ai trong các vị không phục có thể tùy ý rời đi.
Đám trưởng quầy ngay lập tức hiểu ý mà tên Thủy Chấn muốn nói “theo hắn thì sống, chống hắn thì chết”, một vài tên nhanh nhạy rồi dần dần tất cả bắt đầu vỗ tay tung hô:
- Hay…Hay lắm…Hay lắm…
- Thủy Chấn trưởng lão anh minh...
Nhìn đám trưởng quầy ngoan ngoãn nghe lời, lão Thủy Chấn đã coi Liễu Gia là vật trong túi đâu biết đám "dê béo" này đang kê sừng sau lưng hắn. Lão Thủy Chấn như mở cờ trong bụng phải cố gắng lắm mới không cười thành tiếng, mắt đầy suy tư ra hiệu cho đám trưởng quầy, thuộc hạ yên lặng:
- Mấy ngày gần đây nhiều vị đến khuyên ta nên nhận chức gia chủ ly khai khỏi Mã gia. Tấm lòng của các vị đây ta đều hiểu, ta cũng biết rắn không thể không có đầu nhưng nhẫn gia chủ chứa căn cơ đại nghiệp của Liễu Gia đã bị tên nghiệt chủng kia làm rơi vào tay yêu nữ ngoại tộc, giờ Thủy Chấn ta lên nắm quyền thì cuối cùng vẫn chỉ là bù nhìn, như cá nằm trên thớt cho các tộc kia xâu xé, thật là đáng tiếc, đáng tiếc mà.
- Đúng là cẩu tặc…
- Súc sinh, đúng là súc sinh
…
Tiếng chửi rủa không ngừng cất lên càng chửi lại càng thậm tệ, Liễu Vân nghe một hồi không nhịn nổi từ trên trần nhà lao thẳng về phía tên Thủy Chấn
- Súc sinh chết đi!
“Cháu ngoan của ta cuối cùng cũng chịu ra mặt rồi”. Tại nơi cường giả vi tôn ngoại trừ trường hợp của lão Thiên Nhược thì để lên được chức trưởng lão gia tộc cũng không phải loại xoàng, lão đầu Thủy Chấn đã là Huyền Vũ Cảnh hậu kỳ chỉ chờ cơ duyên vượt qua bình cảnh tiến vào Thiên Vũ cảnh, thực lực chênh lệch một trời một vực, chỉ bằng một cái phẩy tay hắn đã đánh bật kiếm khỏi tay Liễu Vân, tay còn lại thì đã nắm được yết hầu của nàng ta.
- Tưởng cao nhân nào ghé thăm Liễu Gia, hóa ra là cháu gái xinh đẹp của ta.
- Bắt lấy ả ta.
- Người nhà…người nhà cả, lui xuống đi. Nào các huynh đệ tiếp tục uống rượu, uống rượu.
Tên Thủy Chấn ngoài mặt thì vẫn cười nói trấn an đám trưởng quầy, nhưng tay thì đã ra hiệu cho đám thuộc hạ tiễn khách. “Vưu vật như này lại phải dâng cho Mã gia luôn thì thật đáng tiếc, Hương Nhi năm đó ta không có được nàng vậy hôm nay để con gái nàng thay nàng làm đồ chơi cho ta.”
Đám thuộc hạ hiểu ý ngay lập tức khéo léo đuổi khách thoáng chốc đã thu dọn xong liền quay lại:
- Báo cáo đã đuổi hết chúng về.
- Ừm! Trói tiện nhân kia lại cho ta rồi các ngươi lui hết đi!
- Dạ!
Đám thuộc hạ sau khi chói Liễu Vân lại liền lui xuống, cửa vừa khép tên dâm tặc Thủy Chấn liền lộ bản mặt thật, nở nụ cười đầy dâm dục lấy tay nâng cằm Liễu Vân thưởng thức dung nhan tuyệt trần của nàng " Thật giống, giống lắm, xinh, xinh đẹp lắm, Hương Nhi hôm nay ta phải đa tạng nàng rồi.":
- Cháu gái ngoan!
- Ai là cháu gái ngươi chứ? Đồ súc sinh!
- Vậy cô đã không phải cháu gái ta, thì ta cũng không cần khách khí nữa? Nhẫn gia chủ ngươi để đâu?
Liễu Vân không nói không rằng nhổ nước bọt vào mặt tên Thủy Chấn, không ngờ tên này không những không nổi giận còn lấy tay gạt chỗ nước bọt cho vào miệng cười lớn.
- Nhổ hay lắm, để ta xem còn chỗ nào của ngươi biết nhổ nước bọt không?
Lão ma đầu xé toạc y phục Liễu Vân không chút do dự, mồm hắn ngay lập tức cắn chặt lấy nhũ hoa, một tay thọc cả 5 ngón vào miệng Liễu Vân, tay còn lại thì không ngừng xoa nắn hạ bộ Liễu Vân đầy hung bạo.
- Để hôm nay thúc thúc dạy ngươi làm đàn bà.
“Không bằng cầm thú” - Nhìn nữ nhân của mình bị ngược đãi, Trần Hạo đâu thể cắn răng mà nhịn, âm thầm tiến lại phía sau tên ma đầu Thủy Chấn xuất một quyền toàn lực. Sức mạnh cấp bán thần quả thật đáng sợ dù chỉ là vũ kỹ đơn thuần nhưng đã đủ khiến Huyền Vũ Cảnh hậu kì xương cốt, lục phủ ngũ tạng lập tức vỡ nát, chết không kịp ngáp. Dưới tác dụng của Vô Ảnh Phù Liễu Vân cũng không nhìn thấy Trần Hạo chỉ thấy tên Thủy Chấn bỗng chốc như miếng đậu hũ đổ sụp xuống khiến cô nàng đầy kinh hãi hét không thành tiếng:
- Đừng sợ là ta.
- Sao công tử lại ở đây?
- Tất nhiên kiếm nàng đòi nợ chứ còn gì nữa, nàng nghĩ chiếc nhẫn cũ này trả được hết nợ sao? Chạy thôi!
Liễu Vân và Trần Hạo vừa bước ra khỏi phòng thì bên ngoài người của Mã gia đã bao vây tứ phía không biết từ lúc nào, không những thế đám tay chân của tên Thủy Chấn cùng đám trưởng quầy lúc trước rời đi giờ cũng đang có mặt đông đủ bên ngoài.
- Tiểu tử ngươi dám làm hỏng chuyện tốt của Mã gia ta, 2 ngươi các ngươi đừng mong thoát khỏi đây.