Chương 3: Chương 3

Biên tập: Tiểu Vô Lại

Không thèm để ý chút nào đến mũi dao bên mặt, Thẩm Trì chậm rãi ngẩng đầu lên, con ngươi đen u ám đối diện với Thẩm Ích, “Di vật của mẹ ta ở đâu?”

Ánh mắt đối chọi nhau, sau lưng Thẩm Ích chợt lạnh toát, có chút sợ hãi lui về phía sau một bước, lưỡi dao trong tay sượt qua suýt nữa làm chính mình bị thương, cuống quít cầm chắc con dao trong tay, y vẫn chưa hết sợ hãi nhìn về phía Thẩm Trì, lại thấy đối phương đã cúi đầu, sắc môi tái nhợt khiến thân thể gầy yếu của hắn càng lộ ra vẻ đặc biệt yếu thế.

Thấy vậy, Thẩm Ích đè xuống sợ hãi trong lòng trấn định lại, trong bụng thầm nghĩ chính mình đa tâm, tiểu tử này còn chưa tròn tám tuổi làm sao có được ánh mắt như vậy, nhất định là mình bị phụ thân dọa sợ rồi, cho nên mới chấn kinh như thế.

Nghĩ vậy, bất mãn trong lòng Thẩm Ích với Thẩm Trì càng sâu hơn, trong tiềm thức vô tình quên mất ánh mắt kia của Thẩm Trì ở tiền sảnh, giơ tay hạ lệnh cho đầy tớ, “Giúp bổn thiếu gia chặn hắn! Tiểu dã chủng, hôm nay ta sẽ dạy dỗ ngươi dáng vẻ của một thằng con hoang nên có!”

Dòng chính và phụ của Thẩm gia phân chia cực kỳ nghiêm ngặt, Thẩm Trì đến cuối cùng vẫn có cái danh tiểu thiếu gia ở đây, mặc dù thường ngày bị đám người Thẩm Ích bắt nạt không ít, nhưng hạ nhân cũng không dám quá đáng khắc nghiệt với hắn, mà hai gã hạ nhân này mới do Thẩm Ích vừa rồi tìm đến ở ngoại viện giúp đỡ một lúc, nghe thấy Thẩm Ích phân phó, lúc này nhất thời hơi do dự.

Nhìn hai tên đầy tớ bất động, Thẩm Ích cả giận nói: “Lo cái gì? Không nghe bổn thiếu gia phân phó sao? Túm chặt nó cho gia!”

Hai gã đầy tớ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng biết hôm nay không thể làm việc tốt, quyết tâm tiến lên khống chế hai tay Thẩm Trì vòng ra sau lưng.

Thẩm Trì vẫn cúi đầu như trước, giống như kẻ bị khống chế bây giờ không phải là mình, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, chẳng qua nguyên nhân chính là do hắn cúi đầu nên những người khác không thể nhìn thấy thần sắc của hắn, đều cho rằng hắn đang sợ đến choáng váng.

Dường như bất mãn với việc mình mới bị dọa lùi một bước, nhìn Thẩm Trì đang bị áp chế, Thẩm Ích cố ý bước lên trước hai bước, từ trên cao nhìn xuống nói: “Tiểu phế vật, ngươi…”

“Di vật của mẹ ta ở đâu?” Ngay lúc Thẩm Ích muốn tiếp tục trổ tài miệng lưỡi thoăn thoắt, Thẩm Trì yên lặng thật lâu bỗng ngắt lời y, lần thứ hai đưa ra câu hỏi không có lời giải.

Giọng nói của Thẩm Trì rất thấp, nghe không ra tâm tình, Thẩm Ích cũng chẳng thèm để tâm, cười xùy một tiếng, dùng mũi dao gác lên cằm Thẩm Trì, đùa cợt nói: “Ngươi nói di vật là cái vòng tròn nhỏ đen thùi lùi kia sao? Haha, hôm qua ta thấy nó rất xứng với Tiểu Hắc, liền ném nó cho Tiểu Hắc chơi rồi, bây giờ chắc vẫn còn trong ổ chó đấy. Chậc chậc, chẳng qua có vẻ Tiểu Hắc cũng không quá ưa thích, quả nhiên là đồ vật của con đàn bà ti tiện, ngay cả chó cũng không thèm để ý!”

Thẩm Trì ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Ích, mặt không chút biểu cảm nói: “Ngươi lặp lại lần nữa.”

Thẩm Ích vừa nói lời đắc ý đã xem nhẹ sự âm trầm trong giọng nói của Thẩm Trì, trên khuôn mặt tự nhận vô cùng anh tuấn dâng lên sự sảng khoái, “Ta nói, cái con tiện nhân… A~!”

Thanh âm vô cùng đắc ý im bặt, trên mặt Thẩm Ích truyền tới cảm giác đau đớn bất thình lình hét lên thành tiếng, phát hiện Thẩm Trì không biết làm sao thoát khỏi sự khống chế kìm kẹp của hai gã đầy tớ, cướp đi con dao trong tay Thẩm Ích, rạch một vết thương thật dài trên mặt y.

Vết rạch từ trên trán xuyên qua giữa lông mày kéo dài đến tận hàm dưới, máu tươi đầm đìa nhất thời nhuộm đỏ rực tầm mắt của y.

“Máu! Nhiều máu quá! Người đâu cứu mạng!” Rốt cục vẫn chỉ là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, Thẩm Ích sợ hãi muốn hét toáng lên, lại bị Thẩm Trì bóp cổ chỉ phát ra được tiếng rên khò khè đau đớn.

[Cảnh cáo, HP đang giảm, xin chủ nhân hành động hợp quy tắc, không được…]

[Câm miệng.]

Hệ thống làm như không nghe thấy, không quan tâm tiếp tục vang lên tiếng cảnh cáo trong đầu Thẩm Trì, Thẩm Trì biến sắc, động tác đâm dao xuống càng tăng nhiều hơn, khuôn mặt Thẩm Ích lại càng thêm đau khổ.

“Tam thiếu gia!”

Lúc Thẩm Trì đột nhiên giãy dụa thoát ra, hai gã đầy tớ còn chưa kịp phản ứng, hiện tại lấy lại tinh thần đã phát hiện khuôn mặt Thẩm Ích đầy máu tươi, chân mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống ngay tại chỗ. Bọn chúng thân làm hạ nhân trong Thẩm phủ, nói cho cùng cũng có một tầng tu vi luyện khí, so với người thường phải mạnh hơn gấp mấy lần, bây giờ chẳng những bị một thằng nhóc chưa bao giờ tu luyện tránh thoát, lại còn ở ngay trước mặt chúng bắt tam thiếu gia, nhìn con dao trong tay Thẩm Trì, hai người nhất thời không biết phải làm thế nào cho phải.

Khôi phục lại tinh thần trong sợ hãi, Thẩm Ích đưa tay muốn đẩy ngón tay Thẩm Trì đang bóp cổ mình ra, nhưng phát hiện hai tay đối phương vốn nhỏ hơn so với mình lại cực kỳ vững chắc, gắt gao bóp chặt lấy cổ y, mặc cho y giãy giụa như thế nào cũng không ăn thua.

Cảm giác nghẹt thở khiến Thẩm Ích không có thời gian suy nghĩ, thiếu dưỡng khí cực độ khiến trước mắt y hoàn toàn mơ hồ, cố gắng thè ra đầu lưỡi muốn hớp lấy không khí.

“Ta cho ngươi một cơ hội nữa, nói cho ta biết câu trả lời.”

Ngay lúc Thẩm Ích cho là mình sắp mất mạng đến nơi, bỗng nhiên bên tai truyền đến một giọng nói êm ái, cổ họng lập tức được buông lỏng, hai chân mềm nhũn nằm trên đất, không khí buổi sớm nhuốm lạnh kèm theo máu tươi một mạch tràn vào khí quản làm y ho khan sặc sụa tê tâm liệt phế, “Khụ khụ khụ…”

Tiếng ho khan như thổi ống bễ kéo dài một lúc lâu, rốt cục Thẩm Ích mới tìm về thần trí, máu tươi thấm vào trong mắt khiến y đau đớn, cũng không dám đưa tay gạt đi, trong mắt tràn đầy cảnh giác, y chẳng bao giờ nghĩ tới một thằng con hoang trói gà không chặt lại lợi hại như vậy, chẳng những thoải khỏi hai tu giả luyện khí tầng một, thậm chí còn thần không biết quỷ không hay cướp đi con dao trong tay y.

Chẳng qua coi như tên tiểu dã chủng này có lợi hại đến mấy cũng chỉ là thằng nhãi con bảy tám tuổi, mà y Tam thiếu gia Thẩm gia cũng không phải thứ hèn nhát để mặc cho người ta tùy ý làm thịt.

Thừa dịp Thẩm Trì thả tay, Thẩm Ích bỗng nhiên lăn ra phía sau, thoát khỏi phạm vi khống chế của hắn, bất chấp bùn lầy bẩn thỉu trên người mình, một bên chống đỡ cơ thể chạy ra phía ngoài viện, một bên gào thét lạc giọng với hai tên đầy tớ dường như đang sợ ngây người: “Các ngươi đang nhìn chế nhạo bổn thiếu gia sao? Còn không mau bắt nó lại?! Khụ khụ…”

Động tác của Thẩm Ích không chậm, nhưng hành động của Thẩm Trì còn nhanh hơn, lúc hai gã đầy tớ xông lên trước, hắn xoay người vọt ra sau Thẩm Ích, chân nhỏ gạt một cái đá vào đầu gối y, thừa dịp hai chân đối phương mềm nhũn quỳ rạp trên mặt đất, một lần nữa chuẩn xác túm lấy cổ Thẩm Ích, mũi dao găm trên tay ưu nhã cắm vào khuôn mặt tuấn tú đã bị phá hủy hơn nửa.

“Á!”

Thẩm Ích khàn giọng thét lên đau đớn, máu tươi nóng bỏng phun ra ngoài, nhuộm đỏ một bên ống tay áo Thẩm Trì.

“Tam thiếu gia!” Hai tên đầy tớ thấy vậy biết không thể do dự nữa, nếu như Thẩm Ích gặp chuyện không may, bọn chúng tuyệt đối không còn đường sống, nghĩ vậy, hai tên một trái một phải vươn tay tóm lấy Thẩm Trì, động tác cực kỳ mau lẹ, mang theo gió thổi vù vù quét theo hoa lá bên đường rơi đầy đất.

Dựa vào lực đạo này, nếu như bản thân Thẩm Trì không hề có tu vi bị tóm, xương vai chắc chắn sẽ bị bóp vỡ nát tại chỗ, thậm chí đe dọa đến tính mạng, chẳng qua hai kẻ bất chấp nhiều như vậy cũng chỉ một lòng muốn cứu tam thiếu gia từ tay Thẩm Trì.

Huống chi trong lòng chúng hiểu rõ, cho dù lúc này giết chết Thẩm Trì ngay tại chỗ thì cùng lắm chỉ phạm vào tội danh không tận lực bảo vệ chủ nhân, mà chủ nhân kia đương nhiên là tam thiếu gia Thẩm Ích. Theo đó, động tác hai người cũng càng không chút lưu tình nào.

Cảm thấy phía sau truyền đến sát khí, sắc mặt Thẩm Trì đanh lại, con dao trong tay dừng một lát, độ cong khóe môi lập tức nhiều thêm một chút, ánh mắt nhìn Thẩm Ích càng thâm trầm. Ngay trước khi hắn chuẩn bị hành động, bỗng nhiên nghe thấy hệ thống mới vừa rồi vẫn im lặng lên tiếng lần nữa.

[Cảnh báo nguy hiểm, chủ nhân bị uy hiếp đến tính mạng, khởi động trang bị phòng hộ.]

Mắt thấy sắp chạm đến Thẩm Trì, trong mắt hai tên đầy tớ tràn đầy vui vẻ, nhưng chỉ một khắc sau đó, bọn chúng phát hiện dường như mình đụng phải một thứ hết sức vững chắc như bức tường, thân thể lập tức mất khống chế bay ra ngoài.

“Ối!”

Hai tên va vào nhau lăn lộng vài vòng trên mặt đất, dồn dập phun ra một búng máu, đều bị thụ thương không nhẹ, hai tên chống đỡ ngồi dậy liếc nhìn nhau, đều thấy được kinh hãi trong mắt đối phương, mặc cho kinh mạch phế tạng truyền đến cảm giác đau đớn sâu sắc, hai tên lảo đảo đứng lên chạy về phía ngoài viện, vừa chạy vừa la lên với Thẩm Ích: “Tam thiếu gia, chúng ta đi bẩm bảo gia chủ!”

Thẩm Trì tựa như không bị hai tên kia ảnh hưởng chút nào, lại tiếp thêm một dao, động tác trên tay Thẩm Trì không nhanh không chậm, giống như đang nhàn nhã vẽ tranh trên mặt Thẩm Ích, nhìn ánh mắt oán độc của y, khóe môi thậm chí lộ ra một chút vui vẻ, “Không cần nhìn ta như vậy, ta sẽ không hủy đi con mắt của ngươi, bằng không sau này ngươi sẽ không thể nào soi gương được.”

“…” Sau khi hai tên đầy tớ rời khỏi, tuyệt vọng trong nháy mắt gần như bao trùm lấy Thẩm Ích, làm sao còn dám tiếp lời Thẩm Trì.

“Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi.” Thẩm Trì thấp giọng nói, dường như đang trấn an Thẩm Ích, ngay cả lực đạo vung dao tựa hồ cũng nhẹ hơn một chút.

Chẳng qua sự an ủi của Thẩm Trì hiển nhiên không hề có tác dụng, từng tiếng mũi dao đâm vào thịt như xé vải vang lên bên tai Thẩm Ích, ánh mắt bị máu tươi nhiễm đỏ nhìn đối phương không hề hoang mang, thậm chí trên mặt hắn còn có vẻ hưởng thụ, con ngươi Thẩm Ích co lại, tim bị sợ hãi rót đầy, nếu không phải Thẩm Trì siết chặt giữ lấy cổ y, sợ rằng Thẩm Ích như đã bị rút sạch đầu khớp xương ngã tê liệt xuống đất.

Ta nói! Ta cho ngươi biết vật kia ở đâu! Dưới đau đớn tột cùng và sợ hãi, Thẩm Ích rốt cục khuất phục, cuồng loạn hô to trong lòng, nhưng cổ họng y bị bóp chặt nên không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Chất lỏng ấm áp chảy ra từ mặt Thẩm Ích, nhưng y bất chấp mất mặt, chỉ cầu xin Thẩm Trì có thể nhanh chóng dừng lại. Y chưa bao giờ cảm thấy hối hận như bây giờ, ban đầu chọn nơi này trong Thẩm phủ là chốn yên tĩnh nhất, nghĩ sẽ dạy bảo Thẩm Trì một phen, chẳng qua lại biến thành chính mình kêu trời trời không đáp, kêu đất đất chẳng hay.

“Tổng cộng tám mươi ba dao, không nhiều không ít.” Thẩm Trì rốt cục dừng tay lại, hài lòng buông cổ Thẩm Ích ra, lấy ánh mắt tán thưởng nhìn về thành quả của mình.

Lúc này trên mặt Thẩm Ích đã thành một đống máu thịt be bét, Thẩm Trì khống chế lực đạo vô cùng tốt, ánh mắt của y không hề có chút thương tổn nào, hai con mắt rực máu trừng to như chuông đồng trái lại có vài phần kinh người.

Nhưng Thẩm Trì chẳng sợ hãi chút nào, dưới ánh nhìn của Thẩm Ích chậm rãi nhếch môi lên, nở một nụ cười thuần lương rực rỡ với y, thấp giọng nói: “Đây là ta trả lại cho ngươi.”

Nhìn thấy Thẩm Trì mỉm cười, Thẩm Ích ngược lại hít một hơi lạnh, chỉ cảm thấy một sự lạnh lẽo như lưỡi của độc xà sặc sỡ đang gãi vào cột sống của mình, nỗi sợ hãi trong lòng trong chốc lát đã nổ tung, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ: Hắn điên rồi!

“Lần cuối cùng, di vật của mẹ ta ở đâu?”

Một lần nữa nghe thấy câu hỏi này, Thẩm Ích không dám nói tiếp tục nói bậy, cổ họng run rẩy phát ra âm thanh: “Ta… Khụ khụ, hôm qua sau khi đoạt lấy, ta xuất phủ cầm nó đi dạo một vòng… Trở về đã phát hiện nó… Bị mất trộm rồi.”

Một phía khác, hai tên đầy tớ lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến đại sảnh chỗ Thẩm Liệt, vừa chạy vừa hô: “Người đâu! Cứu mạng với! Tiểu thiếu gia nổi điên rồi!”