Chương 3-2
Ân lão thái rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần, cầm lấy cánh tay Ân Tú Thành, tràn đầy vết chai cùng miệng vết thương, tay run rẩy mò lên mặt hắn: “Tú Thành? Tú Thành? Con không chết? Không chết?”
Ân Tú Thành dùng lực gật đầu, Ân lão thái đột nhiên lớn tiếng khóc lên. Khóc một nửa, lại dùng lực vuốt Ân Tú Thành, miệng càng không ngừng kêu, ai cũng không biết bà đang nói cái gì.
Ân Thanh Sơn cũng là lão lệ tung hoành, miệng chỉ nói “Trở về hảo, trở về hảo.”
“Mẹ, ông ấy là ai?” Âm thanh Ân Tiểu Hổ mang theo cảnh giác vang lên thức tỉnh hai cụ.
Ân lão thái đối với Ân Tú Thành lại là hung hăng một chút: “Ngươi cái người này… làm cha như thế nào? Đến con trai cũng không nhận ra ngươi!” Bà lau nước mắt đối với Triệu Lệ Phương cùng ba đứa nhỏ ngoắc, “Đến, Tiểu Hổ, cháu đến đây, đây là cha cháu!”
Ba đứa nhỏ đồng loạt nhìn thẳng Ân Tú Thành. Bọn nó biết, đứa trẻ khác đều có cha có mẹ, chỉ có bọn nó không có cha, chỉ có mẹ. Tuy rằng nhà họ Ân là gia đình liệt sĩ, không ai dám cười nhạo bọn họ, nhưng là trẻ con đặc biệt mẫn cảm, nên vẫn để bọn nó nhận ra được một ít điểm khác biệt.
Ân Đông Tuyết quay đầu nhìn Triệu Lệ Phương: “Mẹ?” Cô bé lớn hơn một chút, đã biết gia đình liệt sĩ có ý nghĩa gì, tử vong là ý nghĩa như thế nào.
Triệu Lệ Phương đã từ khiếp sợ lúc đầu mà tỉnh lại. Cô nhớ nguyên chủ từng nói, khi Ân Tú Thành trở về nhưng là gióng trống khua chiêng, ban ngày ban mặt mở ra khung cảnh chưa bao giờ thấy, cưỡi mô tô từ đầu thôn tiến vào, làm toàn bộ sơn thôn đều biết hắn chết rồi mà sống lại. Cũng là vì như vậy, hắn đưa tới sự chú ý của nữ chính, cùng nữ chủ lần đầu quen biết.
Như thế nào lần này Ân Tú Thành sẽ im hơi lặng tiếng xuất hiện? Là bởi vì sự tồn tại của cô, bất tri bất giác đã ảnh hưởng đến kịch tình? Thay đổi như vậy, sau này sẽ như thế nào?
Triệu Lệ Phương cúi đầu đối với Ân Đông Tuyết cổ vũ : “Đến, bà nội nói không sai, đây là cha ruột các con.”
Ân Đông Tuyết mở to hai mắt, Triệu Lệ Phương đầu tiên là sờ sờ đầu của cô bé, sau đó chậm rãi hạ thấp người, một trái một phải ôm chặt đôi long phượng Ân Tiểu Phượng cùng Ân Tiểu Hổ, ôn nhu nói : “đi thôi, đi đến ôm cha các con, hắn nhiều năm không trở về như vậy, nhất định rất nhớ các con.”
Ân Tiểu Hổ là gan lớn nhất, lập tức bước đôi chân ngắn ngủn của mình, đăng đăng đăng nhằm về phía Ân Tú Thành chạy tới.
Ân Tú Thành cũng ngồi chồm hổm xuống, mở ra hai tay đem Ân Tiểu Hổ đang nhào tới ôm vào lòng. Có Ân Tiểu Hổ dẫn đầu, Ân Đông Tuyết cũng có Dũng khí, cô bé lôi kéo tay Ân Tiểu Phượng bước nhanh về hướng Ân Tú Thành.
Hai chị em cách Ân Tú Thành một bước xa lại dừng bước, nhưng là Ân Tú Thành lại hướng về phía trước khom lưng tới, đem các bé và Ân Tiểu Hổ cùng nhau ôm vào lòng.
“Cha, con rất nhớ người!” Ân Tú Thành đứng dậy, nắm hai tay lại, đem ba đứa nhỏ đều bế dậy. Có lẽ là do huyết mạch tương liên, vừa gặp mặt, Ân Tiểu Hổ cũng đã chủ động ôm lấy cổ hắn não thanh não khí biểu lộ.
Nói xong, nó còn dựa theo thói quen bình thường đối với Triệu Lệ Phương, bá một cái hôn ở trên mặt Ân Tú Thành.
Ân Đông Tuyết Khánh khách cười lên : “Chúng ta cũng có cha đây!”
Ân Tiểu Phượng không nói lời nào nhưng mà miệng ại cười đến không thể khép lại, một đôi mắt phát sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm trên mặt Ân Tú Thành không di chuyển.
Ánh mắt Ân Tú Thành loé sáng chớp động, hắn cúi đầu, dùng lực đem ba đứa nhỏ ôm trước ngực mình, cảm giác được ba thân thể mềm mại tin cậy không muốn xa rời dựa vào người mình, môi nhếch mỉm cười trên khuôn mặt góc cạnh quá rõ ràng.
Ân lão thái áp lực mấy năm nay đã muốn phát tiết không sai biệt lắm, lúc này đây chỉ còn lại cảm xúc mừng như điên. Nhìn bộ dáng con trai ôm ba đứa nhỏ, lại nhìn con dâu đứng bên trầm mặc không nói không nhịn được nhắc nhở : “Vài năm nay Lệ Phương thật sự là cực khổ.”
Nếu không phải con dâu trong ba năm này kiên trì, cái nhà này hẳn đã sớm tan. Hiện tại tốt rồi, con trai sống lại, cái nhà này rốt cuộc viên mãn!
Ân Tú Thành đứng trong bóng mờ, ngẩng đầu nhìn thân ảnh yểu điệu kia.