Chương 2-2
Triệu Lệ Phương sờ sờ đầu cô bé, trước đôi mắt phượng xinh đẹp soi mói của cô gái nhỏ hôn hôn cái trán của bé. Quả nhiên, bên kia Ân Tiểu Hổ đã muốn duỗi cánh tay kêu lên: “Mẹ, mẹ! Con cũng dọn dẹp! Hôn con, hôn con!”
Tiểu gia hoả mới hơn bốn tuổi đã muốn có ý thức bắt đầu cùng chị gái tranh sủng. Triệu Lệ Phương cười, tại trên trán Ân Tiểu Hổ đang nhảy cà tưng lên hôn một cái, lại đem Ân Tiểu Phượng đang ngồi yên lặng ở một bên ôm vào trong ngực hôn một cái, thu hoạch được một nụ cười ngượng ngùng của cô bé.
Nhà họ Ân lão gia đình liệt sĩ, liền xem như không đi làm việc cuối năm chờ lấy trợ cấp đều có thể sống được. Trông thôn còn có một nhà thuộc quân đội chính là làm như vậy.
Bất quá Ân Thanh Sơn xưa nay là một người không thích chiếm tiện nghi, không thích rảnh rỗi, vẫn kiên trì làm việc, Ân lão thái cũng theo làm, Triệu Lệ Phương tự nhiên cũng không thể nhàn rỗi.
Dựa vào tiền và công điểm trợ cấp liệt sĩ, một nhà sáu miệng ăn cơm áo gạo tiền cũng đều đủ. Nhưng là Ân lão thái từng đối với Triệu Lệ Phương nói qua, ý tứ là nói, vẫn là muốn thừa dịp hai cụ già bọn họ còn có thể cử động làm thêm chút việc, kiếm thêm chút công điểm, tích cóp chút gia sản, dù sao cũng có ba đứa nhỏ chỗ tiêu tiền còn nhiều.
Triệu Lệ Phương không tỏ vẻ dị nghị gì. Cô cũng không phải một người sợ chịu khổ - trong mắt người khác cô có nhân sinh xuôi gió xuôi nước, chẳng lẽ không đúng cô từng chút một giao tranh có được sao? Thế gian này khổ cũng không chỉ có lao động chân tay. Đánh đàn không khổ cực? Luyện múa không khổ cực? Luyện chữ không khổ cực? Học tập, giải đề không khổ cực?
Ba năm này cô càng vất vả, quay đầu cô đưa ra đề nghị ly hôn cũng không bị người công kích, khả năng bị nhân vật phản diện căm hận lại càng nhỏ.
Cho nên ba năm trở lại đây, xã viên đại đội sơn thôn này đều tận mắt thấy vợ Tú Thành ban đầu nhàn hạ yếu ớt, biến đổi thành điển hình cần lao chịu khổ. Nhắc tới vợ Tú Thành, ai mà không giơ ngón tay cái lên?
Hiện tại Ân Thanh Sơn bị thương, Ân lão thái muốn chiếu cố ông, hai cụ xin phép nghỉ cũng không ai nói được gì. Hai cụ ở nhà chăm sóc ba đứa nhỏ, Triệu Lệ Phương đi làm việc cũng yên tâm.
Triệu Lệ Phương thu thập sạch sẽ, bước chân vội vàng đuổi tới bộ đại đội, nhìn thấy kế toán đại đội Lý Hồng Vệ trong văn phòng đi ra, cầm một cây gậy sắt. Đây là muốn đi phía trước văn phòng đại đội gõ cái chuông dưới tàng cây hoè, tuyên bố đã đến thời gian bắt đầu làm việc.
Đợi nhóm xã viên đều đến đông đủ, đại đội trưởng Lý Thổ Căn ngậm thuốc lá phun sương mù dày đặc mới bắt đầu xếp công việc.
Triệu Lệ Phương được phân đi giúp đỡ.
Sau sơn thôn Hồng Kỳ phạm vi hơn mười dặm, chất đất đặc thù, thích hợp chế tác đồ gốm. Cũng tiêu xã mấy trăm dặm xung quanh đều đến thôn Hồng Kỳ mua sỉ những chế phẩm gốm này. Đây cũng là một sản nghiệp trụ cột của thôn Hồng Kỳ, chung quy nhà ai không cần chậu nước, bình gốm, chén sứ, mấy vật dụng hằng ngày này đâu?
Sau này sơn thôn liền có một cái tiểu đội chuyên môn sản xuất, chuyên môn phụ trách chế tác đồ gốm. Xã viên có thể độc lập chế tác đồ gốm, mỗi ngày chỉ cần hoàn thành đầy đủ số lượng sản phẩm liền có thể nhận được mức công điểm cao nhất.
Theo Triệu Lệ Phương, tiểu đội làm gốm đã có nơi chứa nước, giúp đỡ chính là một vòng cấp nước, bùn tốt hay xấu ảnh hưởng trực tiếp đến chất lượng sản phẩm.
Người phụ trách giúp đỡ không chỉ không thể sợ mệt lại còn phải có tính kiên nhẫn.
Nơi làm việc của tiểu đội làm gốm tại sân phía Bắc của thôn, được nhóm xã viên gọi là diêu xưởng. Trên vách núi đá đào mấy cái lò, là nơi bọn họ là việc.
Triệu Lệ Phương tại diêu xưởng lĩnh mộc thuổng (cái này mình không biết là cái gì, đã hữu nào biết có thể giải thích giúp mình với ạ. Đa tạ!), theo hợp tác bắt đầu giúp đỡ nấu nước, cơm trưa đều là ăn tại diêu xưởng. Giúp đỡ là một công việc vất vả, dù trộm lười thì sau một buổi sáng vẫn là mệt chết đi được. Vào lúc vắng vẻ đều vụng trộm uống hai giọt linh thuỷ, Triệu Lệ Phương cơm nước xong mới phát giác được tinh lực khôi phục nhiều.
Buổi chiều tiếp tục làm việc, mãi cho đến lúc tiếng chuông tan tầm vang lên.
Về đến trong nhà, Ân lão thái đã muốn mang theo bọn nhỏ làm xong cơm chiều, người một nhà ngồi ở bàn bát tiên trong nhà chính, nói nói cười cười ăn cơm.
Như vậy ngày này đối với Triệu Lệ Phương không có khác biệt quá lớn, thế cho nên cô căn bản không nghĩ đến chuyện ông cụ Ân Thanh Sơn nhắc đến việc kén rể thế nhưng là nghiêm túc.
Không qua vài ngày Triệu Lệ Phương tâm tầm về nhà đã nhìn thấy trong viện nhà mình có một người đàn ông đang trộn than.
Trong thôn từng nhà đều đốt than, bất quá không phải dùng than viên mà là dùng than ướt. Tức là đem bụi than, đất vàng thêm lượng nước nhất định theo tỷ lệ trộn lại quấy đều. Đất vàng ít thì không dính, bụi than thiếu thì lại không cháy.
Có nên có lời nói, đem than ướt lấp miệng bếp lửa liền phải tắt.
Bình thường việc này là do ông Ân Thanh Sơn làm, mấy ngày nay ông cụ bị thương, là do Triệu Lệ Phương làm.
Lúc này tại sao có thể có một người dàn ông ở trong nhà cô trộn than? Chẳng lẽ lại là Ân Tú Thành trở lại? Triệu Lệ Phương đứng ở cửa sân, có hơi nhíu mày, không giống
Cô nhớ trong sách viết, Ân Tú Thành thực cao, phải có hơn 1m8. Nam nhân trước mắt này tuy rằng bả vai rộng, thoạt nhìn rất rắn chắc, nhưng là vóc dáng cũng chỉ là tầm 1m7 thôi?
Thời điểm cô đánh giá bóng dáng người đàn ông, Ân lão thái từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy : “Lệ Phương đã về rồi à!”
Nghe được tiếng của Ân lão thái, người đàn ông đang cong lưng làm việc lập tức thẳng lưng quay đầu nhìn về cửa sân.
Đây không phải Lý Đại Ngưu ở tại cửa thôn sao? Trong nhà Lý Đại Ngưu chỉ có hai người hắn cùng cha hắn, cha thì ốm đau quanh năm.
Lý Đại Ngưu thành thật chịu khó, kiếm tiền được đều để cho cha hắn xem bệnh, đều đã hai mươi ba tuổi ngay cả người vợ cũng cưới không được.
Triệu Lệ Phương ánh mắt nhạy bén, nhìn thay khuôn mặt ngăm đen cùng cổ đều đỏ lên, ánh mắt cùng thẳng tắp, lập tức hiểu đây cà có chuyện gì. Hai cụ nhà này thực sự làm được a!
Cô còn chưa nghĩ ra lời thích hợp, vừa đi về phía trước vài bước, Lý Đại Ngưu cũng đã chạy trối chết : “Thẩm, thím, ta , ta đi trước…”
Trong viện còn lại một mảnh yên lặng, biểu hiện trên mặt Ân lão thái thực phức tạp.
Triệu Lệ Phương hít một hơi thật dài, lớn tiếng tuyên bố : “Mẹ, trong lòng con chỉ có Tú Thành!” Vì để đảm bảo loại chuyện này sẽ không bao giờ phát sinh nữa, cô lại bổ sung một câu : “Nam nhân khác, con đều không muốn!”
Ân lão thái một phen năm chặt tay Triệu Lệ Phương, nước mắt tung hoành trên mặt : “Lệ Phương, mẹ cũng không nỡ con a… nhưng là ai bảo Tú Thành hắn… không ở đây đâu… chúng ta không thể chậm trễ con… con còn trẻ a…”
Ken két ken két ken két, có người đẩy ra cửa trước đã được Lý Đại Ngưu mở ra lúc vội vàng chạy, từng bước đi đến.