Chương 1: Chương 1-1

Chương 1

Gà gáy lần thứ hai, bầu trời còn lưu lại hai ngôi sao, Triệu Lệ Phương một bên thắt bím tóc một bên vừa đi ra khỏi gian phòng phía đông.

Đây là một cái sân nhà nông với bốn phía đều là gạch mộc tường tàn, phía đông là phòng ở, dựa và tường phía Tây có lều cỏ chính là phòng bếp, cửa viện tại góc đông nam.

Bếp lò xây cao bằng nửa người dựa vào tường phía Tây.

Triệu Lệ Phương đi tới cầm cây cời lửa, lưu loát đẩy cục than đá vào miệng bếp nhóm lửa, lập tức nhóm cháy bếp lò, ngọn lửa mang theo điểm điểm hỏa tinh xông ra. Cô cũng không né tránh mà là thuần thục trái phải dùng cây cời lửa xáo trộn, cảm giác được bếp đã cháy hoàn toàn, khói bụi đã hạ xuống, tại cửa bếp than đá cũng đã giảm xuống non nửa mới rút cời lửa ra để ở một bên.

May mà nơi này thừa thãi than đá, trình tự thổi lửa nấu cơm đơn giản hơn nhiều, nếu là bếp lò đốt củi cô chỉ sợ phải học lâu mới được.

Tại nơi này trong bếp lò đều có thói quen ở bên cạnh miệng bếp làm một cái bình nước khảm tại bên trong bếp lò, miệng bình so với mặt bếp lò cao hơn. Bình thường trong bình chứa đầy nước, đậy nắp lên, chỉ cần lửa trong bếp không tắt, nước trong bình liền luôn ấm áp.

Đêm qua tuy rằng đã đóng cửa bếp nhưng là lửa bên trong không tắt cho nên vào buổi sáng nước trong bình vừa lúc dùng để rửa mặt, rửa tay..

Nếu như nói, đi tới thế giới này có gì may mắn vậy cũng chỉ có điểm này.

Đời trước cô có một loại năng lực, có thể chế tạo một loại chất lỏng đặc biệt, thoạt nhìn cùng nước không có gì khác nhau, nhưng có thể trừ đi độc tố trong cơ thể, mĩ dung dưỡng nhan, tăng cường tố chất thân thể, nếu thêm vào trong đồ ăn còn có thể làm cho đồ ăn đều thơm ngon hơn không ít.

Triệu Lệ Phương cũng không biết cô vì cái gì sẽ có năng lực này. Cô gọi loại nước đặc biệt này là “linh thuỷ”, cẩn thận che giấu bí mật này.

Đời trước bởi vì linh thuỷ mà từ nhỏ đến lớn là da của cô đều trắng nõn như tuyết, trơn mềm như ngọc, cho dù sau này tốt nghiệp nghiên cứu sinh, đã muốn 25-26 tuổi còn thường xuyên bị nhầm là sinh viên năm nhất đến báo danh.

Đời trước…! Rõ ràng chỉ có thời gian ba năm lại phản phất như đã xa xôi không thể chạm đến. Thời điểm vừa đến thế giới này, Triệu Lệ Phương thường xuyên sẽ vụng trộm tưởng niệm cha mẹ, buổi tối ôm các con lặng lẽ rơi lệ. Nhưng là thời gian ba năm trôi qua, cô cũng đã bắt đầu chấp nhận sinh hoạt ở thế giới này, mỗi ngày đều bận rộn không ngừng, căn bản không có thời gian trống để thương cảm.

Triệu Lệ Phương rửa sạch mặt, đầu ngón tay nhỏ ra hai giọt nước cẩn thận xoa lên mặt, cái này so mới sản phẩm đẹp da dùng càng tốt hơn.

Múc một sẻng nhỏ than củi đổ vào trong bếp, đặt nồi lên, dùng gáo hồ lô treo bên vại múc một gáo nước đổ vào trong nồi, thuận tay nhỏ vào nồi vài giọt linh thuỷ, Triệu Lệ Phương rửa tay bắt đầu thu thập khoai lang.

Khoai lang là nhà mình trồng, da vàng ruột đỏ, rất thơm ngọt, hơn nữa không có sợi gân cứng, hầm cháo ăn rất ngon.

Thôn này là địa phương hoang vu, thanh niên trí thức không nhiều, nhận các loại công việc cũng ít, nhóm xã viên đại bộ phận đều kiên định làm việc, cuối năm trước thu hoạch cũng không tệ lắm. Triệu Lệ Phương cùng hai cụ nhà họ Ân đều có công điểm, thêm trợ cấp cho người nhà liệt sĩ, năm trước được phân hơn tám cân khoai lang, 240 cân bắp Ngô, 80 cân lúa mạch, còn có hơn một trăm đồng tiền, người cả nhà trong lòng đều kiên định.

Triệu Lệ Phương thuần thục gọt vỏ, cắt khối, đem khoai lang rửa sạch đổ vào nồi.

Nhà chính có động tĩnh, Triệu Lệ Phương quay đầu nhìn, nhìn thấy cửa sổ quét hồ dán báo chí được ngọn đèn chiếu sáng liền biết Ân lão thái cũng chính là mẹ chồng của cô đã dậy.

Ai, một cô gái hai mươi sáu tuổi như cô chưa từng nói qua chuyện yêu đương, đi tới thế giới này, có cha mẹ chồng, còn có ba đứa con! Bất quá là học xong đi ngủ một giấc, tỉnh dậy liền đổi thế giới! Đi chỗ nào hỏi rõ lý lẽ đây?

Triệu Lệ Phương múc nửa bình nước ấm, nhắc tới nhà chính: “Cha, mẹ, rửa mặt đi!”

Cửa gỗ cũ nát mở ra, Ân lão thái một đầu tóc hoa râm được vấn chỉnh tề sau ót, chỗ vá quần áo được giặt đến trắng bệch, quần ống rộng màu đen được buộc chặt, gương mặt khô gầy mang nét cười.

Triệu Lệ Phương vào phòng, đem nước trong bình đổ vào chậu tráng men nửa cũ, lấy tay thử nước ấm, xác định không có vấn đề gì mới lui ra ngoài.

Ân lão thái làm ướt khăn mặt, vắt khô sau đó đi đến trước giường, lau mặt lau tay cho Ân lão đầu đang nằm trên giường. Một bên lau một bên lải nhải nhắc: “Lão đầu ngươi không làm người khác bớt lo. Thật vất vả có được vài ngày lành, ngươi liền tìm việc cho người khác…”

Ân Thanh Sơn thở dài : “Ta đây không phải là nhìn ba đứa nhỏ đáng thương muốn tìm chút thịt cho bọn họ nếm thử sao?” Ai biết làm thợ săn cả đời, giờ lại mất mặt như vậy, chẳng những không có bắt được con mồi, còn làm cho chính mình té gãy chân.

Ân lão thái dùng lực lau kẽ tay cho ông: “Đáng thương gì? Lệ Phương đem ba đứa nhỏ chăm sóc sạch sẽ, dạy được nhu thuận thông minh, ta thấy trong thôn này không có đứa nhỏ nhà ai có thể so sánh được.”