Chương 3: Ta cũng có một gia đình

Chương 3: Ta cũng có gia đình

Việt Nam, ngày 1/1/1980, thành phố Quy Nhơn, tỉnh Bình Định

Trong một căn nhà nhỏ, 

Phương Dật Thiên cứ có cảm giác lân lân làm sao a!

Thì ra đây là trùng sinh trong truyền thuyết a!

Lúc trước hắn ta còn khịt mũi coi thường các loại tiểu thuyết trọng sinh a. Ông trời cũng có lòng, cho hắn trọng sinh một lần cho biết......

Bên trong căn phòng tuy khá nhỏ hẹp nhưng nó đã trở thành thiên đường vì sự hạnh phúc của Phương Dật Thiên đã bao trùm tất cả.

Cũng dễ hiểu, vì ai được sống lại mà chả thế...

Hương phấn không lâu, nhìn lại bản thân mình xem có khôi ngô, soái ca hông? Nhìn mình trong gương mà lòng hắn sững sờ!!!!!

Tại sao?

Tại sao?

Tại sao?

Tại quá xấu!

No no no

Tại quá đẹp!

No no no

Tại vì hắn không còn là hắn, hắn là một thằng nhóc mặt lạ hoắc, tuy cũng soái nhưng khá non nớt, không phải là cái mặt mà hắn mong muốn!!!

Rầm!!!!!!!!!!! 

- "Thiên nhi! Con hôm nay lại ngủ dậy trễ nữa rồi, có phải đêm qua lại thức khuya đọc truyện siêu nhân nữa hay không. Sắp trễ học rồi đấy, ba phút mà không vệ sinh ra đây đi học thì con chết với ba"

Bên ngoài lại vang lên giọng nữ nhẹ nhàng:

- Ông xã, ông lại mắng Thiên nhi nữa rồi! Dù sao cũng chỉ là ngủ dậy trễ mà.

- Bà này, bà cứ nuông chìu nó sinh hư, nay mai nó leo lên đầu mình nó ngồi!!!

..............cãi cọ.........

Ba phút sau,

Phương Dật Thiên tay cầm cặp sách , một thân quần áo chỉnh tề bước ra cửa.

Trước mắt cậu là cha và mẹ cậu Phương Chấn Đông và Trương Lệ Hoa.

- Baba, mama ta dậy rồi nè! Hai người làm gì mà sao cãi cọ thế!

Phương Chấn Đông nhìn Phương Dật Thiên hồi lâu, trầm ngâm rồi nói: 

- Tiểu tử, ngươi cuối cùng cũng ra, đã biết trễ giờ rồi sao?

Phương Dật Thiên nghe thế, bối rối chẳng biết nói sao.

Trương Lệ Hoa thấy thế, cười khẽ, bảo:

- Ông xã, anh thật là trẻ con! Lại đi lừa thằng nhỏ!

Phương Chấn Đông khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên, ấp a ấp nói:

- Anh... Anh lừa nó hồi nào?

Trương Lệ Hoa cười bảo:

- Anh xem anh kìa, mới nói có một câu mà đã đỏ mặt, anh với trước khi tỏ tình với em chẳng khác gì cả a!

Phương Chấn Đông mặt đỏ càng thêm đỏ, bình thường nói cũng chẳng sao, nay Trương Lệ Hoa lại nói trước mặt thằng con trai quý tử, hỏi sao chẳng xấu hổ.

- Anh.. Anh nhìn... Nhìn đồng hồ sai giờ thôi mà!!!

..........

Phương Dật Thiên đơ người quay qua nhìn Phương Chấn Đông nói lại nhìn Trương Lệ Hoa nói, cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề. Thì ra sống đến độ tuổi này (Ặc, hình như 14t) mà bị lừa như thế a!!!!

Cuối cùng, thánh nhân cứu Phương Dật Thiên khỏi cuộc cãi cọ giữa hai vợ chồng trẻ Phương Chấn Đông mà Trương Lệ Hoa chính là ông nội Phương Chấn Nam.

- "Tụi nhỏ này, sáng sớm không có việc gì lại đi cãi nhau, ông nội và Thiên nhi đói bụng rồi, Lệ Hoa, con mau đi nấu đồ ăn sáng a"

Trương Lệ Hoa nghe vậy sực nhớ ra điều gì, vội hét to rồi chạy vào phòng bếp:

- AAAAAA, nồi cá của tôi

.......

Phương Chấn Đông cười cười nói:

- Em càng ngày càng trí nhớ yếu

Trương Lệ Hoa vừa xử lý nồi cá, vừa hét to:

- Anh còn nói nữa, chả phải tại anh mới dẫn đến chuyện này.

Ông nội Phương Chấn Nam lại lần nữa khuyên can:

- Thôi, hai đứa đừng cãi nữa....

Nghe thế, hai người mới yên lặng được một lúc lâu.

Thế nhưng, Trương Lệ Hoa lại hét lên:

- NỒI THỊT CỦA TÔI AAAAAA....

...................

Sáng sớm tinh mơ, sau khi thưởng thức Mỹ vị Cá cháy và Thịt cháy, Phương Dật Thiên vội leo lên chiếc xe đạp địa hình nhỏ nhắn tới trường trong xúc cảm hạnh phúc vô biên.

Cuối cùng hắn cũng có một gia đình.

Đúng vậy, một gia đình đúng nghĩa, một gia đình luôn tràn ngập tiếng cười.

Một thế giới mới, một thân phận mới, một gia đình mới.

Ở nơi này hắn cha, có mẹ, có ông nội, có ông bà ngoại, có người thân.

Trái tim đã bị Đông cứng vì thiếu thốn tình cảm nay đã ấm áp hơn.

Hắn thầm cảm ơn Hằng Nga và anh nàng.

Hắn nghĩ, lúc nào gặp Hằng Nga phải tặng nàng hộp phấn, cho nàng "cứu giúp" nhiều người hơn nữa a.

----------------

Ở mộ thế giới chỉ có trăng và bóng đêm

Nơi ấy có một cây đa lớn, càng lá sum suê, bắt qua nó là một lưỡi liềm vàng, nói rõ hơn là trăng...

Ngồi trên trăng là một chú thỏ đáng yêu.

Và bên cạnh chú chính là một cô gái xinh đẹp dễ thương, da trăng như tuyết, môi đỏ như son (Ặc, nghĩ đến Bạch Tuyết)

Nàng là Hằng Nga...

Ánh mắt hữu thần ấy nhìn về nơi trần thế, nơi ấy có một cậu bé đáng yêu đang cưỡi chiếc xe đạp, khuôn mặt hạnh phúc...

Nàng cười khẽ một tiếng, thầm thì:

- Thì ra đây là hạnh phúc mà hắn muốn...

Ngưng lại một lát, nàng lại nói:

- Thật mong chờ được đánh phấn do chàng tặng, mong là đừng có phải phấn kém chất lượng nha.

----------------------------

Hết chương 3 

Cầu like, cầu LT, cầu theo dõi