*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi xác định Lôi Tư Diệp chính là Nhan Duệ, Phàn Viễn nhẹ nhõm hẳn ra, tuy rằng giờ gã không nhớ anh, nhưng chỉ cần có gã ở bên cạnh, dù phía trước gian nan tới cỡ nào anh cũng không mảy may sợ hãi.
Lôi Tư Diệp được Phàn Viễn tỏ tình, đợi đến khi sự ngạc nhiên và mừng rỡ qua đi, gã dần hoàn hồn lại, nghĩ kiểu gì cũng không ra nguyên nhân, rõ ràng mới một giây trước cậu nhóc này còn kháng cự mình, mà một giây sau đã như không thể xa cách được gã.
Gã nghiêm túc nghiên cứu nguyên nhân, chẳng lẽ vì mình bất chấp mà cưỡng hôn cậu nhóc này? Lẽ nào đây là “Nụ hôn đính ước” trong truyền thuyết? Đùa à, đây là lần thứ hai họ hôn nhau rồi.
Không tra ra được nguyên nhân, gã cũng chẳng thèm xoắn não nữa, dù sao thì gã biết rõ, cậu nhóc này thực sự thích mình, chỉ cần tình cảm này là thật, vậy nguyên nhân là gì đâu quan trọng nữa.
Tối hôm đó, như thường lệ Phàn Viễn lén lút theo Lôi Tư Diệp về phòng, vén chăn lên chui vào trong ổ chăn, Lôi Tư Diệp ôm anh vào lòng ôm cho thỏa, sau đó… xoay người đi ra ngoài tắm nước lạnh.
Đợi gã đi dội nước lạnh quay về, Phàn Viễn tựa vào ngực gã, ngón tay vừa chọt chọt vào lồng ngực rắn chắc vừa nhỏ giọng nói: “Còn hai tháng nữa là em trưởng thành..”
Nói rồi anh kéo tay Lôi Tư Diệp vào trong áo mình, nhẹ nhàng xoa bên hông, lòng bàn tay người đàn ông này đầy chai sạn, khiến cơ thể anh run rẩy. Lôi Tư Diệp đỏ mắt lên, phải dùng hết ý chí mới có thể ôm chặt cậu nhóc này vào lòng không cho anh làm loạn, giọng gã khản đặc, nói: “Tiểu yêu tinh, em không hành anh thì không chịu được à?”
Phàn Viễn cười đến suồng sã, cười nhạo gã nói: “Đồ nhát gan, cũng không phải em không cho anh làm, tự anh không nỡ, còn trách em nữa à?”
Lôi Tư Diệp càng ôm anh chặt hơn, cười khổ nói: “Không trách em, là anh tự làm tự chịu.”
Không tự làm tự chịu thì biết sao nữa, gã biết rõ cậu bé này là yêu tinh lẳng lơ, nhưng vẫn ngày ngày ngóng đợi mình bị trêu chọc, giờ bên nhau rồi gã cũng chỉ dám khẽ hôn khẽ vuốt ve, gã không dám làm gì hơn nữa, gã sợ mình không khống chế được bản thân, sẽ hành cậu bé chết trên giường.
Phàn Viễn nói: “Nếu như anh muốn thì cứ nói, em không sợ đau đâu, chỉ cần là anh thì em sẽ cam lòng.”
Ánh mắt Lôi Tư Diệp nhuyễn như tích thành nước, gã nhẹ giọng nói: “Mau lớn nhanh lên, đợi đến khi em có thể ‘chấp nhận’ được, dù có không muốn cũng không được.”
Nụ cười trên môi Phàn Viễn chợt tắt, anh biết rõ mình còn chưa trưởng thành, chỉ vài tháng nữa thì anh sẽ phải chết, đến lúc đó dù nữ chính không ra tay, thì anh cũng sẽ tự đâm đầu đi tìm cái chết, đây chính là nhiệm vụ của anh, tự dấn thân vào con đường chết một đi không trở lại.
Cái chết của anh là kết cục đã định không thể thay đổi, nhưng Lôi Tư Diệp thì khác, gã là chủ thần, dù đã bị phong bế ký ức và sức mạnh, trước khi chết sẽ không thể thức tỉnh, nhưng anh lo lắng là, nhỡ đâu gã thức tỉnh rồi sẽ không cản trở anh tiến hành kịch bản chứ? Sau khi tính tính toán toán, Phàn Viễn định sẽ bật mí kịch bản một chút để gã tránh nguy hiểm, sẽ ăn hành nhẹ nhàng hơn.
Anh làm như lơ đãng hỏi: “Ngày mai mấy anh định đột kích căn cứ của Lý Anh Hà à?”
Lôi Tư Diệp gật đầu, vỗ lưng anh nói: “Cho nên đêm nay đừng quyến rũ anh nữa, ảnh hưởng tới hành động ngày mai.”
Phàn Viễn cười mắng: “Ai quyến rũ anh chứ, cái đồ cục mịch không biết xấu hổ! Em cười một tí mà anh cũng cứng ngắc luôn rồi, sao không nói là anh không có tiết tháo đi?”
Lôi Tư Diệp gật đầu, “Ừ thì anh không có tiết tháo, nhưng chỉ trước mặt em mới vậy thôi.”
Khóe môi Phàn Viễn cong lên, nhẹ giọng nói: “Mai anh nhớ tránh xa Khương Manh ra một chút, chị ấy rất nguy hiểm.”
“Biết ả nguy hiểm sao em còn dây vào?” Lôi Tư Diệp vỗ cặp mông vểnh của anh cái bốp, cảnh cáo: “Sau này em cũng cách ả ta xa một chút, biết chưa hả?”
Chỗ đó bị vỗ, Phàn Viễn vừa đau vừa thẹn, anh túm lấy tay gã, lần này anh không nỡ dùng sức, khẽ cắn nhẹ hằn dấu răng mờ rồi nhả ra ngay.
Lôi Tư Diệp nhìn dấu nước bọt trên tay mình, khác với vết sẹo lần trước, gã khẽ cười nói: “Nhớ tới thái độ lần trước của em với anh, giờ cứ như đang nằm mơ vậy, cục cưng à, anh nghĩ kiếp này mình sống thật đáng giá.”
Gương mặt Phàn Viễn hơi nóng lên, anh khẽ lầm bầm nói: “Mau ngủ đi.”
※※※
Trời còn chưa sáng Phàn Viễn đã lặng lẽ quay trở về phòng mình, anh ở bên Lôi Tư Diệp hơn nửa tháng, nhưng đó giờ vẫn chỉ lén lút qua lại, cũng không còn cách nào, mọi người vẫn đang làm nhiệm vụ, sao có thể không kiêng dè gì, dù Lôi Tư Diệp rất bất mãn với thái độ che giấu của anh, nhưng vẫn luôn nghe theo.
Phàn Viễn vừa mới về phòng đã bị ấn vào cửa, phía sau phả ra mùi rượu nhàn nhạt, Phàn Viễn giật mình thử thăm dò: “Phong Trạch à?”
Người nọ khẽ cười lạnh một tiếng: “Phong Trạch? Anh còn tưởng trong lòng em chỉ có mỗi mình Lôi Tư Diệp thôi, hóa ra còn có cả Phong Trạch nữa, còn anh thì sao, liệu Hàn Lãng này có chiếm dù chỉ là một tia nhỏ bé trong lòng em không?”
Phàn Viễn căng người lên, giả vờ thoải mái mà nói: “Anh Hàn à, anh đang nói gì vậy, sao em nghe mà không hiểu, em mới đi vệ sinh có một chuyến..”
“Ồ..” Hàn Lãng lạnh lùng nói, “Em đi vệ sinh suốt cả đêm luôn à?”
“… Anh tới đây từ lúc nào vậy?”
Hàn Lãng nắm lấy cằm anh, giọng hắn lạnh tanh, miệng phả ra đầy mùi rượu, “Anh nên hỏi, em đi từ khi nào mới đúng?”
Phàn Viễn chau mày nói: “Trời sắp sáng rồi, giờ anh nên về phòng nghỉ ngơi mới đúng, mai còn phải lên đường tiến công, đừng vì chút chuyện nhỏ này mà làm lỡ việc, hay là.. hay là đợi anh về rồi em sẽ giải thích với anh sau.”
Hàn Lãng cười xùy một tiếng, vuốt ve bờ môi anh đào sưng đỏ của anh, ánh mắt càng thêm âm trầm: “Em đúng là giỏi lừa gạt, không phải trước đó nói không thích ai sao? Sao loáng cái đã lao vào lòng Lôi Tư Diệp rồi? Anh có điểm nào không bằng tên ấy chứ?”
Bình thường chắc chắn Hàn Lãng sẽ không nói ra những lời này, có thể thấy hắn đã say bí tỉ rồi, anh cố gắng trấn an hắn: “Anh buông em ra cái đã, chúng ta có chuyện gì thì nói cho rõ, thực ra giữa chúng ta.. có một chút hiểu lầm.”
“Được, em nói đi anh nghe đây.”
Phàn Viễn thấy đôi mắt hắn lóe ra tia nhìn bén nhọn, cùng với sự tàn bạo và điên cuồng không chút che giấu, khiến anh nghi ngờ không biết người đàn ông trước mặt này có đúng là Hàn Lãng hay không. Đó giờ hắn luôn bình tĩnh, dịu dàng săn sóc anh, anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày hắn lại lộ ra vẻ đáng sợ trước mặt mình như vậy.
Anh đoán dù mình nói gì đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không tha cho anh, chẳng lẽ có thể nói lý với một con sâu rượu hay sao?
Anh chau mày, thái độ cứng rắn hẳn lên, nói thẳng ra: “Đúng, em thích Lôi Tư Diệp đấy, chuyện tình cảm vốn không thể nói lý, anh ép em giải thích, em cũng không nói lý do được, nói chung em không thể bỏ anh ấy, đó chính là sự thật.”
Nhịp thở của Hàn Lãng mỗi lúc một trở nên nặng nề, giống như đang cố kìm nén bùng phát cơn tức, Phàn Viễn có thể cảm nhận rõ ràng hắn đang từ từ dùng sức, bờ vai bị hắn túm chặt như muốn bóp nát, nhưng thứ đau nhất lúc này với anh không phải vai, mà là ngực, ánh mắt đau đớn của hắn khiến anh cảm thấy nao lòng.
Hàn Lãng vùng vẫy như một con thú, hắn muốn xé nát cậu bé khiến mình thương tâm như vậy, nhưng lại sợ cậu bé ấy sẽ biến mất vĩnh viễn khỏi thế giới này, đó giờ chưa có ai khiến hắn đau đớn như thế, ấy vậy mà hắn không đành lòng làm tổn thương cậu, hắn chỉ có thể siết chặt cậu vào lòng, cố nén lửa giận trong lòng.
“Tại sao, tại sao lại là tên ấy? Sao không thể là anh? Em có biết anh yêu em nhiều thế nào không hả..”
Hắn thút thít nỉ non từng câu từng chữ.
Phàn Viễn cảm thấy trái tim càng ngày càng đau, anh không biết mình bị làm sao, anh muốn ôm chặt người đàn ông trước mặt vào lòng, để hắn không còn đau, không còn khổ sở nữa.
Thế nhưng lý trí nói anh hay, nếu không thể đáp lại tình cảm của đối phương, thì đừng gieo rắc thêm hy vọng, đau dài không bằng đau ngắn, phải dứt khoát mới tốt được.
Anh hạ quyết tâm nói: “Anh vốn là trai thẳng, với anh mà nói em chỉ là tình cảm ngoài ý muốn, anh vẫn thích con gái, nhất định sẽ tìm được người thích hợp thôi, vậy sẽ tốt với anh hơn.”
Hàn Lãng cười khổ, giọng như nghiến răng nghiến lợi: “Tiểu Viễn, em còn tàn nhẫn hơn anh tưởng tượng nhiều.”
Phàn Viễn không dám đối diện với hắn, anh sợ mình sẽ nhẹ dạ mềm lòng, Hàn Lãng nâng gương mặt anh lên ép anh đối diện với hắn, hắn chìm trong đôi mắt trong veo của anh, cười khổ nói: “Anh sợ cả đời này mình không thể buông em được, tốt hơn hết em nên chuẩn bị tinh thần bị anh quấn lấy cả đời đi, về phần Lôi Tư Diệp…”
Hắn ngưng mắt nhìn Phàn Viễn, vẻ mặt phức tạp trước nay chưa từng có, qua một lúc hắn mới buông anh ra, xoay người rời đi.
Bên ngoài trời vẫn tối đen, Phàn Viễn nằm trên giường hồi lâu mà chẳng thể vào giấc, đó giờ anh chưa từng nghĩ mình là người dùng dằng, nhưng lần này anh biết bản thân đã mềm lòng, cảm giác này không tốt một chút nào, nó khiến anh cảm thấy mình giống như một kẻ lẳng lơ đa tình.
Anh thở dài thườn thượt: “Tiểu Ngũ à, chắc anh là tra thụ mất…”
Tiểu Ngũ: “………..”
※※※
Đợi đến khi Phàn Viễn tỉnh dậy đã là giữa trưa, mọi người đã lên đường từ lâu, anh lấy chút thức ăn rồi đi tới thao trường luyện võ, ba anh giai kia dặn đi dặn lại anh phải chăm chỉ luyện tập, anh không dám làm trái lời.
Thực ra mấy thứ súng ống dao kéo này anh điều biết cả, chỉ là tư chất nguyên chủ bình thường, anh không thể làm gì hơn là giả vờ vụng về một chút, hơn nữa thần kinh vận động của thân thể này cũng rất kém cỏi, mới vận động mạnh một chút mà cứ như muốn lấy mạng vậy, có một số động tác anh nhớ rõ, nhưng cơ thể lại không thực hiện được, dẫn tới tiến độ học tập cứ chậm rì.
Đến giờ ba thầy giáo vẫn chưa buông tha cho anh, xem ra đúng là yêu thật thương thật.
Sau khi làm nóng người xong, anh lấy chiếc lưỡi lê Phong Trạch đưa mình ra cẩn thận lau, chiếc lưỡi lê này khá đặc biệt, không thể chém chỉ có thể đâm, bởi vì thân lê có ba khía, cho nên được gọi là lưỡi lê “ba cạnh”.
Bình thường lưỡi lê “ba cạnh” được dùng để lắp ráp súng ống, còn chiếc lưỡi lê này đã được Phong Trạch sửa chữa lại, có thể dùng đơn độc, đồng thời nhờ thiết kế của thân lê mà việc đâm vào rút ra không tốn chút sức lực nào, với một người không có sức lực gì như Phàn Viễn mà nói, đây chính là vũ khí thích hợp nhất.
Nghĩ tới Phong Trạch, Phàn Viễn lại thấy nhức đầu, ngay cả Hàn Lãng cũng đã phát hiện ra chuyện giữa anh và Lôi Tư Diệp, tên hồ ly kia tinh ranh như vậy, chắc chắn đã phát hiện ra từ lâu, mà hắn vẫn im re như vậy, không biết đang toan tính điều gì.
Đột nhiên trong lòng anh đau nhói, Phàn Viễn giật bắn mình, ngón tay bị lưỡi lê đâm vào chảy máu. Anh vội giữ lấy vết thương, nhưng máu đỏ vẫn không ngừng chảy dài.
Anh bắt đầu thấy bất an, suy đi tính lại vẫn thấy không yên lòng, anh tìm bông băng xử lý qua vết thương, mang theo chiếc lưỡi lê “ba cạnh” rồi trộm một chiếc xe rời khỏi khu căn cứ, nguyên chủ nào biết lái xe, nhưng lúc này đây anh không để tâm nhiều như vậy.
“Tiểu Ngũ, Lôi Tư Diệp ở đâu, ý anh nói là căn cứ của Lý Anh Hà ở đâu?”
“Bíp, hành vi của chủ nhân không những đã OOC nghiêm trọng, mà độ nguy hiểm còn rất cao, giờ anh không có năng lực một mình xuất hành, xin hãy lập tức quay trở lại…”
Phàn Viễn lạnh lùng cắt ngang lời nó: “Tiểu Ngũ, mau nói cho anh biết đi.”
Tiểu Ngũ im lặng trong chốc lát, sau đó từ từ nói: “Bíp, 800m nữa rồi rẽ trái..”
Phàn Viễn nhấn chân ga, bàn tay anh khẽ run run, máu trên miệng vết thương đã thấm qua bông băng, nhưng anh lại không hề cảm thấy đau đớn, trong đầu anh chỉ có duy nhất một ý nghĩ, phải mau chóng đi gặp Lôi Tư Diệp, phải nhanh lên một chút.
Lý Anh Hà là nhân vật phản diện giai đoạn đầu của bộ truyện, trong một lần tranh giành vật tư đã giết hại đội viên của nam chính, cái tên này ngoài việc độc ác ra còn có lòng tham không đáy, lần này Hàn Lãng dẫn người tới, thứ nhất là để báo thù cho đồng đội, sau nữa là muốn tiêu diệt bọn chúng triệt để.
Trong nguyên tác nữ chính và Lôi Tư Diệp bị giam trong một kho hàng, ở đó có một con tang thi cấp năm, kiếp trước để giữ mạng mình, nữ chính đã đẩy Lôi Tư Diệp ra ngoài để câu giờ, nên mới có thể sống sót, còn kiếp này nữ chính vì muốn cướp lấy tinh hạch cấp năm, nên định một lần nữa lấy Lôi Tư Diệp ra làm vật thế mạng.
Chỉ cần Lôi Tư Diệp nghe lời anh không vào cùng một nhóm với Khương Manh, chắc chắn ả ta sẽ tìm một người khác chết thay, cho nên, có thể sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, chỉ là anh lo lắng quá nhiều rồi tự dọa mình mà thôi.
Anh phóng xe rất nhanh, đột nhiên ở khúc cua xuất hiện một chiếc xe lao ra, Phàn Viễn vội vàng đánh tay lái tránh đi, nhưng không may đụng phải lan can bên vệ đường, bản thân thì không bị thương gì, nhưng xe lại không khởi động được nữa, vốn là chiếc xe này bị bỏ hoang trong gara, nếu không đã chẳng dễ dàng lái đi như vậy, giờ xem ra hỏng luôn thật rồi.
Anh đang nghĩ xem nên lấy vật phẩm gì ra để sửa xe, cửa xe lại bị mở toang ra, anh bị người nọ kéo ra khỏi xe, Phàn Viễn trông thấy Phong Trạch mình mẩy thương tích, đây là lần đầu tiên anh thấy bộ dạng hắn chật vật như vậy, vô thức bật hỏi: “Ai có thể khiến anh bị thương như vậy, phải rồi, Lôi Tư Diệp đâu, anh có thấy anh ấy không?”
Phong Trạch không để ý tới câu hỏi của anh, hắn túm anh lên xe mình, giọng hối hả: “Em mau theo tôi đi, nếu không sẽ không kịp nữa đâu.”
“Gì mà không kịp nữa.. em không hiểu.. Em không muốn theo anh, em muốn tới căn cứ của Lý Anh Hà tìm Lôi Tư Diệp! Anh mau buông tay ra!”
Phong Trạch im lặng mặt không đổi sắc, nghiêm túc tống anh vào trong xe mình, giọng lạnh tanh: “Khương Viễn, nếu em không muốn tôi cũng chết trong tay Hàn Lãng, thì hãy nghe lời tôi nói đi.”
Phàn Viễn chợt thấy đầu óc rối bời, đợi xe lái đi được nửa ngày rồi, anh mới lắp bắp hỏi: “Sao anh lại nói là.. cũng?”
Phong Trạch im lặng một hồi, dừng xe trong một góc khuất, lấy trong túi một bao thuốc ra rồi ném cho Phàn Viễn.
Phàn Viễn ngơ ngác cầm lên nhìn, trên chiếc hộp giấy dính đầy máu đen, gần như không thể trông thấy dáng vẻ ban đầu của nó, chỉ là trên góc có viết một chữ “Viễn” nho nhỏ, do chính anh viết lên, cho nên chắc chắn không thể nhận lầm.
Lôi Tư Diệp từng nói, trên hộp này có chữ anh viết, cho nên dù hắn có chết cũng sẽ không vứt bỏ.
Vì sao giờ nó lại ở trong tay người khác chứ..
Phong Trạch đập mạnh vào thành cửa sổ, không còn dáng vẻ ranh mãnh thường thấy ngày thường, hắn nhớn nhác nói: “Hàn Lãng đúng là tên khốn! Trong kho có một tang thi cấp năm, thế mà nó lại cho tôi và lão Lôi đi vào, rõ ràng là muốn giết gọn hai đứa tôi! Uổng công tôi coi nó như bạn bè, một ngày nào đó tôi phải ép nó đền gấp bội!”
Chiếc hộp giấy màu trắng đã bị Phàn Viễn bóp không ra hình thù, anh như người mất hồn, ngoái đầu lại ngơ ngác hỏi: “Lôi Tư Diệp thì sao, không phải hai người đi cùng nhau sao, em biết rồi, có phải anh ấy bị thương nặng nên không thể trốn đi được không, chúng ta mau trở về cứu anh ấy mới được, Phong Trạch, anh lái xe quay lại đi!”
Phong Trạch yên lặng, giọng khàn khàn: “Lão Lôi nói, lão xin lỗi vì không thể thực hiện lời hứa với em, lão ấy hy vọng em có thể… sống tốt.”
Phàn Viễn bật cười, vẻ mặt như muốn nói anh đang đùa em sao, “Anh đang nói lung tung cái gì vậy, sao anh ấy có thể chết được, tang thi cấp năm là cái gì chứ, trên đời này không ai có thể giết được anh ấy, anh mau lái xe quay lại đi..”
Phong Trạch túm lấy bờ vai anh, cắn răng hỏi: “Rốt cuộc phải làm thế nào em mới chịu đối mặt với hiện thực? Chẳng lẽ em muốn nhìn thấy lão ấy bị tang thi cắn năm xẻ bảy mới chịu tin sao?! Lão ấy đã chết rồi, dù có mạnh tới đâu, cũng không thể chống chọi, không thể đánh lại được.”
Phàn Viễn trợn to mắt nhìn hắn, dường như không hiểu được ý trong lời hắn nói, Phong Trạch duỗi ngón tay dịu dàng giúp anh lau đi giọt nước bên khóe mắt, nhẹ nhàng ôm anh vào lòng mình, giọng khản đặc: “Thực ra em đã tin rồi đúng không, nếu không sao lại khóc chứ?”
Tại sao.. tại sao anh lại khóc chứ?
Hóa ra mở to mắt nhìn người yêu mình ra đi, lại là thứ cảm giác khó chịu tới như vậy, thế mà anh đã để Nhan Duệ chịu cảm giác đau đớn này không biết bao nhiêu lần rồi?
Hóa ra, anh vẫn luôn ích kỷ như thế…