Phàn Viễn nghĩ, ở trong một khu rừng trúc hoang vắng, thảo luận có hiểu chuyện hay không hiểu chuyện với một tên thần kinh đúng là không sáng suốt!!
Phong Trạch ôm oán niệm sâu nặng với anh như vậy, chẳng qua là vì trước đây nguyên chủ ghét bỏ hắn, mà giờ anh lại chẳng từ chối ai, cảm thấy lòng tự trọng bị chà đạp, nhưng sự thật không giống như hắn nghĩ, cho nên giải thích rõ ràng với hắn là được rồi… nhỉ?
Anh vội nặn ra vài giọt nước mắt, ánh mắt tủi thân đến cùng cực, nhưng vẫn còn giả bộ kiên cường, tức giận nói: “Em cứ tưởng anh là người hiểu em nhất, xem ra em nhầm rồi, nếu như em có thể chấp nhận bất cứ ai, thì trước đó đã chẳng phải từ chối anh hết lần này tới lần khác như vậy, em có chấp niệm trong tình cảm, trừ người mình thích ra, những kẻ khác đừng hòng mơ tưởng em sẽ trao thân.”
Phong Trạch giật mình, điều hấp dẫn nhất của Khương Viễn với hắn chính là tính tình kiêu ngạo, hắn đang định buông cần cổ nhỏ bé kia ra, nhưng lại liếc thấy những dấu hôn ửng hồng trên người anh, lửa giận lại một lần nữa bùng lên.
Hắn nghiền ngẫm cười nói: “Thế em thích Hàn Lãng hay Lôi Tư Diệp, hay là thích cả hai người luôn? Tối hôm qua chơi threesome hả? Hừ, liệu cơ thể damdang này của em có thỏa mãn được bọn họ không?”
Giọt nước rưng rưng trong hốc mắt anh cuối cùng cũng chảy xuống, gương mặt anh hiện rõ vẻ khó chịu, sau đó lấy mu bàn tay lau lau bờ môi anh đào của mình, mãi đến khi chỗ tụ máu trầy da vẫn chưa chịu dừng lại, Phong Trạch chau mày túm lấy tay anh muốn cản lại, Phàn Viễn vẫn còn vùng vằng muốn tiếp tục, mãi đến khi Phong Trạch ôm cứng anh vào lòng không thể động đậy, lúc này anh mới dừng lại.
Anh thở hổn hển, rầu rĩ nói: “Tối hôm qua Lôi Tư Diệp hôn em.”
Phong Trạch siết chặt vòng tay ôm, nhưng hắn không lên tiếng, giọng Phàn Viễn nức nở, từ từ cất tiếng nói: “Vốn tên ấy muốn làm tiếp, nhưng bị em cắn vào tay, em cắn rất mạnh, đến mức cả miệng toàn mùi máu, anh ta mới chịu dừng lại.”
Trong đôi mắt Phong Trạch bùng lên cơn lốc, sáng nay lúc đoàn của Hàn Lãng xuất phát, đúng là hắn thấy trên tay Lôi Tư Diệp có vết thương, vốn là hắn còn thắc mắc không biết ai có thể làm tổn thương tới gã ta, hóa ra lại là như vậy! Hắn vùi mặt vào cần cổ Phàn Viễn hít sâu một hơi, đợi đến khi mùi hương trên người cậu bé ngập tràn trong khoang mũi, hắn mới từ từ bình tĩnh lại.
Cậu bé của hắn không thay đổi, cậu bé ấy vẫn có chút phóng khoáng có chút cẩn thận, quật cường cao ngạo như một hoàng tử nhỏ, nhưng trong chuyện tình cảm lại thuần khiết không tì vết, không cho phép người khác vấy bẩn, cứ tưởng rằng mạt thế đã nhúng chàm cậu bé, hóa ra hắn đã trách lầm.
Phong Trạch ôm cậu bé đang lặng lẽ rơi lệ ngồi lên đùi mình, cẩn thận kiểm tra vết thương trên đầu gối cậu, ban nãy bị kéo lê, vết thương trở nên hết sức đáng sợ, hắn có chút chột dạ, Phàn Viễn chỉ nghiêng đầu nhìn về phía khác, giống như không để vết thương ấy vào trong lòng.
Cậu bé tùy hứng yếu ớt ấy, ở nơi hắn không thấy, dần trở nên kiên cường hơn.
Trông Phàn Viễn như vẫn còn đang giận dữ, nhưng thực ra đang nghĩ chừng nào thì xong việc, tuy rằng gỡ bỏ hết hiểu lầm, dường như đã phần nào trấn an được tên biến thái này, nhưng hắn lại càng thêm để tâm đến mình, nói không chừng sẽ nối lại tình xưa mất…
Phàn Viễn nghĩ mình nên rào đón trước, anh nghiêng mặt nghiêm túc nói với Phong Trạch: “Nhưng em vẫn không thích anh đâu.”
Quả nhiên, vừa nói xong mặt Phong Trạch đã đen xì lại, Phàn Viễn sợ đến mức cả người run lên, vội vàng bổ sung: “Đương nhiên, đương nhiên vẫn không ghét, so với Lôi Tư Diệp, em thấy anh vẫn tốt hơn, anh cũng không ép buộc gì em cả..” Cho nên anh giai à đừng xung động làm chuyện xấu hổ không thể vãn hồi nhé!
Phong Trạch bóp gương mặt nhỏ nhắn của anh, cười nói: “Tôi chưa ép buộc gì em sao? Xem ra em đã quên chuyện ngày ấy, lần đó em khóc thảm như vậy, còn nói sau này không muốn gặp lại tôi nữa, Tiểu Viễn, em còn nhớ mình đã cong như thế nào không?”
Phàn Viễn ngẩn người, ký ức hai năm trở lại đây của nguyên chủ rất mơ hồ, nhất là sau kỳ nghỉ hè năm mười lăm tuổi, tính cách đột nhiên thay đổi rất nhiều, chứng khiết phích cũng trở nên vô cùng nghiêm trọng, mà điều thay đổi nhất là, đột nhiên từ thích ngắm các em gái bưởi bự chuyển sang thích ngắm body mỹ nam, what the?! Chẳng lẽ là do Phong Trạch gây nghiệt?!!!
Phàn Viễn tức thiệt rồi, con nhà người ta mới mười lăm tuổi đầu, nhà ngươi lên cơn mất hết nhân tính rồi à?! Chẳng trách bị nguyên chủ căm thù cả đời! Nhà ngươi không xứng được tha thứ!!!
Phong Trạch không thấy anh trả lời cũng không tức giận, hắn cười cười ôm lấy eo anh, sau đó vuốt ve mấy cái, Phàn Viễn túm lấy tay hắn, thấp giọng nói: “Anh hại em như này còn chưa đủ thảm hay sao, giờ lại muốn làm cái gì?”
“Muốn cái gì?” Phong Trạch ghé vào tai anh phả ra hơi nóng, khẽ cười nhẹ: “Cũng không thể trách tôi được, tôi gay bẩm sinh, em lại rủ tôi xem phim heo, còn vuốt trụ trước mặt, lần đó tôi không làm tới bước cuối, là nghĩ em còn nhỏ, nếu không hai năm trước em đã hoàn toàn thuộc về tôi rồi, nhưng giờ vẫn chưa muộn.”
Lần này Phàn Viễn không nói nên lời, người ta nói ‘No zou no die’ cấm có sai, nguyên chủ tự đi tìm đường chết, giờ tui nói gì mới được đây?!
Lần này anh không còn lo lắng như trước nữa, ngoài mạnh trong yếu nói: “Khi đó em còn nhỏ, làm việc không suy nghĩ, anh lớn hơn em năm, sáu tuổi, đáng lẽ phải lý trí hơn em mới đúng chứ! Nhưng mấy cái này không quan trọng, đó đều đã là chuyện của quá khứ rồi, giờ là mạt thế, chúng ta cùng giúp đỡ nhau dựng xây gia viên hài hòa đi!”
Phong Trạch ôm mặt bật cười, tiếng cười trầm thấp khiến Phàn Viễn nghe mà nổi da gà, lại thấy hắn nói: “Tiểu Viễn, tôi nghĩ tôi không thể bỏ em được thì làm sao bây giờ?” Nói rồi hắn nắm lấy tay Phàn Viễn mà khẽ hôn một cái.
Phàn Viễn: “……..” Tui nghĩ tui rất muốn cầm cây búa gõ nát óc anh thì làm sao bây giờ?!
Phong Trạch bế anh đi về phía doanh địa, lúc về không gặp ai cả, bởi vì đại đa số mọi người đã ra ngoài đi tìm vật tư, chỉ có một số người năng lực chiến đấu thấp mới ở lại doanh địa, về phần Phong Trạch, hắn ở đây có lẽ là để bảo vệ mọi người, kết quả hắn lại làm ngơ nhiệm vụ, kéo anh vào trong rừng trúc bắt nạt!
Hết ngủ trên giường Hàn Lãng, Lôi Tư Diệp, giờ anh lại bị kéo tới giường của Phong Trạch, người nọ nghiêm túc bôi thuốc cho anh, đúng là hoàn toàn nhìn không ra, anh bị thương nghiêm trọng thế này là tại cái tên đểu cáng trước mặt này!
Phong Trạch ngước mắt lên, liền thấy đôi mắt trong veo lấp lánh kia đang chăm chú dõi theo mình, không khỏi nhướn mi hỏi: “Giờ em không sợ đau nữa à??”
Lúc này Phàn Viễn mới nhớ ra hắn lấy rượu sát trùng cho mình, vết thương sâu như vậy, đáng lẽ ra phải đau muốn chết mới phải, nhưng trước đó anh dùng đạo cụ ngăn ngừa đau đớn, cho nên chẳng có cảm giác gì, nếu không, sao dọc đường đi về có thể nói chuyện bình thường với cái tên đểu cáng trước mặt như vậy, phải đau đến không nói nên lời mới đúng chứ.
Thế nhưng hiển nhiên không thể nói thật ra được, anh chỉ có thể khe khẽ gật đầu, nghiêm túc nói: “Giờ em không sợ đau nữa.”
Phong Trạch lặng lẽ nhìn anh, đột nhiên cong môi cười: “Vậy rất tốt.”
Phàn Viễn: “…………….”
Sao đột nhiên thấy cúc hoa lành lạnh, đừng nói là cái tui đang nghĩ đấy nhé! QAQ
※※※
Thấy đã sắp đến trưa, ấy thế mà Phong Trạch vẫn không có ý định thả người, Phàn Viễn dần có chút bất an, bởi vì đã đến lúc nhóm người ra ngoài trở về, giờ anh rất muốn biết nữ chính và nam thứ đã phát triển tới đâu, xem mình còn có thể ngăn cơn sóng dữ không.
Hiển nhiên Phong Trạch nhận ra, cậu bé cứ cọ tới cọ lui trong lòng hắn, hắn làm gì có tâm tư đọc sách nữa chứ, đành phải gập sách lại, đẩy anh xuống mà hôn.
Phàn Viễn thấy vậy thì vội lấy tay che miệng, sống chết không chịu buông tay, Phong Trạch hỏi: “Lôi Tư Diệp có thể hôn em, mà sao tôi thì không?”
Phàn Viễn lắc đầu nguầy nguậy, “Lôi Tư Diệp là ngoài ý muốn, không thể ‘sao chép’ lại sự cố ngoài ý muốn được!”
Phong Trạch trầm mặt hỏi: “Em không thử, sao biết có phải ‘sao chép’ hay không?”
Phàn Viễn nói: “Dù sao cũng không được, giờ, giờ em vẫn còn chưa thích anh, anh không được ép buộc em!” Thấy sắc mặt Phong Trạch càng lúc càng khó coi, giọng anh mỗi lúc một nhỏ, “Em vẫn còn chưa trưởng thành, không thể yêu sớm..”
Phong Trạch: “………”
Hai người đang giằng co, đột nhiên rèm lều bị vén lên, người nào đó lo lắng nói: “Đội trưởng Phong, Tiểu Viễn có ở đây hay không…”
Lúc gã cục mịch đi vào, Phàn Viễn cảm động thiếu điều rơi nước mắt, có trời mới biết, tên Phong Trạch này nhìn đạo mạo nho nhã, nhưng thực ra khó nói đạo lý nhất, còn Lôi Tư Diệp tuy rằng lưu manh, nhưng ít ra không hở tý là muốn đánh muốn chém, dù tối qua có bị chiếm một chút tiện nghi, nhưng cũng là do anh occho tự tạo nghiệt, dù sao thì gã ta cũng dễ đối phó hơn là Phong Trạch.
Lôi Tư Diệp vừa vào đã thấy người mình đang lật tung thế giới lên tìm bị Phong Trạch đè xuống giường, cậu bé nghiêng mặt nước mắt lã chã nhìn gã, khỏi nói đang chịu bao nhiêu uất ức, Lôi Tư Diệp chỉ cảm thấy trái tim chua xót, liều mạng kiềm chế xung động muốn giết người, rảo bước tới túm lấy Phong Trạch.
Phong Trạch trở tay túm lấy vai Lôi Tư Diệp, không cho gã tới gần Phàn Viễn, lạnh lùng gằn hai chữ: “Cút đi.”
Trong mắt Lôi Tư Diệp toát lên sát khí không hề che giấu, “Nếu như mày không phải bạn của đội trưởng Hàn, thì giờ đã là người chết rồi.”
Phong Trạch khinh thường cười xùy một tiếng: “Mày có bản lĩnh lấy mạng tao sao?”
Lôi Tư Diệp nói: “Thế thử xem một chút.”
Phàn Viễn toát mồ hôi như mưa, hai người này một là dị năng giả hệ lôi cấp ba, người còn lại là dị năng giả hệ phong cấp ba, nếu như đánh nhau thì chưa đầy một phút cả doanh địa đã bị tan tành mất! Móa nó chẳng lẽ trên người anh mang hào quang “hại nước hại dân”?
Anh lăn mình bò dậy, cũng không màng tới chân trần mà xen vào giữa hai người, tách tay họ ra, suy sụp nói: “Thử cái gì mà thử, thử cái gì mà thử!! Hở ra là muốn chém muốn giết, hai người giết quách tôi đi cho rồi! Đỡ phải nhìn hai người làm loạn!”
Mặt hai người biến sắc, giọng Phàn Viễn hiển nhiên là đã phát điên, nếu đánh nhau thật thì cậu bé ấy sẽ giận mất.
Phong Trạch bình tĩnh thu tay về, cười nói: “Anh chỉ đùa tên ấy thôi, đồ ngốc.”
Lôi Tư Diệp cũng thu hồi chiêu thức, nhẹ nhàng vuốt tóc Phàn Viễn, bực mình nói: “Cậu không thích thì bọn anh sẽ không đánh nhau nữa.”
Phàn Viễn thở phào nhẹ nhõm, đang định dạy dỗ thêm mấy cau, đã bị Lôi Tư Diệp quắp ngang người lên, vẻ mặt người nọ làm như đương nhiên mà nói: “Dưới đất lạnh, đứng chân trần như vậy sẽ lạnh mất, để anh đưa cậu về.”
Đôi mắt Phong Trạch ánh lên tia nhìn sắc lẻm, vội vã nắm lấy chân Phàn Viễn, lạnh lùng nói: “Sợ em ấy bị cảm lạnh thì đặt xuống giường là được rồi, hai người cũng không có quan hệ thân thiết gì, ôm ôm ấp ấp trước mặt mọi người sẽ không hay.”
Hai người giằng co mãi chẳng xong, Phàn Viễn cũng rất xoắn não, anh không muốn bị Lôi Tư Diệp bế ra ngoài, mà cũng không muốn ở lại chỗ của Phong Trạch, không có phương án thứ ba cho anh chọn sao?
Đột nhiên bên ngoài lều vang lên tiếng bước chân lộn xộn, ngay sau đó rèm lều bị vén lên, Khương Manh đi đầu vào, nở nụ cười ác ý: “Đội trưởng Hàn, giờ anh đã chịu tin tôi chưa?”
Hàn Lãng đi theo sau, đến khi thấy rõ cảnh tượng trong lều thì không khỏi chau mày.
Khương Manh lại càng đắc ý: “Tôi đã nói với anh từ trước rồi, em trai tôi nó là gay, chuyện này Phong Trạch cũng biết, hai năm qua Khương Viễn cứ dùng dằng ám muội với anh ấy, tôi coi anh và Phong Trạch là bằng hữu, mà Khương Viễn lại ngoan hơn, nên không có ý định nói xấu sau lưng, nhưng giờ Khương Viễn lại muốn quyến rũ anh và anh Lôi, tôi thực sự không còn cách nào khác.”
Giọng ả oang oang, vừa dứt lời đã có vô số người ghé đầu vào nghị luận, nói cái gì mà biết ngay mà, còn chỉ trích Khương Viễn đê tiện không biết xấu hổ, Phàn Viễn cúi đầu im lặng trong lòng Lôi Tư Diệp, đây là ngày thứ ba anh chấp hành nhiệm vụ, nhưng kịch bản đã hoàn toàn ‘lòi rom’…
Nam chính, nữ chính, pháo hôi, boss, giờ chỉ thiếu mỗi nam thứ là đông đủ cả.
Chợt nghe thấy một giọng nói dịu dàng: “Tuy đây mới là lần đầu tiên tôi gặp Khương Viễn, nhưng Khương tiểu thư sẽ không vô duyên vô cớ bôi đen em ruột mình, đội trưởng Hàn, tôi nghĩ anh nên cẩn thận suy xét lời của Khương tiểu thư, anh như vậy sẽ làm hỏng bầu không khí trong đội.”
Ngay cả nhìn Phàn Viễn cũng chẳng buồn nhìn, đây chính là hy vọng cuối cùng của anh —— nam thứ đó sao?! Rồi, giờ anh bỏ cuộc rồi ==
Lôi Tư Diệp hờ hững lướt nhìn nữ chính và Thư Sách, ánh mắt lạnh tanh như nhìn người chết, Phong Trạch thì im lặng dõi nhìn, cũng không biết đang toan tính gì.
Chỉ nghe thấy Hàn Lãng lạnh lùng cất tiếng: “Anh Thư, anh không biết Tiểu Viễn, thì không có tư cách bình phẩm em ấy, em ấy là người như thế nào, trong lòng tôi tự biết rõ.”
Dứt lời hắn chuyển tầm mắt nhìn Khương Manh, gằn từng chữ rành rọt: “So với Tiểu Viễn, tôi càng nghi ngờ nhân phẩm của cô hơn, rốt cuộc cô đã để lạc mất Khương Viễn như nào, chắc không cần tôi phải nhắc lại đâu nhỉ?”
Gương mặt Khương Manh tái nhợt, ả không thể chấp nhận Hàn Lãng trách cứ mình vì Khương Viễn, chỉ cảm thấy máu nóng cuồn cuộn, đôi mắt toát lên vẻ giận dữ, “Hôm nay anh không tin tôi, sau này sẽ phải hối hận! Đến lúc đó đừng tới cầu xin tôi.”
Nói xong ả xoay người bỏ đi, Thư Sách vội vã đuổi theo, mà nét mặt Hàn Lãng từ đầu đến cuối không đổi, nói với mọi người vây xem: “Tất cả giải tán, sắp xếp lại vật tư, chiều nay sẽ xuất phát tới Đế Đô.”
Địa vị của Hàn Lãng trong lòng mọi người rất cao, hắn vừa lên tiếng, không ai dám xì xào bàn tán nữa, huống hồ giờ đang là mạt thế, vốn ít con gái, người ta thích chơi trò gay cũng chẳng ai quản được, mọi người lục tục rời đi.
Phàn Viễn đang sa sút tinh thần, thấy Hàn Lãng thì hai mắt sáng lên, giờ nam thứ đã bị nữ chính hớp hồn, chắc đã ghim anh rồi, mà hai cái tên trước mặt này lại ôm tâm tư không thuần khiết với anh, ôm đùi thì quá mạo hiểm, có khi ăn mình thì nguy, người bình thường duy nhất, cũng chỉ còn nam chính!
Hàn Lãng vừa bảo vệ mình trước mặt Khương Manh, hy vọng ấn tượng của hắn với mình cũng không tệ lắm, là đối tượng tốt nhất còn lại.
Anh đang nghĩ nên cầu cứu hắn sao cho phải, Hàn Lãng đã chạy tới trước mặt anh, dịu dàng an ủi: “Không sao, dừng buồn vì cô ta nữa, sau này anh sẽ bảo vệ em, sẽ không để ai làm tổn thương em cả.”
Phàn Viễn: “………….”
Ừ thì cảm động thật đấy, nhưng sao cứ thấy sai sai kì kì?!
“Bíp, độ hảo cảm của nam chính đã đạt 80 điểm.”
“Hự hự.”