Triệu Vũ Hạo vẫn luôn cho rằng mình là một thiên tài, cả IQ và EQ đều cao ngất ngưởng, loại chuyện không phân biệt được rõ nam với nữ tuyệt đối không thể xảy ra trong cuộc đời mình.
Chiều hôm đó, anh gặp một cô bé xinh xắn, cô bé đang đứng run lên trong cơn gió lạnh (vì tức giận), đối mặt với đám thiêu niên côn đồ đang bắt nạt, tuy cô bé sợ hãi nhưng vẫn cố gắng đấu lý, không muốn chịu khuất phục (không hề), ánh mắt vô tội của cô bé tựa làn suối trong, bờ mi run rẩy khiến người ta xót thương, đôi môi khẽ mím hồng tựa sắc đào tháng ba (….)……..
Triệu Vũ Hạo cảm thấy nhịp tim mình gia tốc một cách bất thường, cả thế giới như được nhìn qua lăng kính màu hồng, anh thầm nghĩ có lẽ đây là tiếng sét ái tình trong truyền thuyết.
Thế nhưng, người con gái đầu tiên khiến anh cảm thấy rung động này, lại nở nụ cười ngọt ngào, nũng nịu gọi Cố Kỳ bằng hai tiếng “anh trai”.
Thế là mối tình đầu đẹp đẽ này, còn chưa thật sự bắt đầu, cứ như vậy bị bóp chết từ trong trứng nước.
Anh đờ đẫn quay sang nhìn Cố Viễn, lại xoay người nhìn Cố Kỳ, giọng nói run rẩy mà ngay cả anh cũng không cảm nhận được.
“Cố Kỳ, đây là… em trai cậu?”
Cố Kỳ nhếch môi, nụ cười mang theo tà ý: “Không phải em trai, chẳng lẽ là em gái?”
“………..”
Hắn vẫy tay với Cố Viễn, trong mắt lộ rõ sự cưng chiều: “Tiểu Viễn, qua đây.”
Cố Viễn vâng một tiếng, lúc lắc cái mông chạy tới bên người Cố Kỳ, trông thấy Triệu Vũ Hạo đang sững sờ nhìn mặt mình, như muốn nhìn thấu mình từ trong ra ngoài. Khóe miệng Cố Viễn giần giật, thiếu chút nữa không giữ nổi vẻ ngoài nhu thuận, chỉ muốn tát bốp một cái vào mặt anh ta mà gào lên: “Nhìn cái quái gì mà nhìn, ông đây là giai! Là giai đấy!”
Thế nhưng anh không có can đảm làm như vậy, có dám cũng chỉ dám nghĩ trong lòng. Anh không nhịn được mà tránh khỏi tầm mắt của anh ta, nói với Cố Kỳ: “Anh, ban nãy có mấy tên du côn lớp F tới trấn lột, là anh Triệu đây đã giúp em.”
Cố Kỳ nhìn Triệu Vũ Hạo đầy sâu xa, cười nhạt mà nói: “Không sao, anh Triệu đây là bạn của anh, giúp chút chuyện này là điều nên làm mà. Phải không, Vũ Hạo?”
Đến lúc này Triệu Vũ Hạo mới khôi phục tinh thần, anh ta chật vật nặn ra một nụ cười, nói với Cố Viễn: “Đương nhiên rồi. Xin lỗi Tiểu Viễn, mắt mũi anh không tốt, chúng ta làm quen lại lần nữa đi, anh là bạn cùng câu lạc bộ bóng rổ với anh trai em, sắp tới còn là bạn học của cậu ấy nữa, em gọi anh là anh Vũ Hạo là được rồi.”
Nói đoạn anh vươn tay phải về phía Cố Viễn, đây là ý muốn bắt tay giảng hòa.
Phàn Viễn cảm thấy anh ta nói rất có lý, biết sửa sai phục thiện là tốt rồi, anh cũng không phải dạng người nhỏ nhen không chịu tha thứ cho sai lầm của người khác, người ta đường đường là nam thứ đã xuống nước nói xin lỗi rồi, nam thứ gay như anh còn không xuống theo đi.
Anh cởi găng tay ra, bắt lại tay nam thứ, khẽ cười nói: “Không sao ạ, sau này mong được anh chỉ giáo nhiều hơn, anh Vũ Hạo.”
Lúc hai người bắt tay, màn sương mù mịt trong mắt Triệu Vũ Hạo tản đi, anh ta nở nụ cười rạng rỡ, lại khôi phục hình tượng công tử ưu nhã tự tin ấm áp, dịu dàng nói: “Sau này mong được giúp đỡ, Tiểu Viễn.”
Cố Kỳ chau mày lại, kéo bàn tay nõn nà của Cố Viễn ra, tốt bụng giúp em trai đeo găng tay, động tác hết sức dịu dàng là vậy, nhưng giọng nói lại mang theo băng giá: “Tôi phải đưa Tiểu Viễn về đã, ngày kia khai giảng gặp lại sau.”
Triệu Vũ Hạo từ từ nắm chặt tay, giữ lại cảm xúc mềm mại ấm áp ban nãy, nụ cười trên mặt vẫn không đổi: “Khai giảng gặp sau. Tiểu Viễn, hẹn gặp lại.”
Cố Viễn hoàn toàn không hiểu màn ‘giao chiến’ giữa hai người họ, ngớ người nói một câu: “Ừa, hẹn gặp lại.”
Sau đó anh bị anh trai mình kéo lên xe.
Dọc đường về, Phàn Viễn cảm thấy rõ ràng tâm tình nam chính đại nhân không tốt, nhưng anh lại không thể nghĩ ra được nguyên nhân, theo lý thuyết, nam chính và nam thứ mâu thuẫn với nhau phần lớn là vì nữ chính, giờ nữ chính còn chưa xuất hiện, hẳn hai người họ phải trong giai đoạn anh em thân thiết mới đúng, sao lại đối đầu gay gắt như vầy chứ?
Tiểu Ngũ xoắn lòng nghe chủ nhân phân tích, cuối cùng vẫn quyết định lặng lẽ nuốt chuyện độ hảo cảm của nam chính với nam thứ dành cho anh cao một cách bất bình thường xuống. Ở thế giới trước, nam chính Cao Dục cũng xảy ra tình huống như vậy, sau đó nữ chính xuất hiện, tất cả đều bình thường trở lại, có lẽ thế giới này… cũng như vậy… đi.
Đúng là Cố Kỳ đang rất bực mình, tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân kinh điển như vậy bị người ta đoạt mất, có đổi lại là ai thì cũng sẽ khó chịu thôi, huống hồ tên kia còn dùng bàn tay dơ bẩn nắm lấy bàn tay nõn nà của em trai mình, quả đúng là không thể nhịn được nữa. Người bạn từng chung chí hướng với hắn lại dám ôm suy nghĩ dung tục như vậy với Tiểu Viễn, loại ngụy quân tử như vậy hắn phải tuyệt giao! Không chặt đứt bàn tay kia đã là nhân từ lắm rồi!
Conthuyềntìnhbạnnóilậtlà_lật#
Emtrailàcủatuingườikhácchỉđượcđứngbên_nhìn#
phảiluônluôncanhchừngemtraingâythơthuầnkhiếtđángyêumớicóthểyên_tâm#
Cố Kỳ liếc nhìn Cố Viễn đang ngồi bên trái, khẽ ho nhẹ một tiếng, đột nhiên hỏi: “Tiểu Viễn, em có muốn chuyển tới Thánh Đế học cùng anh không?”
Phàn Viễn (Mặt đần thối): “Hở?????”
Cố Kỳ giấu đi tia sáng rỡ trong đôi mắt, thờ ơ nói: “Hôm nay em bị mấy tên du côn ở Tụng Chân gây sự, cái đám đó rất phiền phức, sau này nếu ở một mình sẽ không tránh được bị bọn nó bắt nạt, anh không ở Tụng Chân nên không thể bảo vệ em. Hơn nữa không phải Tiểu Viễn vẫn muốn được ở cùng anh sao, chuyển tới Thánh Đế là có thể ngày nào cũng ở bên anh, chẳng lẽ vậy không tốt sao?”
Nam chính nói bừa mấy câu giống như ném bom vào trong nước, Phàn Viễn bị nổ trở tay không kịp, chỉ nghe thấy “Bùm” một tiếng, sau đó anh chẳng nghe thấy gì nữa.
“Tiểu Ngũ, cứu anh!! Thuộc tính si tình không thể bị phá vỡ được, anh phải ngăn cản nam chính phá nội dung tiểu thuyết thế nào đây?! QAQ!!”
“Bíp… bíp… chủ nhân mạnh mẽ lên!”
“Anh biết sai rồi, đáng lẽ ra anh không nên đi xem phim gì đó! Không đi xem thì đã không gặp phải chuyện như vậy, tốt nhất mấy tên du côn lớp F kia đừng để anh gặp lại, nếu không anh đây sẽ táng chết bọn chúng! Táng đến khi nào không thể táng nữa mới thôi!”
“Bíp, xin chủ nhân bình tĩnh lại, nam chính đang đợi anh trả lời kìa.”
“………………”
Phàn Viễn lặng lẽ nuốt máu sắp ói ra xuống, đôi mắt nhỏ bé ngượng ngùng e thẹn len lén liếc nhìn nam chính, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, qua nửa phút, vẻ mặt mất mát mà nói: “Nếu có thể được như vậy thì hay biết chừng nào, nhưng mà đêm qua em đã cẩn thận suy nghĩ, từ nhỏ tới giờ đều là bố mẹ và anh bảo vệ em, dường như xa rời vòng tay mọi người, em không thể sống nổi, như vậy có phải em quá kém cỏi hay không, có phải em nên học cách trưởng thành, chứ không phải co đầu rụt cổ núp trong cánh chim của mọi người không, có lẽ rời khỏi anh với em mà nói, sẽ là một lựa chọn tốt hơn, dù sao thì anh cũng có cuộc sống của mình, em không thể tiếp tục ích kỷ làm gánh nặng cho anh.”
Nói rồi Phàn Viễn lặng lẽ thở dài, nói như vậy chắc không hỏng thiết lập nhân vật đâu nhỉ, anh có thể từ chối lời đề nghị của nam chính rành rọt như vậy, đúng là phải tán thưởng sự thông minh của mình.
Đột nhiên xe tấp vào ven đường, Cố Kỳ nhìn về phía trước, lúc này mặt trời đang lặn dần, ráng mây đỏ nhuộm hồng sắc trời.
“Tiểu Viễn, em không phải gánh nặng của anh, trước đây không, bây giờ không, tương lai cũng sẽ không phải.”
Phàn Viễn cúi thấp đầu, che đi sự bất đắc dĩ trong ánh mắt, nếu anh là Cố Viễn, anh có thể an an ổn ổn làm một người em trai ngoan, vĩnh viễn không trở thành gánh nặng cho Cố Kỳ. Tiếc là anh không phải, anh chỉ là một diễn viên đóng theo kịch bản, không bao lâu nữa, anh sẽ trở nên ngang ngạnh, còn sẽ không từ thủ đoạn để làm tổn thương Khâu Mễ Mễ, gây khó xử cho Cố Kỳ, trở thành gánh nặng của hắn.
Đến khi đó, liệu Cố Kỳ có cảm thấy hối mà không kịp vì hôm nay mình đã nhìn lầm người không.
“Tiểu Ngũ, em nghĩ xem nếu đổi lại là Cố Viễn, nghe được người anh trai mà mình yêu nhất hứa hẹn như vậy, trong lòng cậu ấy sẽ cảm thấy thế nào.”
“Bíp, Tiểu Ngũ nghĩ, nhất định nguyên chủ sẽ hết sức vui vẻ.”
Phàn Viễn lắc đầu, có chút tiếc nuối nói: “Bởi vậy mới nói, con người và hệ thống khác nhau, dù cùng nhau trải qua nhiều thế giới như vậy, nhưng em chỉ cho rằng mỗi thế giới là một nhiệm vụ, còn với anh mỗi thế giới là một lần xoắn xuýt khó chịu, bởi vì em không thể đồng cảm với con người, còn anh lại không thể chỉ máy móc làm cho xong chuyện, mà sẽ có cảm tình, đây là tâm lý đồng cảm của con người.”
Giọng nói máy móc của Tiểu Ngũ phát ra lời kháng nghị: “Bíp, tuy rằng Tiểu Ngũ không hiểu tâm tình phức tạp của con người, nhưng dựa theo phân tích, con người đều thích được quý trọng, huống hồ nguyên chủ yêu nam chính, nhất định sẽ cảm thấy vui vẻ.”
“Em nói đúng, nhất định nguyên chủ sẽ thấy vui, nhưng đồng thời cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Bởi vì cậu ta nảy sinh tình cảm cấm kị với anh trai mình, vì thứ tình cảm này, được anh trai coi trọng, tuy rằng cậu ấy rất vui vẻ, nhưng lại còn sợ đến khi bí mật này bị lộ ra, liệu cậu ấy có bị mất tất cả không, đến khi đó, cậu ấy nên làm gì bây giờ. Cảm giác lo được mất về tương lai sẽ bao trùm lấy sự vui mừng.”
“Bíp, tình cảm của con người quá phức tạp, đến vui cũng không thể vui một cách thuần túy, Tiểu Ngũ cảm thấy thật phiền phức.”
Phàn Viễn nhếch môi, có thể không phiền phức được sao, nhưng đâu có cách nào chứ. Anh quay mặt nhìn về phía Cố Kỳ, Cố Kỳ đang nghiêm túc nhìn anh, dường như đang thỉnh cầu anh hãy tin tưởng hắn.
Phàn Viễn chớp chớp mắt, che giấu tình cảm mơ hồ trong đôi mắt, anh khẽ cắn môi dưới, nghiêm túc nói từng câu từng từ: “Em tin anh, anh nói gì em cũng sẽ tin anh. Nhưng, anh đừng quá tin Tiểu Viễn, bởi vì những gì anh thấy, không phải toàn bộ con người em, có lẽ một ngày nào đó, em sẽ khiến anh phải thất vọng…”
Lúc này mặt trời hoàn toàn lặn xuống, ráng chiều đỏ đậm như máu, những áng mây giăng đầy khắp bầu trời nhuốm sắc vàng, đây là sự cuồng hoan cuối cùng của chạng vạng, chói lọi, mà cũng lại tàn nhẫn.
Lúc này giọng nói trầm thấp từ tính của Cố Kỳ khe khẽ vang lên, giống như chiếc máy phát nhạc đĩa than cũ kỹ xoay vòng, gõ từng nhịp từng nhịp vào lòng Phàn Viễn.
“Không sao, khiến anh phải thất vọng cũng không sao, chỉ cần là em, anh sẽ… mãi yêu em.”