Tu chân giả, ngộ đạo tu hành, kiếm tìm chân ngã, bỏ cái giả, giữ cái thực, là “Tu chân”.
Đại lục Minh Lan linh khí dồi dào, tu chân giả và ma tu cùng tồn tại ở nơi đây, trong đó có hai thế lực Thượng Tam Tông và Ma Tông lớn mạnh, hai bên đối địch lẫn nhau đã hơn một ngàn năm qua, đến nay vẫn bất phân thắng bại.
Thượng Tam Tông chia ra làm Huyền Thiên Tông, Phá Vân Tông, Quan Lan Tông, trong đó Huyền Thiên Tông dẫn đầu, tất cả đều là nhờ khai sơn lão tổ của Huyền Thiên Tông — Huyền Thiên Chân Nhân.
Tương truyền hơn ngàn năm trước ma tu hoành hoành, tu chân giả chịu đủ mọi ức hiếp, nhưng bởi vì khoảng cách tu vi quá xa, nên vẫn phải ẩn nhẫn nhượng bộ. Sau đó giới tu chân xuất hiện một thiên tài ngàn năm có một, ấy là Lâm Huyền Thiên.
Người nọ thể chất tu luyện rất tốt, có linh căn băng biến dị vô cùng hiếm thấy, số kiếp lại càng nghịch thiên, trong lúc vô tình tìm được vật quý báu — cực phẩm tiên khí – tiêu ngọc bích, mười bảy tuổi trúc cơ, ba mươi tuổi kết đan, chưa đầy năm mươi đã kết anh, chưa tới trăm tuổi đã đột phá hậu kỳ phân thần, lên cảnh giới hợp giai.
Một tay ông sáng lập Huyền Thiên Tông, bồi dưỡng mấy trăm đệ tử ưu tú, chỉ dẫn các tu chân giả chống đỡ Ma Tông, được rất nhiều người trong giới tu chân ủng hộ. Sau đó trời giáng minh hỏa xuống, Lâm Huyền Thiên lấy tu vi thân mình ra làm mai giới, ngưng kết huyền băng chống đỡ thiên hỏa, cứu giúp mấy trăm đệ tử Huyền Thiên Tông, còn bản thân vì hao hết tu vi mà mất mạng.
Một đời thiên tài cứ như vậy mà ngã xuống, thực đáng buồn đáng tiếc, khiến người ta nghe mà phải nắm cổ tay tiếc nuối. (Nắm cổ tay là động tác lễ tiết biểu thị sự tiếc nuối của cổ nhân)
Tuy ông đã đi, nhưng đại lục Minh Lan đời đời ghi nhớ công ơn ông, thậm chí ngay cả những ma tu cũng kính nể ông tự đáy lòng. Bởi vì địa vị của Huyền Thiên Tông trong giới tu chân rất cao, nên trở thành nơi mà các tu chân giả đổ xô tới, thậm chí còn có tin đồn, núi Vọng U của Huyền Thiên Tông là nơi linh khí tập trung dồi dào, dù cho có làm đệ tử ngoại môn của Huyền Thiên Tông, cũng tốt hơn những đệ tử chính thống của các môn phái khác.
Tông môn lợi hại như vậy, đương nhiên yêu cầu thu nạp đệ tử cũng rất cao, những kẻ đầu đường xó chợ có nghĩ thôi cũng chẳng dám nghĩ, càng không nói dám lỗ mãn ngay trước cửa Huyền Thiên Tông. Nhưng mà hành vi khó lòng tưởng tượng kia, lại xảy ra thật.
Trên oánh bách nguyệt thạch có khắc ba chữ “Huyền Thiên Tông” phát ra linh quang trắng, thi thoảng lại nghe thấy tiếng chim tước tiên hạc hót đến là êm tai, hoa cỏ bốn mùa đồng thời nở rộ ở cái độ đẹp nhất, đủ cây ăn quả xum xuê trái, nơi thần thánh vốn nên trang nghiêm, phong cảnh đẹp đẽ tuyệt trần, nhưng bởi có một đứa trẻ hành khất y phục rách rưới quỳ trước cổng nên khung cảnh đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Đứa trẻ kia đã không nghỉ không ngủ, không ăn không uống, quỳ tròn ba ngày rồi.
Một tu sĩ bận bạch y lam bào trẻ tuổi rảo bước ra sơn môn, giọng mất kiên nhẫn: “Tiểu huynh đệ này, Huyền Thiên Tông có quy tắc thu nạp đệ tử, phải tuyển chọn kỹ càng, thông qua bài thử thách của môn phái mới có thể gia nhập, dù ngươi có quỳ chết ở đây, cũng không thể chấp nhận ngươi vào.”
Đôi môi đứa trẻ khô nứt, giọng nói bởi vì đã lâu không được ăn uống gì mà khàn khàn khô khốc như có thể xé rách trang giấy, thế nhưng ánh mắt hết sức quật cường, “Đạo trưởng, dù thử thách thế nào ta cũng có thể qua, xin hãy cho ta một cơ hội.”
Tu sĩ kia có vẻ thương hại mà lắc đầu, “Không phải ta không cho ngươi cơ hội, mà quy tắc của tông môn, năm năm mới có một kỳ tuyển chọn, lần tuyển chọn trước đó là năm ngoái rồi, theo quy tắc thì còn bốn năm nữa, hay là bốn năm sau ngươi quay lại đi?”
Đứa trẻ kia nói: “Giờ ta đã mười tuổi rồi, tuổi này tu luyện thuật pháp đã là muộn rồi, sao có thể đợi bốn năm nữa, đạo trưởng, cầu xin người châm chước một lần có được không.”
Tu sĩ bận bạch y lam bào bất đắc dĩ phất tay áo rời đi, lẩm bẩm thở dài: “Đúng là đứa trẻ quật cường, nếu là môn phái khác, với sự kiên quyết này, muốn đi vào không phải chuyện khó, tiếc rằng đây là Huyền Thiên Tông, đâu có dễ như vậy…”
Lạc Hà phong, điện Vô Tuyết.
Ngay chính giữa đại điện có một thủy cầu lơ lửng trên không trung, trong đó phản chiếu hình ảnh bên ngoài tông môn, gương mặt đứa trẻ từ từ được phóng to lên.
Trên chiếc trường kỷ được chạm trổ từ bạch ngọc thuần sắc trắng, có một nam tử xõa tóc lười biếng nằm, y bận ngoại bào gấm hoa trắng, trong lòng ôm một con linh hồ trắng, ngón tay thon dài không tì vết nhẹ nhàng xoa xoa đầu linh hồ, miệng lẩm bẩm: “Ngươi xem hài tử kia, có phải rất giống sư huynh khi còn bé không?”
Linh hồ “ô” một tiếng, không trả lời, ngón tay y dừng lại một chút, đột nhiên cười giễu: “Đúng rồi, còn ai nhớ tới huynh ấy chứ, đã một ngàn năm trôi qua rồi. Người đời ai cũng biết Huyền Thiên Tông, biết Huyền Thiên Chân Nhân xả thân vì nghĩa, có ai nhớ tên huynh ấy là Lâm Huyền Thiên đâu, vốn chẳng ai nhớ cả…”
Đột nhiên y đẩy con linh hồ trước ngực mình ra, đứng lên đi về phía cổng lớn, trong nháy mắt biến mất khỏi đại điện.
Mà một giây sau, trước sơn môn Huyền Thiên Tông, xuất hiện một nam tử như tiên giáng trần, mái tóc y dài như suối, đen như mực, đôi mắt trong như lưu ly mang theo ý cười nhàn nhạt, bạch y đẹp hơn tuyết, dung mạo cao chẳng thể với.
Các đệ tử đứng bên ngoài cổng nhìn trân trân không nói nên lời, không biết nên phản ứng thế nào, không rõ ai reo lên: “Đó là phong chủ của Lạc Hà phong, Lạc Hà Chân Nhân!”
Lúc này mọi người mới kịp phản ứng, đó là một vị phong chủ thần bí bậc nhất trong tông môn, nghe đồn y là kỳ tài tu chân đương thời, tu vi cao không lường, ngay cả tông chủ cũng không dám làm càn trước mặt y, thế nhưng y rất kín tiếng, cũng không thu nạp đệ tử, mọi người trong tông rất hiếm có cơ hội được diện kiến y.
Tương tuyền phong chủ Lạc Hà phong mĩ lệ tuyệt trần, là người đẹp nhất thế gian, nay được diện kiến mới biết lời đồn không ngoa.
Chỉ thấy Lạc Hà Chân Nhân lặng lẽ đứng trước sơn môn, chăm chú nhìn đứa bé hành khất kia, khóe môi mang theo ý cười nhàn nhạt, trong đôi mắt mang theo tư niệm mơ hồ, dường như đang nhớ lại điều gì đó.
Mà trên thực tế, nội tâm Lạc Hà Chân Nhân lúc này rất xoắn xuýt.
“Tiểu Ngũ, em nói xem đó có phải Nhan Duệ không?”
“Bíp, hệ thống không kiểm tra được, Tiểu Ngũ không thể trả lời câu hỏi của chủ nhân. Nhưng nếu là Nhan Duệ, với biểu hiện của chủ nhân ở thế giới trước, lần này sẽ thê thảm lắm cho coi.”
Nghe hệ thống nhắc tới thế giới trước, Phàn Viễn sợ đến mức chân mềm nhũn muốn ngã sụp xuống, cũng may mà anh chịu được, cố duy trì hình tượng thần thánh thanh cao. Nhưng Tiểu Ngũ đã nói đúng một vấn đề, nếu là tên kia thật, chắc chắn lần này hắn sẽ không dễ dàng tha cho mình, rốt cuộc nên làm gì bây giờ đây?
“Bíp, dù có phải Nhan Duệ không, chủ nhân vẫn phải tiến hành kịch bản, thật ra không cần phải phiền não như vậy.”
Phàn Viễn nghiêm túc phản bác nó: “Không, nếu như là Nhan Duệ, anh sẽ bắt hắn đợi thêm mấy tiếng nữa, dù sao thì sau này cũng bị hắn cho ăn hành, không bằng giờ chiếm lợi tức trước.”
“……….” Không làm cũng có chết đâu.
Phàn Viễn đang mải nghĩ xem có nên về địa bàn của mình quan sát tình hình rồi hành động hay không, lại thấy đột nhiên đứa trẻ hành khất kia ngẩng đầu lên nhìn về phía mình, trong ánh mắt hiện lên vẻ mịt mờ, sau đó nhẹ nhàng cụp mi mắt, cả người đổ về bên cạnh.
Phàn Viễn giật mình, cơ thể đã phản ứng trước, ôm đứa trẻ gầy yếu kia vào lòng mình.
“Nhẹ quá.”
Đây là cảm giác đầu tiên của anh. Mười tuổi thật sao? Sao nhẹ như đứa trẻ mới bảy tám tuổi vậy, người cũng không cao, cả người không có chút thịt nào, gầy trơ xương ra.
Phàn Viễn thay đổi tư thế, để đứa trẻ kia có thể nằm thoải mái hơn trong lòng mình, sau đó đọc một khẩu quyết, nháy mắt đã biến mất khỏi sơn môn.
Mà đám đệ tử bên ngoài lại nháo nhào hết cả lên.
“Lạc Hà Chân Nhân đưa đứa trẻ hành khất kia đi, chẳng lẽ là muốn nạp đệ tử?”
“Sao có thể? Lạc Hà Chân Nhân không thu nạp đệ tử, có lẽ là thương hại nên đưa về chữa trị mà thôi, người đẹp như vậy ắt hẳn lòng cũng như bồ tát.”
“Có lẽ vậy, nếu Lạc Hà Chân Nhân muốn thu nạp đệ tử, chắc chắn phải chọn người nào xuất sắc nhất chứ, sao lại đi chọn một đứa ăn mày?”
“Có lý, có lý…”
…
Phàn Viễn đưa đứa trẻ về điện Vô Tuyết, đặt lên giường mình, búng một pháp quyết để tẩy sạch người đứa trẻ, xoay người nhìn về phía linh hồ đang tò mò nhìn, nhạt giọng lên tiếng: “Đi chuẩn bị mấy bộ xiêm y cho trẻ con, tầm tám chín tuổi.”
Linh hồ hóa thành người, là một nữ tử thanh tú mặc bích sam, nàng trợn tròn mắt hỏi: “Chủ nhân thực sự muốn thu nạp đứa trẻ này sao? Trên đời nhiều người giống người như vậy, chủ nhân làm như vậy có phải quá cảm tính rồi không.”
Phàn Viễn đứng chắp tay, đôi mắt vẫn không rời khỏi gương mặt đứa trẻ kia, thấp giọng nói: “Nhưng ta lại chỉ gặp nó.”
Nàng cười: “Xem ra đứa trẻ này thật có phúc lớn.”
Dứt lời nàng nhún người hành lễ, xoay người ra ngoài chuẩn bị quần áo.
Phàn Viễn thở dài, lấy từ trữ vật giới ra một lọ phục nguyên đan, đổ một viên ra đưa vào miệng đứa trẻ. Thấy sắc mặt đứa trẻ chuyển tốt hơn, lúc này thần sắc mới hồi phục như bình thường.
Anh nhìn chòng chọc gương mặt đứa trẻ kia đến xuất thần, miệng thì thào tự hỏi: “Ngươi là hắn sao…”
Đây là lời thoại của nguyên chủ, cũng chính là câu hỏi trong lòng Phàn Viễn muốn hỏi, kiểm tra tổng hợp là một sự kiện quan trọng, huống hồ anh còn chọn nhiệm vụ thượng tầng, nhân vật trong thế giới này không thể tùy tiện chiếm lấy, lần này Nhan Duệ có thể theo tới không? Nếu không thì tốt rồi, anh cũng có thể bình tĩnh lại, có một số việc anh cần thời gian để suy nghĩ kỹ càng mới được.
Sau khi đứa trẻ kia ăn cực phẩm đan dược, từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy một nhân vật như thần tiên nên nhìn chòng chọc, thiếu chút nữa ngỡ rằng mình vẫn còn đang nằm mơ.
“Xin hỏi..”
Phàn Viễn hoàn hồn lại, thấy ánh mắt khó hiểu của đứa trẻ kia, anh cong môi lên: “Đây là điện Vô Tuyết trên Lạc Hà phong, ta là Lạc Hà Chân Nhân, chủ nhân của nơi này. Ngươi muốn vào Huyền Thiên Tông, vì sao vậy?”
Đứa trẻ nghe anh nói mình là chân nhân gì đó, lại hỏi mình, vội vã bò xuống giường dập đầu quỳ xuống đất hai cái, nói: “Tiểu tử tên là Hứa Mạc Nhiên, chỉ là con nhà bình thường, vì bảo vật tổ tiên tu hành truyền lại bị sát nhân ma tu đoạt đi, tiểu tử được phụ mẫu bảo vệ nên mới tránh được một kiếp. Tiểu tử một lòng muốn báo thù cho phụ mẫu, nhưng không đánh lại ma tu, nghe người ta nói Huyền Thiên Tông là thánh địa của giới tu chân, nên muốn tới đây bái làm môn hạ của Huyền Thiên Tông. Xin chân nhân hãy thu nhận tiểu tử làm đồ đệ.”
Dứt lời cậu ta cúi đầu dập mạnh một cái, Phàn Viễn nghe thấy tiếng, có chút khó tin mà chau mày, đứa trẻ này đọc lời thoại kịch bản không sai chữ nào, chẳng lẽ không phải Nhan Duệ thật?
Anh đỡ Hứa Mạc Nhiên dậy, đầu ngón tay nhẹ nhàng phất qua trán cậu bé, vết sưng đỏ ban nãy lập tức biến mất. Đứa trẻ ngạc nhiên trợn to mắt nhìn, ngón tay sờ lên chỗ kia, vui vẻ nói: “Thế mà lại không đau!”
Phàn Viễn bị phản ứng dễ thương của đứa trẻ chọc cười, anh nhẹ giọng nói: “Cái dập đầu ban nãy kia coi như bái sư, sau này ta làm sư tôn của con, ta sẽ dạy pháp thuật cho con, để con tự tay lấy mạng kẻ thù của mình.”
Đôi mắt Hứa Mạc Nhiên lập tức đỏ như thỏ: “Sư tôn… đa tạ sư tôn…”
Phàn Viễn thấy đứa trẻ này chỉ vì một câu nói của mình mà vành mắt rưng rưng nước, trong lòng càng thấy khó tin, Nhan Duệ sẽ làm loại chuyện mất mặt như thế sao, không được, anh phải thử thêm mới được.
Nét mặt anh càng thêm dịu dàng nói: “Đồ nhi, trên người con nhiều vết thương lắm, thuật của sư tôn khó có thể trị khỏi hết, không bằng đi ngâm mình trong Dao Trì nửa canh giờ, vi sư dẫn con đi thanh tẩy được không.”
Hứa Mạc Nhiên ngẩn người hỏi: “Sư tôn muốn dẫn Mạc Nhiên đi tắm sao?”
Phàn Viễn khẽ gật đầu một cái, lặng lẽ nhìn xem Hứa Mạc Nhiên sẽ phản ứng thế nào, nếu như là cái tên biến thái Nhan Duệ kia, nhất định sẽ sướng điên lên không kiềm chế được, dù có bớt phóng túng hơn, thì hai mắt cũng phát sáng lấp lánh.
Chỉ thấy Hứa tiểu bạch thỏ sửng sốt mấy giây, sau đó… đột nhiên đỏ mặt.
Không nhầm đâu, là đỏ mặt đấy, gương mặt nhỏ nhắn hồng hồng moe muốn chết!!
Cậu bé nắm lấy góc áo rách của mình, xấu hổ nói: “Thực không dám giấu giếm, từ bảy tuổi Mạc Nhiên đã tự tắm rồi, không ngờ lại có ngày, được sư tôn tắm rửa cho Mạc Nhiên, thực sự, thực sự có chút thụ sủng nhược kinh….”
Phàn Viễn kiềm chế xung động muốn thổ huyết, bình tĩnh cắt ngang lời cậu ta: “Nếu tự tắm được, vậy tự tắm đi.”
Hứa Mạc Nhiên: “(⊙v⊙)???”
Phàn Viễn không nói gì, phất tay lên đưa cậu ta tới Dao Trì, một mình đi tới trước cửa sổ trông về nơi xa, trong ánh mắt xen lẫn tia rầu rĩ xoắn xuýt mơ hồ.
Nếu-cái-tên-Nhan-Duệ-kia-biết-đỏ-mặt-thì-anh-sẽ-đọc-ngược-lại-tên-mình#
đối-diện-với-nam-chính-bé-xíu-ngây-thơ-như-vậy-thiệt-không-quen!#
lẽ-nào-bất-tri-bất-giác-mình-đã-thành-M?!
M: Phong trong Lạc Hà phong là đỉnh núi nhé T_T
Cho bạn nào không rõ về tu chân, tu chân chia làm mười hai cảnh giới: Trúc cơ – khai quang – dung hợp – tâm động – kim đan – nguyên anh – xuất khiếu – phân thần – hợp thể – động hư – đại thừa – độ kiếp.
Bạn nào cần dịch rõ về mười hai cảnh giới thì cứ nói nhé. Mình sẽ dịch sau. Còn nếu mọi người rõ rồi thì thôi:”D