Chương 3: Quyển 1 Chương 1-3: Lọ Lem Học Đường 1

“Bíp! Chủ nhân đã thuận lợi nhập vào cơ thể nguyên chủ, dữ liệu đang được cập nhật, đếm ngược tới thời gian bắt đầu: Năm, bốn, ba, hai, một, hoàn thành.”

Giọng nói máy móc của Tiểu Ngũ vang lên trong đầu, Phàn Viễn cảm thấy đầu mình đau như muốn nứt ra, đây là điều anh không thích nhất lúc làm nhiệm vụ nhập vai, lúc nhập dữ liệu và ký ức của nguyên chủ, cơ thể anh sẽ cảm thấy hơi khó chịu, đương nhiên cũng tùy tình huống, ví dụ như lần trước anh nhập vào cơ thể của một đứa trẻ, cảm giác khó chịu này sẽ bớt đi một chút, nhưng lần này, vì phải tiếp nhận ý chí mãnh liệt của người trưởng thành, cho nên khó chịu hơn.

Anh cố gắng thả lỏng bản thân, đọc qua trong đầu nội dung của thế giới này.

Đây là một câu chuyện BG Mary Sue học đường truyền thống, cô bé lọ lem Khâu Mễ Mễ chăm chỉ học giỏi toàn diện, nhưng bởi vì gia cảnh khó khăn mà thường bị bạn học bắt nạt, nhưng cô không vì vậy mà nản lòng, vẫn rất chăm chỉ và kiên cường, ẩn nhẫn chịu đựng, mãi cho đến một ngày gặp hot boy trường học Cố Kỳ. Cố Kỳ là con trai của tổng điều hành trường, đẹp trai max level, lại thêm gia cảnh giàu có khiến hắn được mọi người theo đuổi, bởi vậy nên tính cách cao ngạo tự đại, không coi ai ra gì. Khâu Mễ Mễ không ưa vẻ cao ngạo của hắn, khiêu khích hắn hết lần này tới lần khác, cuối cùng Cố Kỳ cũng để ý tới người con gái đặc biệt này, bắt đầu theo đuổi. Sau một loạt chuyện tình dở khóc dở cười, cuối cùng tâm ý tương thông, hai người đến với nhau.

Thế nhưng sao có thể hạnh phúc dễ dàng như vậy, không đi qua bão giông sao có thể thấy cầu vồng! Lúc này người em trai vẫn luôn ẩn hình của nam chính, cũng chính là nguyên chủ Cố Viễn, sẽ làm vật cản trên con đường hạnh phúc của đôi tình nhân trẻ.

Thật ra Cố Viễn không có quan hệ máu mủ với Cố Kỳ, cha mẹ cậu đã qua đời từ nhiều năm trước bởi vì một chuyện ngoài ý muốn, sau đó mới được bạn thân của cha mẹ là ông bà Cố nhận nuôi, những năm này gia đình họ vẫn chăm sóc cậu như con ruột trong nhà, nam chính cũng coi cậu như em ruột, nam chính vốn luôn bá đạo lạnh lùng, nhưng trước mặt cậu em trai duy nhất lại hết sức săn sóc dịu dàng, nên Cố Viễn mới hoàn toàn dựa dẫm vào nam chính.

Người anh cậu vẫn coi như thiên thần, lại đột nhiên dẫn về một cô gái tầm thường như vậy, lúc họ cười nói mong được cậu chúc phúc, Cố Viễn tỏ vẻ không hài lòng, cậu bắt đầu nhõng nhẽo, bắt đầu trở nên độc ác, bởi vì cậu yêu anh trai mình, không cho phép bất cứ ai cướp anh ấy đi!

Người em trai nhõng nhẽo bị hắc hóa hãm hại người mình yêu hết lần này tới lần khác, cuối cùng Cố Kỳ cũng phẫn nộ, hắn mang theo bằng chứng đi tới tìm Cố Viễn, chất vấn vì sao cậu lại làm vậy.

Cố Viễn nở nụ cười điên loạn, thâm tình mà nói: “Vì sao? Bởi vì em chưa từng coi anh là anh trai, em không muốn làm anh em với anh, thật ra em vẫn luôn yêu anh.”

Cố Kỳ chỉ lạnh lùng đáp lại: “Em bị bệnh rồi, cần tới viện chữa.”

Sáng hôm sau, Cố Kỳ đưa Cố Viễn đi tới viện tâm thần chữa trị.

Ba tháng sau, lúc nam chính và nữ chính tổ chức hôn lễ long trọng gây chấn động cả nước, Cố Viễn nhìn người anh trai mà mình yêu nhất đang nắm tay một cô gái đi vào lễ đường trên tivi, mỉm cười cắt cổ tay từ bỏ thế giới này.

Đừng hỏi vì sao nam chính và nữ chính mới tốt nghiệp trung học đã có thể kết hôn, cũng đừng để ý vì sao ông bà Cố quan tâm Cố Viễn như vậy lại nhẫn tâm nhìn cậu bị đưa vào viện tâm thần, lại càng đừng hỏi vì sao một bệnh nhân tâm thần bị nhốt lấy đâu ra dao cắt cổ tay, vì truyện này được vầng quang Mary Sue chiếu lòa, toàn chui ra mấy chi tiết ngu ngốc không cần thiết!

Nội dung tiểu thuyết chạy xong, cơn đau cũng đỡ hơn nhiều, Phàn Viễn khẽ thở phào, nói với Tiểu Ngũ: “Sao anh có cảm giác, nguyên chủ thế giới này không phải gay, cùng lắm cũng chỉ mắc chứng brocon nghiêm trọng, hơn nữa tâm lý không bình thường, nên mới làm ra loại chuyện đáng sợ như vậy.” (brocon: cuồng anh trai)

“Bíp! Xin chủ nhân đừng bóp méo bậy bạ tính cách nhân vật, hãy tận tâm tận lực đóng vai nam thứ gay.”

Phàn Viễn: “………. Ừ rồi.”

Hệ thống nhà tui không những không ‘bán moe’ mà nói năng còn rõ lạnh lùng tàn

khốc (:3″ ∠)# (Bán moe: ra vẻ dễ thương)

Phàn Viễn đưa mắt nhìn xung quanh, bốn phía là những giá sách chứa đầy manga được xếp một cách ngay ngắn, dường như mỗi bản đều có hai bộ, một bộ có dấu thường xuyên xem qua, một bộ thì mới nguyên, có thể nhìn ra chỉ dùng để sưu tầm.

Ước mơ của nguyên chủ là trở thành một mangaka ưu tú, bởi vì ước mơ này mà cậu đã dành rất nhiều thời gian và tinh lực, chỉ tiếc là, cuối cùng giấc mơ phải nhường bước cho thứ tình cảm điên cuồng. (Mangaka: tác giả truyện tranh)

Phàn Viễn lấy hai cuốn manga thoạt nhìn có vẻ thú vị trên giá sách xuống, cầm tới ngồi xuống chiếc ghế sofa màu kem, từ từ lật xem.

Mấy vấn đề như chiều cao cân nặng ngoại hình thế nào, Phàn Viễn đã chẳng còn hứng thú coi, trải qua nhiều lần xuyên tới các thế giới như vậy, anh đã hiểu trọn vẹn, nam thứ và nam thứ cong, nghe thì giống nhau đấy, nhưng đãi ngộ và điều kiện thì thua xa vạn dặm. Nam thứ cao như nam chính, mà nam thứ gay thì còn lùn hơn nam phụ, chẳng cần nói tới phần cứng, đến phần mềm cũng kém xa. Đấy, hiện thực nó tàn khốc như vậy đấy! Lùn đã là cái gì, anh không những lùn, mà trông còn rõ ẻo!

Đây cũng là lý do cho tới tận thế giới này, anh chưa từng muốn soi mình trong gương. Trong nguyên tác đã miêu tả quá cụ thể rồi!

“Da thịt nõn nà, đôi mắt sáng trong trẻo, mái tóc đen mềm mại rủ xuống bên tai, xinh xắn tựa như một cô gái….”

Phàn Viễn xốc tinh thần, đến gái anh còn từng diễn rồi, nhiêu-đây-có-là-cái- gì!!!!

Anh buồn chán giở quyển truyện, là một fan mê truyện chân chính, Phàn Viễn có thể khẳng định, số manga ở đây chỉ có độc trong thế giới này, chí ít anh chưa từng thấy ở các thế giới khác, nội dung cũng không quá thú vị, nhưng để giết thời gian thì không thành vấn đề.

Tính cách nguyên chủ ở thế giới này khá đặc biệt, sau này bị hắc hóa trở nên tanh máu biến thái, nhưng giai đoạn trước đó lại là một otaku hiền như bụt, ngượng ngùng hướng nội đến mức nói chuyện với người lạ cũng lắp ba lắp bắp. Cho nên ngoài đi học, bám lấy anh trai, những thời gian khác hầu như chỉ đọc manga và học vẽ. Đương nhiên Phàn Viễn cũng rất vui vì có thể nhàn nhã tự tại, nguyên chủ không thích gây chuyện bày trò, anh cũng bớt phiền phức.

“Cốc cốc cốc…”

Là nam chính tới, theo nội dung tiểu thuyết, hẳn nam chính đã bàn bạc xong với cha mẹ mình, tới nói cho anh biết chuyện chuyển trường.

Vốn Cố Kỳ và Cố Viễn học cùng một trường cấp ba, chỉ khác là một học lớp mười, một học lớp mười hai, nhưng bởi vì nguyên chủ quá dựa dẫm vào nam chính, cả học kỳ rồi chưa kết bạn được với ai, khiến cho ông bà Cố rất lo lắng, mới quyết định tách Cố Viễn ra khỏi Cố Kỳ, để cậu ấy học được tính tự lập.

Cố Viễn hô: “Mời vào.”

Cố Kỳ đẩy cửa ra, trông thấy Cố Viễn đang nằm trên sofa đọc manga, như một chú mèo lười biếng, ánh mắt không tự chủ mà dịu dàng hơn.

Hắn đi tới ngồi xuống bên người Cố Viễn, lấy quyển manga trong tay anh ra đặt lên bàn, dịu dàng nói: “Tiểu Viễn, để lát nữa đọc truyện, anh có chuyện muốn nói với em.”

Cố Viễn nghe thấy anh có chuyện muốn nói, liền bật người ngồi dậy, ngoan ngoãn đợi anh nói xong, dáng vẻ hết sức nghe lời.

Người em trai ngoan ngoãn nghe lời trong mắt Cố Kỳ, lúc này đây lại đang âm thầm quan sát hắn, trong lòng thầm thở dài: Không hổ là nam chính đại nhân, có trọn điểm khí vận của thế giới, cả người tự mang theo hệ thống phát quang, là một nguồn sáng di động luôn!

Cố Kỳ thấy ánh mắt em trai lấp la lấp lánh, cầm lòng chẳng đậu mà vươn tay xoa mái tóc mềm mại, do dự nói: “Giờ em đã là học sinh cấp ba rồi, cũng phải học cách trưởng thành và tự lập thôi, không thể cứ theo anh mãi được, em cần có bạn bè, có cuộc sống của riêng mình.”

Cố Viễn mở to mắt nhìn hắn, ánh mắt hết sức vô tội, khiến Cố Kỳ có cảm giác không nói nên thành lời.

“.. Thật ra ban nãy anh vừa nói chuyện với bố mẹ, mọi người đều mong em có thể kết bạn nhiều hơn, cho nên học kỳ sau có lẽ anh sẽ chuyển tới trường Thánh Đế, còn em sẽ theo học một mình ở Tụng Chân.”

Cố Viễn kéo ống tay áo Cố Kỳ, cầu xin mà nói: “Anh đừng chuyển trường mà, không được sao? Em không muốn xa anh đâu, một mình em, biết làm thế nào…”

Từ trước tới nay Cố Kỳ vẫn luôn thương yêu người em trai này nhất, đâu nỡ nhìn cảnh em mình chịu khổ chịu sở. Chính hắn đó giờ bất cẩn, nếu không phải bố mẹ nhắc, hắn cũng không nghĩ em trai đã càng lúc càng lớn, sẽ có một ngày phải thành gia lập nghiệp, còn hắn chỉ có thể bảo vệ một thời gian, chứ không che chở được cả đời. Phải để em ấy học cách tự mình trưởng thành.

Hắn cố nén đau lòng, hiếm khi cương quyết nói: “Chuyện này đã bàn xong rồi, em học ở Tụng Chân cho tốt, kết thêm bạn thêm bè, sau này sẽ không cảm thấy cô đơn nữa.”

Cố Viễn kéo ống tay áo Cố Kỳ không chịu buông, cố chấp nói: “Em không muốn kết bạn… em chỉ muốn anh thôi.”

Cố Kỳ nhíu mày nói: “Nói linh tinh gì thế, giờ em không còn nhỏ, đừng cư xử như trẻ con nữa.”

Thấy Cố Viễn dường như đau lòng, hắn lại dịu giọng nói: “Ai cũng phải có bạn, em xem không phải anh cũng có bạn đó sao? Đường đời em còn dài, anh không thể theo em mãi được, sau này em sẽ gặp thêm nhiều người, cho nên không phải sợ, hãy học cách chấp nhận người khác, em cũng sẽ được người khác chấp nhận. Mối liên kết giữa người với người chính là như vậy, sau này em sẽ từ từ nhận ra, thế giới này rộng lớn hơn em nghĩ nhiều.”

Trông thấy Cố Viễn bĩu môi bất đắc dĩ gật đầu, lúc này gương mặt Cố Kỳ mới vui vẻ hơn, hắn nhẹ nhàng xoa đầu em trai, rời khỏi phòng.

Đợi hắn đi rồi, Phàn Viễn nghi ngờ nói: “… Tiểu Ngũ, có phải nam chính tự ý thêm lời thoại không, không phải kịch bản là, nam chính bảo nguyên chủ đừng cư xử như trẻ con nữa, sau đó dứt áo ra đi đầu không ngoảnh lại sao? Sao thêm nhiều lời như vậy, chả giống hình tượng nam chính lạnh lùng tàn khốc cuồng bá chút nào!”

“Bíp! Nội dung tiểu thuyết bị ảnh hưởng bởi nhiều yếu tố, chủ nhân làm diễn viên, chỉ cần diễn hết nội dung là ok, những chuyện khác, dựa vào quyền hạn và năng lực bây giờ của chủ nhân, muốn quản cũng không quản được.”

Phàn Viễn cảm thấy tim mình lại trúng một mũi tên, anh lặng lẽ nuốt máu vào tim, “Tiểu Ngũ, em có tin, sau này anh sẽ không bỏ sinh lực ra thăng cấp cho em nữa không.”

“Bíp, không tin.”

“…………..” Làm một chủ nhân không có chút uy nghiêm nào thật mệt tim (:3″ ∠)


Cố Kỳ vừa ra khỏi phòng liền thấy cha mẹ đang nấp phía cuối hành lang, tha thiết ngóng trông mà nhìn hắn, hắn bất đắc dĩ gật đầu nhìn họ, hai người vui vẻ đập tay, sau đó lặng lẽ đi xuống tầng.

Cố Kỳ giơ tay phải mình lên, cảm giác mềm mại ban nãy vẫn còn lưu trong lòng bàn tay, hắn lặng lẽ nắm chặt tay mình, khóe môi khẽ cong lên tạo thành một nụ cười nhàn nhạt.